Edit: Phong
Beta: Pracell
*******************
Gió thu bay lên, báo hiệu một vụ mùa bội thu.
Mà trong vụ mùa bội thu ấy, Trung Nguyên lại gió lửa liên hồi, máu tanh tràn ngập.
Minh Đảo cùng Hậu Kim quốc, lần lượt áp sát.
Ngạo Vân quốc cùng Tuyết Thánh quốc liên thủ, kế sách cao thâm, địa thế thuận lợi.
Nhưng, chung quy vẫn không phải là đối thủ của Minh Đảo.
Liên tiếp bị buộc phải tháo lui.
Minh Đảo một đường tấn công mạnh mẽ, hiện đã bức tới thủ đô Ngạo Vân quốc cùng Tuyết Thánh quốc.
Gió thu tung bay.
Từng đám mây nhè nhẹ trôi phía chân trời.
Màu sắc chói mắt, đỏ như máu tanh.
Hoàng cung Ngạo Vân.
“Minh Đảo lần thứ hai tấn công, Tuấn Thành của ngươi cùng Lí Thành của ta đều thất thủ.
Lại để cho Minh Đảo tiến thêm một bước, Ngạo Vân quốc cùng Tuyết Thánh quốc sẽ không có khả năng xoay chuyển tình thế.”
Vội vàng chạy tới hoàng cung Ngạo Vân, sắc mặt Vân Triệu đen như nước, nhìn Độc Cô Dạ trước mặt.
Lạnh như băng, người kia vẫn một thân lạnh như băng, nhưng cũng đã mang vẻ xơ xác tiêu điều, không chút nhân khí.
Độc Cô Dạ nghe Vân Triệu nói, ngẩng đầu nhìn lá phong đã chuyển đỏ bên ngoài cửa sổ, ánh mắt lạnh tanh, như băng tuyết ngàn năm không tan.
Khiến cho người khác không sao nhìn thấu.
Bàn tay lau đi mồ hôi trên trán.
Mấy ngày mấy đêm liền chạy vội tới đây, thời tiết như thế lại làm cho hắn nóng đến mức mồ hôi ướt đẫm.
Đây quả thật là thời tiết xấu.
Vân Triệu đầy một bụng tức giận.
“Việc của ngươi thế nào? Ngươi khẳng định Hiên Viên Triệt sẽ xuất binh?”
Một tay lau mồ hôi trên trán, Vân Triệu nói rất nhanh.
Từ Tuyết Thánh quốc chạy tới đây chính là vì nguyên nhân này, hắn không thể nào chấp nhận được đáp án mập mờ không rõ.
“Không chắc chắn.” Bắt chéo hai tay sau lưng, Độc Cô Dạ không tự tin trả lời.
Đúng, không tự tin, hoàn toàn trái ngược với vẻ kiên định trên chiến trường của hắn.
Hiên Viên Triệt, bọn họ ngang tài ngang sức.
Lại còn có thêm Lưu Nguyệt, cùng với việc hắn chưa biết chắc ý tứ của Tiêu thái hậu ra sao, hắn thực sự không có nắm chắc.
Đúng vậy, hoàn toàn không nắm chắc.
Nhưng, dù có không nắm chắc cũng không thể ngăn hắn đi liều mạng.
Vân Triệu vừa nghe sắc mặt liền căng thẳng, ‘bá’ một tiếng đứng lên, môi giật giật, lời nói tới bên miệng lại không cách nào thốt ra được.
Ngập ngừng nửa ngày.
Vân Triệu nuốt xuống lời nói đã vọt tới miệng, chậm rãi ngồi xuống ghế.
“Hiện tại nên làm thế nào? Ta và ngươi cùng đi liều mạng?”
Trầm mặc một lát, Vân Triệu chậm rãi mở miệng, thanh âm cực trầm thấp, ẩn giấu sự ẩn nhẫn cùng kiên quyết được ăn cả ngã về không.
Độc Cô Dạ xoay người nhìn Vân Triệu.
Hai mặt đối diện, trong mắt đều lóe sự quyết tuyệt.
Phải tự bảo vệ mình, vĩnh viễn không thể dựa vào người khác.
Thay vì đem bản thân đặt trên tay kẻ khác, không bằng chính mình liều mạng.
Điều này bọn họ đều biết, đều hiểu rất rõ.
Nếu Hiên Viên Triệt không thể xem xét đến, vậy bọn họ chỉ còn cách……………….
“Thái tử điện hạ, thái tử điện hạ……………………..”
Ngay tại lúc Độc Cô Dạ cùng Vân Triệu hai mặt đối diện, cùng là lúc hai người đang âm thầm đưa ra quyết định cuối cùng, đột nhiên binh lính truyền tin vẻ mặt khiếp sợ từ bên ngoài xông vào.
Dáng vẻ kia, quả thực vô cùng thất lễ.
Vân Triệu cùng Độc Cô Dạ liếc mắt nhìn lại binh lính truyền tin, hành động thất lễ cùng vẻ kích động kia…………..Trong lòng hai người đều nhảy dựng lên.
Kích động như thế, có khi nào Minh Đảo đã đánh chiếm thành?
“Có chuyện gì?”
Trong lòng kinh sợ, nhưng trên mặt vẫn là biểu cảm lạnh tanh như trước, Độc Cô Dạ trầm giọng quát.
Mà Vân Triệu đang ngồi trên ghế, cùng bất động nhìn chằm chằm tên lính truyền tin.
Thân hình, bất tri bất giác đã lần thứ hai nhỏm dậy.
Tình hình chiến trường hiện tại, bọn họ tuyệt đối không thể để mất đi một thành trì nào nữa.
Binh lính truyền tin vẻ mặt khiếp sợ, gấp gáp nói: “Có người cầu kiến thái tử điện hạ.”
Vừa nghe lời này, tâm tình căng thẳng của Độc Cô Dạ cùng Vân Triệu hơi chùng xuống.
May mắn, không phải là chuyện trên chiến trường.
Ánh măt sắc lạnh nhìn vẻ mặt hoảng loạn xen lẫn khiếp sợ của tên lính truyền tin, Độc Cô Dạ nhíu mày nói: “Người nào? Sao ngươi lại khiếp sợ như vậy?”
“Bọn họ…………Bọn họ nói là………..cố nhân.”
Binh lính truyền tin lời nói đứt quãng, trên trán chảy đầy mồ hôi.
Độc Cô Dạ cùng Vân Triệu thấy vậy, liếc măt nhìn nhau một cái.
Cố nhân? Ai là cố nhân của hắn?
“Sao thế? Độc Cô Dạ, ngươi không chào đón chúng ta sao?”
Ngay trong lúc Độc Cô Dạ còn đang trầm mặc, một thanh âm tà mị, mang theo vẻ cao ngạo tuyệt đối cùng lãnh khốc vô cùng vang lên phía ngoài đại điện.
Lá cây trong gió thu bị chấn động, xào xạc rơi xuống.
“Rắc.” Vân Triệu bóp nát chén trà trong tay.
Tiếng nói này………….Tiếng nói này………………..
Độc Cô Dạ cũng đồng thời biến sắc, ngẩng đầu nhìn phía cửa đại điện.
“Lúc ta đến đây, binh lính sắc mặt đều có phần khẩn trương, có điều, quả nhiên là Độc Cô Dạ, tình thế nguy cấp, nhưng cũng không hoảng hốt.”
Ngay sau thanh âm lãnh khốc, một giọng nữ trong trẻo mà lạnh lùng vang lên.
Hai thanh âm, một sắc bén, một lạnh băng, vô cùng hài hòa.
Cửa điện không đóng bị người đẩy ra, một nam một nữ thong thả, tự nhiên, tiêu sái đi vào.
“Hiên Viên Triệt, Mộ Dung Lưu Nguyệt.”
‘Bịch’ một tiếng, Vân Triệu nhảy dựng lên.
Chén trà bị bóp nát trong tay, cùng nước trà hung hăng ném tới trước người Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt.
Thanh âm nghiến răng nghiến lợi, hận đến mức không thể ăn tươi nuốt sống hai người.
Hiên Viên Triệt ngẩng đầu nhìn sắc mặt xanh mét của Vân Triệu.
Không hề so đo, ngược lại thản nhiên cười, hướng Độc Cô Dạ nói: “Sao thế? Đây là lễ đón khách của các ngươi sao?”
“Lễ? Còn dám nói lí lẽ với bọn ta. Ta đánh chết đồ vương bát đản ngươi.”
Vân Triệu nhìn thấy vẻ vân đạm phong kinh trên mặt Hiên Viên Triệt, tức giận công tâm.
Khí nóng thiêu đốt trong lồng ngực, tay giơ lên định đánh tới.
Đây chính là tên đầu sỏ khiến cho Tuyết Thánh quốc của hắn lâm vào bước đường hôm nay.
Tuyết Thánh quốc của hắn đang lâm vào huyết chiến, hắn (chỉ Hiên Viên Triệt) lại nhàn nhã ở nơi này.
Thực sự không thể nhẫn được, dù là ai cũng không thể nhẫn được.
Từng bước vượt qua Độc Cô Dạ, Vân Triệu còn chưa kịp xông đến trước mặt Hiên Viên Triệt, Độc Cô Dạ đã duỗi tay ra, bắt lấy tay Vân Triệu.
“Buông ta ra.” Vân Triệu giận dữ nói.
Ánh mắt lạnh như băng đảo qua Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt đang sóng vai nhau đứng trước cửa điện, Độc Cô Dạ bắt lấy tay Vân Triệu, chậm rãi nói: “Thắng chính là thắng, thua chính là thua. Ta và ngươi cũng đâu phải thua đến không dậy nổi, đừng có làm mất mặt.”
Dứt lời, buông tay Vân Triệu ra.
Đồng thời, lạnh lùng vung tay lên, binh lính truyền lệnh vẫn còn sợ hãi từ khi Hiên Viên Triệt bước vào liền run rẩy lui xuống.
Ánh mắt sâu sắc nhìn Hiên Viên Triệt, lại lạnh như băng nhìn phía sau hai người Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt.
Cả đội cấm quân đang vây kín phía sau, bộ dáng như lâm đại địch.
Thống lĩnh cấm quân, Thiên Nhai thấy vậy, lập tức phất tay, cả đội cấm quân liền lui xuống.
Chỉ hai người Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt mà lại điều động nhiều cấm quân như vậy, quả thật rất mất mặt Ngạo Vân quốc.
Trận thế bày ra rất nhanh, thu hồi càng nhanh hơn.
Nháy mắt sau, hết thảy đã yên tĩnh trở lại.
Giống như, người đang đứng trước điện Đông cung Thái tử không phải là quân vương Thiên Thần quốc vốn đã chết trước mặt bọn họ nay lại đột nhiên xuất hiện, mà chỉ là một người bình thường.
“Bộp bộp bộp.” Hiên Viên Triệt nhìn Độc Cô Dạ, chậm rãi vỗ tay.
“Độc Cô Dạ không hổ danh là Độc Cô Dạ, chưa từng khiến ta xem nhẹ nửa phần.”
Con mắt hắn nhìn Độc Cô Dạ chưa từng hạ xuống, cũng không tiếc lời khen ngợi.
Độc Cô Dạ liếc mắt một cái nhìn Hiên Viên Triệt, lạnh lùng xoay người, lập tức đi đến ghế chủ nhà, tay áo vung lên, thanh âm lạnh như băng: “Mời ngồi!”
Hiên Viên Triệt nghe vậy cũng thật tự nhiên tiêu sái đi đến ngồi xuống hàng ghế đầu tiên.
Thật tự nhiên, tựa như đây là hoàng cung của hắn.
Vân Triệu bị Độc Cô Dạ ngăn lại, lúc này giận dữ trong lòng rất nhanh vơi đi.
Đúng, đánh bạc phải chấp nhận thua.
Tranh đoạt thiên hạ, chính là phải dựa vào bản lĩnh cùng thủ đoạn.
Không ai quan tâm đến quá trình, kết quả cuối cùng mới là quan trọng nhất.
Cho dù bọn họ chưa thua đến mức không dậy nổi, nhưng thua vẫn là thua.
Hít sâu một hơi, Vân Triệu xoay người đi đến chỗ ngồi của mình, không chút để ý tới Lưu Nguyệt ở phía sau.
Lưu Nguyệt thấy vậy khẽ lắc đầu, tiến lên vài bước, vỗ vai Vân Triệu: “Huynh đệ, đừng tức giận, ta cũng bị hắn lừa.”
Vân Triệu cùng Độc Cô Dạ nghe thấy vậy, đồng thời ngẩng đầu nhìn Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt nhún nhún vai.
Tuy Hiên Viên Triệt không có ý lừa nàng, nhưng cũng khiến nàng hiểu lầm mà.
Kết quả, cũng giống nhau.
“Hắn đã như thế, ngươi vẫn ở lại bên hắn sao?” Vân Triệu trừng mắt nhìn Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt nghe vậy, bộ dạng bất đắc dĩ nói: “Không ở bên hắn thì ở bên ai?”
Hiên Viên Triệt đang yên vị ngồi trên ghế đầu, nghe vậy, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Lưu Nguyệt một cái.
Lưu Nguyệt nhìn lại, cười cười.
Nhìn nhau chằm chằm, lời nói thoải mái như một lời nói đùa.
Tình ý dạt dào tụ lại, thấm vào xương tủy.
Độc Cô Dạ nhìn cảnh trước mắt, con ngươi màu lam càng thêm âm trầm.
Thoải mái như thế, thanh thản như thế.
Xem ra, mật tín hắn gửi đến không có chút tác dụng.
Nhìn lên, con ngươi thâm sâu của Độc Cô Dạ liếc nhìn Lưu Nguyệt một cái.
Con ngươi kia sáng như điện, tràn ngập rất nhiều tình cảm trong đó.
Tràn ngập đầy sự phức tạp trong đó.
Nhưng lại chỉ là một cái liếc mắt.
Nhanh đến nỗi Lưu Nguyệt còn chưa kịp chú ý đến.
Nhanh chóng quét qua Lưu Nguyệt, Độc Cô Dạ thu hồi ánh mắt, quang mang trong mắt khi nhìn Lưu Nguyệt, đã nhanh chóng chìm sâu.
Độc Cô Dạ nhanh chóng khôi phục vẻ mặt lạnh lùng không chút cảm xúc vốn có của Thái tử Ngạo Vân quốc.
Bên ngoài cửa sổ, gió thu khẽ thổi qua, mang theo không khí dịu nhẹ cùng mát lạnh.
Khiến cho không khí giương cung bạt kiếm trong đại điện giảm đi một chút.
Sau khi trừng mắt nhìn Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt quay đầu lại, nhìn Độc Cô Dạ mặt không cảm xúc.
Tựa lưng vào ghế, đầu ngón tay gõ xuống bàn trà bên cạnh.
Hiên Viên Triệt chậm rãi nói: “Muốn nói quanh co, hay trực tiếp nói thẳng.
Hiện tại quả nhân có rất nhiều thời gian, đều có thể phụng bồi.”
Lời này vừa ra, Vân Triệu xì một tiếng, đúng là tốn hơi thừa lời.
Hiện tại Tuyết Thánh quốc cùng Ngạo Vân quốc đang bị Minh Đảo áp sát, tình cảnh lửa xém lông mày, hắn còn ở nơi này nhàn nhã.
Thật đáng giận!
Con ngươi lạnh như băng đảo qua Hiên Viên Triệt, Độc Cô Dạ lạnh lùng nói: “Thiên Thần định khi nào xuất binh?”
“Các ngươi sẽ phối hợp thế nào?”
Độc Cô Dạ thẳng thắn, Hiên Viên Triệt tất nhiên cũng không nhiều lời.
Cưỡng chế khí giận trong lòng, Vân Triệu rất nhanh khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, tiếp lời: “Phối hợp như thế nào? Chiến sự này ngươi là người định đoạt.”
Lời vừa dứt, Vân Triệu hối hận đến mức muốn cắn đầu lưỡi.
Lời này nói ra có nghĩa là gì. Hắn thật sự là………….
Hiên Viên Triệt điểm điểm đầu ngón tay xuống bàn, quay đầu nhìn Vân Triệu.
“Vân Triệu, ngươi cảm thấy ta có nên tiếp tục án binh bất động, chờ các ngươi cùng Minh Đảo lưỡng bại câu thương hoặc Minh Đảo thâu tóm các ngươi xong rồi mới ra tay?
Nếu như vậy, không phải ta sẽ thu được thắng lợi lớn, thành toàn nguyện vọng thống nhất của ta sao.”
Thanh âm bình ổn, nhưng lại khiến cho Vân Triệu cả kinh.
Lời này còn phải hỏi sao?
Chiến tranh đã đi tới bước này, rất có thể cuối cùng sẽ là Minh Đảo thâu tóm Tuyết Thánh quốc cùng Ngạo Vân quốc.
Nhưng, bọn họ cũng phải trả cái giá rất đắt, lưỡng bại câu thương.
Chờ đến khi đó, Hiên Viên Triệt mới ra tay.
Thời cơ đó, so với hiện tại chắc chắn tốt hơn rất nhiều.
Không ai nói gì, cả đại điện lâm vào trầm mặc.
Hiên Viên Triệt cũng không chờ Vân Triệu trả lời, liếc mắt nhìn lên Độc Cô Dạ, chậm rãi nói tiếp: “Các ngươi giúp ta, ta đều nhớ rõ. Mặc kệ các ngươi là giúp Nguyệt, cuối cùng vẫn là giúp ta.
Hiên Viên Triệt ta không phải là người vong ân phụ nghĩa.
Thiên hạ này, ta phải giành lấy, tình nghĩa này, ta cũng nhất định sẽ trả.
Ta lúc này sẽ tham gia cuộc chiến, cho các ngươi một con đường sống.”
Nếu Hiên Viên Triệt tham gia lúc này, Tuyết Thánh quốc cùng Ngạo Vân quốc có thể bảo toàn được nửa mạng, không đến mức rơi vào cảnh nước mất nhà tan.
Có điều, tất cả đều do hắn tạo nên, giờ cũng nên để hắn tháo gỡ.
Yên tĩnh! Hoàn toàn yên tĩnh.
Trong đại điện Đông cung, một mảnh trầm mặc.
Lưu Nguyệt thấy vậy tựa người vào ghế, nhìn cây phong đỏ bên ngoài cửa sổ.
Nàng không tham dự vào cuộc trò chuyện của Hiên Viên Triệt cùng Độc Cô Dạ và Vân Triệu.
“Ngươi có chắc chắn không?” Nửa ngày sau, Độc Cô Dạ đột nhiên lên tiếng hỏi một câu.
“Binh mã của Thiên Thần ta, cùng với mấy chục vạn đại quân trên thảo nguyên, ngươi cho rằng có đánh được không?”
Hiên Viên Triệt không đáp, hỏi lại.
Độc Cô Dạ trầm ngâm giây lát, chậm rãi gật đầu.
“Sau khi đánh xong Minh Đảo thì thế nào?” Ngay trong lúc Độc Cô dạ gật đầu, Vân Triệu vẻ mặt nghiêm nghị, lần thứ hai lên tiếng hỏi.
Nếu đánh đuổi Minh Đảo, Trung Nguyên chắc chắn cũng bị tổn hại không ít.
Ngạo Vân quốc cùng Tuyết Thánh quốc bị thiệt hại nghiên trọng như thế, Hiên Viên Triệt liệu có bỏ qua cơ hội tốt thế này?
Hiên Viên Triệt nghe Vân Triệu hỏi, khóe miệng cong lên thành nụ cười tuyệt thiết huyết tuyệt đẹp.
“Đến lúc đó phải dựa vào bản lĩnh của mỗi người.”
Không có qua quýt, không có trấn an.
Chỉ có lời nói cực kì rõ ràng.
Có bản lĩnh sẽ đứng vững không ngã.
Nhưng, hắn nhất định sẽ ra tay thâu tóm.
“Được!” Độc Cô Dạ cùng Vân Triệu nghe lời nói của Hiên Viên Triệt, trầm ngâm giây lát, đồng thời lên tiếng, trảm đinh chặt sắt.
“Vậy, chúng ta cũng nên cùng nhau bàn bạc chuyện liên hợp ba nước lên tiến hành thế nào?”
Khoang tay trước ngực, Hiên Viên Triệt cười yêu nghiệt.
Hắn cùng Lưu Nguyệt đến đây, chính là vì chuyện liên hợp này.
Nếu ba nước chuyện ai nấy làm, hoặc hai nước kia coi Thiên Thần hắn như kẻ thù đều là chuyện hắn không muốn thấy.
Dù thế nào cũng đều ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn.
Cho nên, hắn mới tự mình đến đây kí kết hòa ước.
Độc Cô Dạ không nói hai lời, lập tức mở bản đồ bày ra trước mặt, chỉ một ngón tay lên.
Bên ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào cây phong, ánh sắc đỏ rực đẹp đến mê hoặc lòng người.
Lưu Nguyệt ngồi bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, không hề quay đầu lại.
Vân Triệu, nàng đồng ý làm huynh đệ với hắn.
Độc Cô Dạ, nàng đối với hắn có chút thương hại, cũng có chút động tâm.
Hai người này, thiên hạ của hai người này, nếu nàng có thể quyết định đại cục, nàng tuyệt đối sẽ không tranh chấp.
Nhưng, tam hùng tồn tại, không phải ngươi chết chính là ta sống.
Điểm này, nàng hiểu.
Một núi không thể chứa hai hổ, nàng hiểu.
Bởi vậy, nàng chỉ có thể lựa chọn Hiên Viên Triệt.
Nhìn cây phong đỏ ngoài cửa sổ, sắc mặt của Lưu Nguyệt thật lạnh nhạt.
Nàng hiểu được trong lòng nàng muốn cái gì, nên làm cái gì.
Thiên hạ của Độc Cô Dạ cùng Vân Triệu, nhất định nàng phải giành được.
Nhưng tính mạng của bọn họ, nàng không cần.
Gió thu bay lên, tiếng nói chuyện trong điện khe khẽ vang lên.
Tam hùng liên thủ, Trung Nguyên đồng mưu.
Mùa thu, mùa của thu hoạch, mùa của niềm vui.
Từ đầu thu đến Trung thu, đảo mắt đã qua đi, nhanh đến mức khiến người ta không kịp nhận ra.
Chồi non xanh biếc, thế sự xoay vần.
Mang theo một khúc nhạc dạo tiêu điều.
Thời vụ luân chuyển, không thể thay đổi.
Nhưng, ngay tại lúc mùa thu khoan khoái đi qua, trong làn gió thu mát rượi, Thiên Thần cùng thảo nguyên nhanh chóng dậy sóng.
Một tia sét rạch ngang bầu trời, mạnh mẽ mà đến.
Mây trên trời đột nhiên đổi sắc, cuồn cuộn bay, quay cuồng, gào thét.
Ánh chớp giữa đầy trời mây đen như một con rắn hung ác, điên cuồng trườn qua, cắt ngang phía chân trời.
Tiếng sấm, một tiếng lại một tiếng, rền vang.
Trận mưa to nhất từ khi vào thu ầm ầm đổ xuống.
Rửa trôi hết thảy mùi máu tanh.
Mà ngay tại lúc mưa to tầm tã, sấm chớp rền vang này, một tiếng nổ lớn hơn rất nhiều nổ vang khắp núi sông trời đất.
Bắc Mục sau khi thống nhất thảo nguyên, tân nữ vương Bắc Mục, Gia Luật Lưu Nguyệt liền ra văn kiện, thống lĩnh năm mươi vạn quân tinh nhuệ Bắc Mục, vượt thảo nguyên, tiến vào Trung Nguyên.
Toàn Trung Nguyên náo loạn.
Bốn quốc gia lớn ở Trung Nguyên đã lâm vào hoàn cảnh khổ chiến liên miên.
Minh Đảo còn chưa đối phó được, Bắc Mục ở quan ngoại lại dẫn quân tiến vào.
Khiến cho cục diện Trung Nguyên loạn càng thêm loạn.
Trời ạ, Trung Nguyên sao lại rơi vào cảnh huyết tẩy thế này a.
Nhưng, ngay tại lúc dân chúng Trung Nguyên đang sợ hãi đến cực điểm, Ngạo Vân quốc lại mở rộng biên giới, mở đường cho năm mươi vạn quân Bắc Mục đi qua, tiến thẳng đến, áp sát Hậu Kim quốc.
Kinh ngạc cùng khó hiểu.
Đây là tình huống gì a?
Trong khi lòng người còn đang kinh ngạc vô cùng, Tết Trung thu, từng đợt sấm sét nổ vang trời, chấn động sông núi Cửu Châu.
(Cửu Châu: chỉ 9 khu vựa hành chính của Trung Quốc thời xưa, sau dùng để chỉ Trung Quốc)
Thiên Thần vương Hiên Viên Triệt nghe đồn đã chết, đột nhiên sống lại, xuất hiện trong triều đình Thiên Thần.
Kinh ngạc, hai chữ này không đủ để hình dung trạng thái của toàn bộ dân chúng Trung Nguyên.
Thiên Thần vương không phải đã chết rồi sao?
Sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện?
Chuyện này……………..là sống lại từ cõi chết sao?
Không đợi cho dân chúng Trung Nguyên kịp suy nghĩ thấu đáo, Thiên Thần vương Hiên Viên Triệt đã lãnh đạo Thiên Thần, lập tức thiết triều, ban chiếu thư khắp thiên hạ.
Thiên Thần quốc, dốc sức đem toàn bộ binh lực, tuyên chiến với Minh Đảo cùng Hậu Kim.
Ầm, tin tức này vừa ban ra liền như sét đánh trời quang, nhanh chóng lan truyền khắp Trung Nguyên.
Thiên Thần vốn vẫn án binh bất động, cuối cùng cũng đã tham gia cuộc chiến.
Mà vừa ra tay đã xuất hết toàn bộ binh lực.
Một ngày sau khi hạ chiếu thư, Thiên Thần vương Hiên Viên Triệt đích thân làm chủ soái, ngự giá thân chinh.
Phó tướng, là Mộ Dung Vô Địch, Mộ Dung Kiên, Chu Thành, Lưu Xuyên, Thu Ngân, Ngạn Hổ………….
Một loạt các tướng lĩnh tài giỏi cùng với tất cả võ tướng Thiên Thần đồng loạt ra trận.
Phát lệnh cho sáu mươi vạn binh cả nước, xuất binh tuyên chiến.
Gió thu bay lượn.
Một mùa thu hỗn loạn đẫm mùi máu tanh.
Một mùa thu Trung Nguyên bị đám ngoại nhân dồn ép, cuối cùng đã có thể chuyển từ khiếp sợ sang vui mừng.
Tất cả dân chúng Trung Nguyên vô cùng hưng phấn.
Nhanh chóng truyền tin, tinh thần mọi người dâng cao.
Thiên Thần cũng là người Trung Nguyên, đều cùng một nhà.
Tất cả các nước Trung Nguyên đều tham gia cuộc chiến, lúc này phải xoay chuyển tình thế, đánh đuổi hết bọn ngoại tộc Minh Đảo đến xâm lăng ra khỏi lãnh thổ.
Khói lửa cuồn cuộn, Cửu Châu kéo dài.
Ngay tại lúc Thiên Thần tham chiến, Ngạo Vân quốc cùng Tuyết Thánh quốc cũng đồng thời tuyên bố, năm mươi vạn đại quân Bắc Mục ra tay trợ lực, tiến vào Trung Nguyên, cùng binh lính Trung Nguyên chung tay góp sức đánh đuổi ngoại nhân.
Bắc Mục là huynh đệ tốt của Trung Nguyên.
Náo động.
Trung thu này, thông tin truyền tới, một tin lại một tin khiến ọi người náo động, một cái lại một cái khiến cho người ta phấn chấn, một cái lại một cái khiến người ta kích động.
Vốn cứ nghĩ Bắc Mục là kẻ địch, muốn lợi dùng cơ hội Trung Nguyên đang náo loạn, xông tới quấy rối. Hóa ra lại là người một nhà, tiến tới chung tay góp sức đánh đuổi kẻ thù.
Kinh hỉ. Toàn bộ dân chúng Trung Nguyên vô cùng kinh hỉ.
Mà ngay tại lúc dân chúng đang vô cùng kinh hỉ, Tuyết Thánh quốc cùng Ngạo Vân quốc lại đồng thời tuyên bố.
Bốn nước, Tuyết Thánh, Ngạo Vân, Thiên Thần, Bắc Mục cùng nhau liên thủ.
Tập hớp thế lực cả bốn nước, cùng nhau đánh đuổi Minh Đảo cùng Hậu Kim.
Nhất định phải đem đám người ngoại tộc dám tiến tới xâm lược Trung Nguyên đuổi cùng giết tận, một người không tha.
Trung thu mát mẻ, nhưng tại thời điểm này, lại nóng hơn mùa hè.
Bốn nước liên thủ, uy dũng thịnh thế.
Khói lửa cuồn cuộn, chiến tranh tại Trung Nguyên vô cùng ác liệt.
Bầu trời cao rộng, cây cối ngả vàng.
Gót sắt trúng tên, ma đao hiển hách.
Dưới trời xanh mây trắng, năm mươi vạn binh mã Bắc Mục, với khí thế làm chủ thiên hạ, vượt qua lãnh thổ Ngạo Vân, áp sát Hậu Kim quốc.
Một dải binh mã mặc áo giáp đen nổi bất trên nền vàng của cây cỏ mùa thu, càng làm phát ra sát khí lạnh như băng, dũng mãnh cùng thiết huyết vô cùng.
Mười vạn quân tiên phong, ba mươi vạn trung quân, mười vạn hậu doanh.
Trận thế của ba mươi vạn trung quân hùng dũng vô cùng, cơ hồ như lên tới sáu mươi vạn.
Không bởi gì khác, chính là do chiến xa của ba mươi vạn trung quân kia.
Mà ở giữa đoàn chiến xa, một xe lại một xe thùng sắt màu trắng bạc buộc gọn gàng được quân sĩ chở tới.
Từ xa nhìn lại, kim quang chói mắt.
Ánh sáng bạc kia chắn hết tầm mắt mọi người, mênh mông trải rộng.
Lưu Nguyệt một thân mặc áo giáp màu trắng bạc, không ở trong đội ngũ trung quân, mà cưỡi ngựa đi đầu hàng ngũ quân tiên phong.
Ở nơi đó, cũng chở theo thùng sắt màu bạc.
Những thứ này chính là thành quả một tháng vất vả của Âu Dương Vu Phi.
Ngàn vạn thùng sắt được đúc ra để đựng dầu thô tìm được trên thảo nguyên Hung Nô.
Mà lúc này, ở Thịnh kinh cũng đang không ngừng đúc thùng sắt, nàng muốn khai thác bằng hết số dầu thô tùm thấy trên thảo nguyên.
Bốn nước liên thủ, giết sạch Cửu thánh Minh Đảo.
Đây mới chỉ là bắt đầu.
Phóng ngựa đi đầu, Lưu Nguyệt vừa nhìn lộ tuyến, vừa nói với Khố Tạp Mộc đang đi bên cạnh: “Vùng đất phía trước như thế nào?”
“Phía trước chính là lãnh thổ Hậu Kim quốc.”
Khố Tạp Mộc tuy là người trên thảo nguyên, nhưng lãnh thổ Hậu Kim cũng giáp ranh giới với thảo nguyên, cho nên hắn biết rất rõ.
Lưu Nguyệt nghe vậy, gật gật đầu nói: “Ngày mai tiến vào.”
“Tuân mệnh!”
“Phái Tự Hậu Kế áp sát đông bắc Hậu Kim.”
“Vâng!”
Bao vây là thế nào?
Chính là phải chặt đứt đường lui của hắn, chặt đứt hết thảy liên hệ của hắn với bên ngoài.
Cái nàng phải làm bây giờ là phải chặt đứt đường lui của Minh Đảo.
Lúc này, nàng phải đóng cửa đánh chó.
“Chủ soái, theo mạt tướng thấy………….”
“Lưu Nguyệt, nàng đứng lại đó cho ta. Lưu Nguyệt, nàng đứng lại cho ta!”
Khố Tạp Mộc mới mở miệng định nói, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng gọi hổn hển mà gấp gáp, cùng với tiếng chân ngựa nhanh chóng mà đến.
Lưu Nguyệt quay đầu, nhìn thấy Âu Dương Vu Phi đang phóng ngựa như bay, đang từ phía xa chạy đến.
Trên mặt chỉ có phẫn nộ.
“Các ngươi đi trước đi.” Lưu Nguyệt lập tức phất phất tay, nói với Khố Tạp Mộc.
Ghìm ngựa đứng lại, Lưu Nguyệt lẳng lặng đứng chờ Âu Dương Vu Phi chạy tới.
Không biết Tiêu thái hậu nói với Âu Dương Vu Phi cái gì, hắn liền ngoan ngoãn ở lại Thịnh kinh giúp nàng chế tạo thùng gỗ.
Bây giờ xuất chinh, cũng không đi cùng.
Không hiểu tại sao, lúc này lại vội vàng phóng ngựa đuổi theo.
Mày khẽ nhíu lại, Lưu Nguyệt yên lặng nhìn Âu Dương Vu Phi phóng ngựa tới gần.
“Mộ Dung Lưu Nguyệt, được lắm, được lắm!” Phóng ngựa xông đến, Âu Dương Vu Phi nhìn chằm chằm Lưu Nguyệt, sắc mặt khó coi chưa từng có.
Tay vung lên, một mẩu giấy ném tới trước mặt Lưu Nguyệt.
Gió thổi bay lên, lộ ra ba chữ Hiên Viên Triệt.
“Nàng gạt ta. Nàng gạt ta!” Âu Dương Vu Phi rít qua kẽ răng, nhìn Lưu Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ:
“Ta có làm gì có lỗi với nàng? Ta có chỗ nào không suy nghĩ cho nàng?
Nàng muốn đối phó với Minh Đảo, ta theo nàng, ta giúp nàng.
Ta giúp nàng tạo ra vũ khí đối phó với người nhà của ta.
Thật không thể ngờ, nàng lại lừa ta.”
Nghiến chặt răng, vẻ mặt Âu Dương Vu Phi hung dữ vô cùng.
Tâm tư của hắn đều dồn hết cho Lưu Nguyệt.
Bởi vì người này hiểu hắn, bởi vì người này tin tưởng hắn, bởi vì người này không quan tâm thân phận hắn là người nhà kẻ thù, nhất mực tin tưởng hắn, coi hắn là huynh đệ.
Cho nên, hắn giúp nàng, mặc kệ chuyện phải đối nghịch với người nhà của mình.
Nhưng, thật không ngờ, nàng lại lừa hắn.
Thân phận của hắn không đáng nhắc đến, lừa hắn làm cái gì?
Hắn một lòng vì tình cảm của nàng, vì muốn tốt cho nàng, vì muốn nàng không đau lòng, cho nên không cho bất cứ kẻ nào nhắc đến, cũng không cho bất cứ kẻ nào khiến nàng xúc động.
Dù cảm thấy có điều không đúng, hắn vẫn bỏ qua, một lòng hi vọng nàng thực sự mất đi trí nhớ, bởi hắn không muốn thấy nàng đau lòng như vậy.
Nhưng hắn không bao giờ ngờ được rằng, nàng lại lừa hắn, nàng đem hắn ra đùa giỡn.
Hiên Viên Triệt, Hiên Viên Triệt!
Vốn dĩ hắn không chết. Nay lại đột nhiên xuất hiện, tuyên chiến với Minh Đảo.
Hắn đợi đến thời điểm có lợi ình nhất mới xuất hiện, tuyên chiến với Minh Đảo.
Bốn nước liên hợp, đồng loạt xuất binh.
Chuyện này quả thật như đang cười nhạo hắn, chê bai hắn.
Cười hắn là một tên ngốc.
Mắt lạnh quét qua bên người Lưu Nguyệt, không thấy tên tiểu binh kia, tên tiểu binh đã đưa nàng trở về hôm nàng say rượu bị đụng ở đầu.
Chính hắn là người đã để tên đó ở lại bên người, trở thành cận binh của Lưu Nguyệt.
Hiên Viên Triệt! Hắn chính là Hiên Viên Triệt cải trang.
Thật nực cười! Là chính hắn đem Hiên Viên Triệt an bài bên người Lưu Nguyệt.
Tự mình tạo cơ hội để Lưu Nguyệt lừa hắn.
Hắn lại có thể quên, Lưu Nguyệt sao có thể dễ dàng nắm tay người khác như vậy, sao có thể để người khác thân cận mình như vậy.
Kể cả nàng mất trí nhớ cũng tuyệt đối không thể.
Ha ha, tất cả đều do hắn tự mình đa tình, tất cả đều do hắn toàn tâm toàn ý, tạo cơ hội cho người khác lợi dụng.
Đáng đời! Đáng đời!
Nghĩ đến tự trọng của mình, nghĩ đến tình bằng hữu với nàng.
Hóa ra hắn chỉ như một con chó, ai muốn lừa thì lừa, ai muốn lợi dụng thì lợi dụng.
Khóe miệng cong lên thành nụ cười lạnh lùng, Âu Dương Vu Phi nhìn chằm chằm Lưu Nguyệt: “Mộ Dung Lưu Nguyệt, nàng thật khinh người quá đáng!”
Lời vừa dứt, Âu Dương Vu Phi liền quay đầu ngựa, hừ lạnh một tiếng: “Nếu nàng đã không tín nhiệm ta, nàng muốn đùa giỡn ta………Vậy được!
Chúng ta hãy chống mắt nhìn xem, thiên hạ này có phải chỉ có Mộ Dung Lưu Nguyệt nàng cùng Hiên Viên Triệt hắn mới có bản lĩnh, có phải hai người có thể chỉ bằng tay không đối phó với Minh Đảo, có phải hiện tại không ai có thể đối phó được với các người.
Nếu muốn nhìn cho rõ thì phóng ngựa tới đây, xem là các người diệt ta, hay ta diệt các người.”
Tiếng nói giận dữ vang vọng trong không khí, mang theo sự phẫn nộ vô cùng.
Âu Dương Vu Phi nắm chặt cương ngựa, xoay người chạy đi.
Hắn rời khỏi Minh Đảo, đây là ý nguyện của hắn.
Hôm nay, Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt có thể ngang ngược, không chút kiêng kị, chính là do hắn không hề động thủ.
Lúc này, chọc giận hắn như vậy, để xem cuối cùng ai thắng ai thua. Bọn họ nghĩ Minh Đảo là cái gì mà có thể dẫ dàng để mặc cho người khác xâm lược.
Một roi giơ lên, hung hăng đánh xuống mông ngựa, Âu Dương Vu Phi nhanh chóng chạy đi.
Từ đầu tới cuối Lưu Nguyệt mấy lần định mở miệng nói, lúc này thấy vậy hai hàng lông mày nhíu chặt, không chút nghĩ ngợi, liền vung roi ngựa đuổi theo Âu Dương Vu Phi.
“Âu Dương Vu Phi, ngươi đứng lại cho ta!”
Chết tiệt, sao lại xúc động như vậy, ngay cả cơ hội để nàng mở miệng giải thích cũng không cho.
Nàng biết chuyện này bị lộ tẩy, Âu Dương Vu Phi nhất định sẽ rất giận dữ.
Nhưng, nàng không ngờ được, hắn lại giận tới mức này.
Lại có thể tuyên bố quay lại Minh Đảo, đối địch với nàng.
Tên này……..Thật là………..Không phải nàng cố ý muốn lừa hắn mà.
Phóng ngựa như bay, Âu Dương Vu Phi đang phẫn nộ vô cùng nhanh như chớp phóng đi.
Ở phía sau, Lưu Nguyệt cùng không chậm trễ đuổi theo.
Nháy mắt, chỉ thấy hai vệt sáng nhanh chóng vụt qua mặt cỏ, gào thét phóng qua.
Mà mấy chục đại quân Bắc Mục ở phía sau, thấy chủ soái cùng quân sư của bọn họ nhanh chóng phóng đi, không khỏi trố mắt ngạc nhiên. Thế này là thế nào? Đua ngựa sao?
“Âu Dương Vu Phi, ngươi đứng lại cho ta. Có nghe thấy không?”
Lưu Nguyệt vừa phóng ngựa như điên, vừa hướng Âu Dương Vu Phi hét lớn.
Đáp lại tiếng hét của nàng, Âu Dương Vu Phi lại phóng ngựa càng nhanh.
Lưu Nguyệt thấy thế không khỏi cắn răng thật chặt. Không lên tiếng gọi nữa, mà điên cuồng phóng ngựa đuổi theo.
Hai ngựa gần nhan, Lưu Nguyệt nhìn khoảng cách giữa hai người.
Muốn Âu Dương Vu Phi dừng lại không phải không có cách.
Lập tức hít sâu một hơi, hai tay chống trên lưng ngựa, nhảy vọt qua khoảng cách giữa hai người.
Cùng lúc đó, Âu Dương Vu Phi cảm thấy phía sau có điều khác thường, liền quay người nhìn lại.
Roi ngựa vung lên, hướng Lưu Nguyệt quất xuống.
Tiếng roi ngựa sắc nhọn xé gió, Âu Dương Vu Phi dồn tất cả công lực vào đòn này.
*******
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...