Độc Cô Dạ mặt không biểu tình, chậm rãi lấy ra trong tay áo một cây địch bằng ngọc bích trắng, hoàn mỹ không tì vết, ngón tay mềm mại vuốt ve, hướng Hiên Viên Dịch thản nhiên thi lễ một cái, đưa địch lên miệng, nhẹ nhàng thổi.
Tri âm tri kỷ tâm tình, vạn mộc phùng xuân đua nhau sinh trưởng.
Tiếng địch uốn lượn vang lên, như nước chảy, như gió xuân, đi đến đâu như lan toả cảnh xuân sắc tới đó, nước chảy róc rách, bướm lượn mây bay, gió mát phất qua, hương thơm thấm vào tận ruột gan, quả thực khiến người ta mê đắm trong đó, như si như say không muốn tỉnh lại.
Tiếng địch của Độc Cô Dạ thật tuyệt mĩ, không tầm thường.
Lưu Nguyệt khép hờ hai mắt lắng nghe, nàng vốn không có cái gọi là khả năng cảm thụ âm nhạc, bất quá Mộ Dung Lưu Nguyệt trước kia một tay cầm nghệ không tồi, đối âm luật cũng có hiểu biết, nàng kế thừa năng lực này, nên có thể nhận biết được sự huyền diệu của tiếng địch này.
Xuân phong quất vào mặt, vạn vật giống như đắm chìm trong bản nhạc tuyệt vời này, từ từ ngủ say, lặng lặng, lẳng lặng ngủ thiếp đi, không muốn tỉnh lại.
Ngủ say? Lưu Nguyệt vốn khép hờ mắt đột nhiên rùng mình, mở to mắt, âm thanh này không bình thường.
Tiếng địch này mang theo lực lượng mê hoặc lòng người, âm sắc này đã muốn tới cực hạn, ma huyễn cũng hoà tới cực hạn, nói cách khác, đây chính là thôi miên, là sở trường của nàng trước kia.
Dùng tiếng địch thôi miên người khác, Độc Cô Dạ chính là có ý đồ như vậy.
Hơi nhìn lướt qua đám người Nhị hoàng tử, ai ai cũng đã nhắm mắt lại, thư thái thư thái nghe, thậm chí còn có người gật gật đầu, Hiên Viên Dịch ngồi trên cao kia, lúc này thần tình tươi cười, khép hờ mắt nghe, giống như đã hoàn toàn chìm đắm trong giai điệu động lòng người này.
Người trong đại điện, đã không còn ai tỉnh táo.
Âm nhạc có thể mê hoặc người, Lưu Nguyệt cũng không quá ngạc nhiên.
Âm nhạc, ẩn chứa ma lực mê hoặc rất mạnh.
Nhíu mày, Lưu Nguyệt nhìn thẳng Độc Cô Dạ, lúc này đang nhìn nàng.
Trong đôi mắt hắc lam không có kinh dị, không có kỳ quái, càng không e ngại, chỉ như vậy nhìn nàng, không hề có cảm xúc nhìn nàng.
Lưu Nguyệt nhất thời hơi nhíu mày, Độc Cô Dạ khinh thường nàng, cư nhiên khinh rẻ một cao thủ thôi miên là nàng.
Ý niệm trong đầu còn chưa kịp xong, Hiên Viên Triệt đột nhiên ‘rầm’ một tiếng đứng dậy, cả người lãnh khốc đi nhanh đến góc đại điện, lấy một cái chung cổ trong dãy nhạc khí treo trên tường.
(chung cổ: một loại nhạc cụ gõ, như trống)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...