Quá cường đại, quá mạnh mẽ rồi.
Vân Triệu, Ma Yết khuôn mặt bắt đầu giật giật, hơi thở bắt đầu hỗn loạn, nếu không phải còn nhớ bản thân là đang rình rập xem diễn, sợ rằng lập tức cười to thành tiếng rồi.
Ngẩng đầu, trăng vẫn sáng như vậy.
Nhưng mà, chỉ là một quầng sáng tròn tròn lại khiến người ta cảm xúc mênh mang, thật thần kỳ.
Gió đêm thổi qua, ngọn cây xào xạc.
Khiến cho người ta khó phân biệt được là tiếng gió thổi làm lá cây lay động hay là do Vân Triệu và Ma Yết kiềm chế tiếng cười mà động đậy.
Đêm nay, thật là thần kỳ.
Trái lại với Vân Triệu và Ma Yết đang nín cười chờ xem kịch vui.
Độc Cô Dạ nghe thấy lời đó cũng khựng lại một chút, sau đó cũng không biểu hiện bất cứ biểu cảm gì.
Chỉ thuận tay xoa xoa đầu Hiên Viên Ngọc.
Ai lại đi tính toán chuyện này với đứa trẻ ba tuổi chứ.
“Ha ha ha…” Nhưng mà cô gái hồng y bên cạnh hắn kia, lại trố mắt ngẩn ngơ, sau đó liền cười điên cuồng ra tiếng.
Phong tình toàn bộ thể hiện ra, khí độ vô cùng hấp dẫn.
Ôm bụng cười to, dường như không quan tâm người khác đánh giá nàng như thế nào.
Chỉ nhìn cũng biết, những lời này chọc cho nàng vui vẻ biết bao nhiêu.
“Bé cưng, muội gả cho hắn sao, chờ muội lớn lên, hắn đã già mất rồi.” Vừa cười, cô gái hồng y vừa chỉ Hiên Viên Ngọc nói.
Già? Vậy chẳng lẽ già rồi sẽ xấu đi?
Đôi mắt đen láy của Hiên Viên Ngọc xoay xoay tròn, xấu đi thì sẽ không xinh đẹp nữa.
Vấn đề này, cần phải cân nhắc, cân nhắc, cân nhắc thật kỹ.
Nhìn thấy dáng vẻ bắt đầu suy nghĩ của Hiên Viên Ngọc, cô gái hồng y lại càng cười vui vẻ hơn, đứa trẻ còn bé xíu thế này, lại thật sự bắt đầu cân nhắc vấn đề này a.
Đây quả thực là quá buồn cười rồi.
Độc Cô Dạ vẫn không có biểu tình gì nhiều, chuẩn bị đứng lên.
Hiên Viên Ngọc đang suy nghĩ thấy vậy, hai tay duỗi ra, ôm cổ Độc Cô Dạ.
Hất cằm với cô gái hồng y, nói: “Mặc kệ, hiện tại thúc thúc xinh đẹp không có già.”
Lời này vừa nói ra, Vân Triệu và Ma Yết đang ẩn giấu gần đó như gần như cười phụt ra, điên cuồng cười thành tiếng.
Lá cây lay động, Độc Cô Dạ nhíu máy nhìn thoáng qua chỗ Vân Triệu và Ma Yết ẩn thân gần đó, ánh mắt lóe lên nghi hoặc.
“Ha ha…”
Cô gái hồng y càng cười thoải mái.
“Thúc thúc, dẫn chúng con theo với, thúc thúc không thích nàng, chúng con giúp thúc đối phó với nàng cho.”
Ôm chân Độc Cô Dạ, Hiên Viên Huyền nãy giờ vẫn luôn không xen vào, lúc này đột nhiên mở miệng nói, trên khuôn mặt trắng trẻo nở nụ cười ngọt ngào.
Lời này vừa nói ra, cô gái hồng y đang cười liền ngừng lại.
Xem ra, lời này giống như trúng tử huyệt.
“Hai đứa nhỏ đáng chết này.” Cô gái hồng y nhất thời giận cũng không được mà cười cũng không xong.
Mà Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc đồng thời ngẩng đầu, thái độ rõ ràng.
Độc Cô Dạ bị Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc ôm không buông, lại nhìn Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc một cái, trong mắt chợt ánh lên vẻ suy nghĩ sâu xa.
Lập tức lại gật đầu, nhàn nhạt lên tiếng: “Nhà các ngươi ở đâu? Cha mẹ thật là không cần các ngươi nữa?”
Hai đứa nhóc Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc này lập tức gật đầu: “Không biết ở đâu, chúng con bị đuổi ra khỏi nhà rồi.”
Bộ dạng nhỏ nhắn đáng thương đó, khiến Vân Triệu nhìn thấy liền nhẫn nhịn đến nội thương luôn rồi.
Hai tên gia hỏa này, chuyện này mà bị Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt biết được, cái mông nhỏ nhất định nở hoa tưng bừng (đánh đòn).
Độc Cô Dạ thấy Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc không chút chần chừ gật đầu, liền mỗi tay ôm một đứa. “Nếu đã như vậy, thì các ngươi đi theo ta đi.”
Dứt lời xoay người không thèm quan tâm đến cô gái hồng y, thân hình chớp một cái đã ra khỏi rừng trúc, đi xuống núi.
“Chủ nhân.”
Vài người đứng phía sau cô gái hồng y không xa thấy vậy, không khỏi nhíu mày hô lên một tiếng.
Cô gái hồng y nghe vậy liền lắc lắc tay.
Nhìn theo bóng lưng của Độc Cô Dạ, tự mình cười cười, gần như tự lẩm bẩm: “Khó mà tìm được một người hợp ý như thế, không ngờ lại khó chơi như vậy.
Ha ha, thật là hao tổn tâm trí, hao tổn tâm trí mà.”
Giọng nói không lớn, nhưng đi theo nàng đều là cao thủ, nghe hết rõ ràng.
Nam tử dẫn đầu kia thấy vậy không khỏi nói: “Chủ nhân, hắn rõ ràng không muốn chủ nhân đi theo, lấy hai đứa nhỏ kia làm bia đỡ đạn.
Chủ nhân, tiểu nhân thấy hay là bỏ đi, thân phận của Người như vậy…”
Lời nói còn chưa dứt đã bị cô gái hồng y cắt đứt.
Vuốt vuốt cằm, cô gái hồng y cười nói: “Thích thì phải theo đuổi, ta không muốn có một ngày lại hối hận hôm nay ta vì bận tâm đến mặt mũi và thân phận, mà đánh mất hạnh phúc ta nên có được.”
Giọng nói trong trẻo, mang theo sự mạnh mẽ, quyết tâm, càng mang theo khí thế nhiệt huyết, kiên định và chấp nhất.
Cuộc đời ngắn ngủi, so với việc sợ đầu sợ đuôi, lo trước lo sau.
Không bằng ra sức phấn đấu, để sau này không phải hối hận.
Lời của cô gái hồng y nói ra, mấy nam nhân phía sau nhất tề liếc nhìn nhau, không tiếp lời nữa.
“Các ngươi ở đây thu dọn một chút, những đứa trẻ còn sót lại ở sơn trại này, các ngươi biết xử lý sao rồi đó, xử lý xong thì đừng vội theo ta.
Khó có được dịp chạy đi chơi xa như vậy, các ngươi cứ tự ý đi.
Hơn nữa ta nghĩ hắn cũng không muốn các ngươi đi theo đâu.”
Cô gái hồng y sau khi phân phó mấy câu, phất tay với mấy người kia, hồng y lay động, đi theo hướng Độc Cô Dạ, đuổi theo thật nhanh.
Mấy nam tử còn lại thấy vậy, bất đắc dĩ cắn răng, bắt đầu giải quyết hậu quả.
Nhìn đám người Độc Cô Dạ, cô gái hồng y đều đi xa, lúc này Vân Triệu và Ma Yết trốn trên cây, khuôn mặt tuấn tú bắt đầu cười đến vặn vẹo.
Nhìn nhau một cái, rồi phi thân đuổi theo.
Có trò hay để xem, bọn họ sao có thể bỏ qua.
Gió đêm hơi lạnh, trăng sao vẫn như vậy.
Tro tàn của lửa trại vẫn đang bay trong gió.
Nhưng bộ lạc ăn thịt người, vĩnh viễn bị tiêu diệt.
Gió lạnh lẽo, mây trắng bay.
Sắc xuân tràn đầy, trăm hoa đua nở.
Hoàng cung Thiên Thần, trong phòng nghị sự.
“Ừ, không tệ, biết động não, không uổng công dạy chúng nó.” Hiên Viên Triệt liếc nhìn tin tức trong tay, chầm chậm gật đầu.
Trong mắt có một chút đắc ý và tự hào.
Hai đứa này nghịch ngợm thì nghịch ngợm, nhưng cũng thật thông minh, không hổ danh là con của hắn và Lưu Nguyệt, đúng là giỏi, vậy không khiến hắn đắc ý sao được.
“Điện hạ và Công chúa thông minh như vậy, thiên hạ thật hiếm thấy.”
Tể tướng và Mộ Dung Vô Địch ngồi bên cạnh Hiên Viên Triệt tiếp nhận tin tức, vừa xem thì cả mặt đều vui vẻ khen ngợi.
Hiên Viên Triệt nghe vậy cười nói: “Đừng quá khen bọn chúng, đây…”
“Phụt…”
Hiên Viên Triệt vừa mở miệng nói được nửa câu, Lưu Nguyệt đang ngồi bên cạnh uống trà lật xem tin tức của Vân Triệu gởi về, phụt một cái phun hết nước trà ra.
Sau đó không kiềm được ho khan không ngừng.
Hiên Viên Triệt sửng sốt nhìn Lưu Nguyệt nói: “Làm sao vậy?”
Sao lại kích động như vậy?
Lưu Nguyệt của hắn không phải là người hay kích động, trên đời hiếm có chuyện gì khiến nàng có thể thay đổi vẻ mặt, bộ dạng này hắn cũng chưa thấy qua.
Lưu Nguyệt một tay bưng chén trà, một tay nắm lá thư.
Sắc mặt từ xanh chuyển sang hồng, từ hồng sang đen, tức giận và buồn cười đan xen, thần sắc biểu cảm đa dạng, cực kỳ phong phú.
Hiên Viên Triệt thấy vậy, nhướng mày thật cao, liếc nhìn tin tức Lưu Nguyệt cầm trong tay, Hiên Viên Triệt cúi đầu nhanh chóng lật xem tin tức trong tay nàng.
Mà Tể tướng và Mộ Dung Vô Địch lại mặt đối mặt nhìn nhau không biết chuyện gì xảy ra.
“Cái gì?” Khi lật đến tờ cuối cùng, Hiên Viên Triệt đọc nhanh như gió, lông mày đột ngột dựng lên, mặt mũi dữ tợn như muốn cắn người.
“Buồn cười, sao lại có thể có lý luận như vậy được, hai tên nhóc thối tha vô liêm sỉ này, Hiên Viên Ngọc này…”
Sắc mặt tái xanh, xấp tin tức trong tay sau khi đọc xong liền bị Hiên Viên Triệt vò nát nhăn nhúm.
Tể tướng và Mộ Dung Vô Địch đối mắt nhìn nhau, tinh thần căng thẳng.
Làm sao vậy? Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi? Lẽ nào hai đứa nhỏ xảy ra chuyện gì rồi?
Mộ Dung Vô Địch hoảng loạn liền giật tin tức trên tay Lưu Nguyệt, mà Lưu Nguyệt cũng không ngăn cản.
“… nói bị vứt bỏ, cha mẹ không cần…”
Mộ Dung Vô Địch trầm mặc, Điện hạ và Công chúa thật to gan.
Liền tiếp tục nói: “Công chúa tuyên thệ, phải gả cho Độc Cô Dạ, đòi đi theo… muốn gả cho Độc Cô Dạ!!!”
Hét một tiếng cao the thé như giọng Opera, Mộ Dung Vô Địch không dám tin, dụi dụi mắt, nhanh chóng nhìn lại.
Tiểu Công chúa muốn gả cho Độc Cô Dạ? Muốn gả cho Độc Cô Dạ?
Dùng sức dụi mắt, không phải là hắn nhìn lầm, nhìn sắc mặt phong phú của Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt, Mộ Dung Vô Địch sắc mặt cũng cổ quái nhìn Tể tướng.
Bi thảm rồi.
Đây… đây là chuyện gì vậy chứ…
Năm đó, thiên hạ này, ai mà không biết Độc Cô Dạ đối với Hoàng hậu bọn họ có tâm tư gì.
Ai mà không biết Bệ hạ bọn họ và hắn là tình địch, là kẻ thù.
Hôm nay, Công chúa ba tuổi này của bọn họ muốn gả cho Độc Cô Dạ…
Ặc, thế giới này quả thực quá kì diệu rồi.
Kì diệu đến mức Mộ Dung Vô Địch và Tể tướng trán đổ đầy mồ hôi luôn rồi.
“Cái này, Công chúa mới ba tuổi, lời này hoàn toàn… hoàn toàn có thể bỏ qua… con nít mà phải không…” Tể tướng cũng không biết nói sao.
Hít sâu, hít thật sâu, Hiên Viên Triệt chậm rãi đè áp sắc mặt tái mét.
Mặc dù lời đứa trẻ ba tuổi khó có thể xem như thật.
Nhưng mà, lần này cư nhiên lại dám không quay về, cứ như vậy mà đi theo Độc Cô Dạ.
Nếu thật sự muốn chạy theo Độc Cô Dạ mất tung tích, sau đó tận mười năm sau mới xuất hiện lại, vậy thì không phải là vấn đề ba tuổi nữa.
Hít sâu một hơi, Hiên Viên Triệt bỏ tin tức trong tay xuống.
Nhìn Lưu Nguyệt bên cạnh cũng ổn định tâm tình không thất thố nữa, chậm rãi nói: “Gần đây cũng không có chuyện gì lớn.”
Lưu Nguyệt nghe vậy quay đầu nhìn Hiên Viên Triệt, khóe miệng nở nụ cười.
Mà Tể tướng và Mộ Dung Vô Địch lại cảm thấy lời tiếp theo của Bệ hạ, bọn họ nhất định là không thích nghe.
Nhìn nụ cười của Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt cũng cười cười: “Đã không có chuyện gì, khó có được thời gian rảnh rỗi như vậy, chúng ta đi ra ngoài một chuyến không?”
“Được, ở trong Hoàng cung này ta thật không thoải mái.”
Lưu Nguyệt duỗi người, nở nụ cười.
Ba năm nay đều ở trong Hoàng cung, xử lý việc thiên hạ, phiền muốn chết luôn rồi.
Hiên Viên Triệt thấy vậy quay đầu nhìn Tể tướng và Mộ Dung Vô Địch sắc mặt đang khó coi, nói: “Vậy phiền hai vị ái khanh rồi.”
“Bệ hạ, Người không thể…”
Mùa xuân tháng ba, chính là tiết đạp thanh.
Ra ngoài du ngoạn, tiện thể tìm hai tên nhóc nghịch ngợm đó, đánh ột trận nhớ đời, mùa xuân này vậy là hoàn mỹ rồi.
Gió nhẹ trăng sáng, giang sơn đẹp như tranh.
Âu Dương Vu Phi đang chu du phía Đông, chuẩn bị quay về Minh Đảo trốn tai họa, đang tận hưởng một buổi tối mát mẻ của mùa xuân.
Nằm trên mái nhà uống rượu, đưa tay nhận lấy bồ câu đưa thư của Vân Triệu.
“Hả, muốn gả cho Độc Cô Dạ?” Nắm tin tức trong tay, Âu Dương Vu Phi nở nụ cười.
“Thú vị, đây mới xứng đáng là đồ đệ do ta dạy dỗ, đủ to gan, có sáng tạo, ha ha.”
Cười to, Âu Dương Vu Phi xoay người một cái ngồi dậy, tủm tỉm cười: “Nếu Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt đều không thể ngồi yên nữa, vậy thì tình huống náo nhiệt như vậy làm sao có thể thiếu ta được.”
Âu Dương Vu Phi xác định nhanh chóng, tạm thời không trở về Minh Đảo nữa, đi theo xem náo nhiệt.
Bầu trời đêm cao cao, ánh sao chói mắt.
Có mấy người nhiều năm rồi chưa gặp lại, bắt đầu từ khắp thiên hạ tụ tập về một chỗ.
*******************
Pra: Phần xưng hô của ngoại truyện thật khiến ta đau đầu. Trong QT thì cứ “ta-ngươi”, nhưng edit ra thì không để nguyên như vậy được, nhất là phần xưng hô có dính tới hai đứa nhóc. Tạm thời ta định để như thế này, ai thấy cái gì hợp hơn thì cmt lại ta xem xét thay đổi nhé.
Độc Cô Dạ với hai nhóc: “Ta-ngươi”, vì hắn lạnh lùng, xưng “thúc” gọi “con” thấy sao sao ấy T_T
Cô gái hồng y với hai nhóc: “Tỷ tỷ/ta – các em(khi gọi chung)/đệ/muội (khi gọi riêng)”
Hai nhóc: Tạm thời cứ xưng “con/đệ/muội/Bảo Bảo/Bối Bối”, gọi những người khác là gì tùy trường hợp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...