Edit: Meo tỷ
Beta: Pracell
*******************************************
Phía chân trời mây cuồn cuộn rồi lại tán ra.
Ngàn vạn thảo nguyên đằng đằng sát khí.
Bắc Mục xuất bốn mươi vạn quân tiến thẳng Biên giới Hồ Nam, tin tức này như một tia chớp đánh trên bầu trời thảo nguyên mênh mông.
Sau đó dân tộc Hung Nô lập tức điều động binh mã áp đảo khí thế của Bắc Mục, vùng biên giới Hồ Nam nhanh chóng trở thành trận địa nghênh đón địch.
Mây trời cuồn cuộn, bừng bừng sát khí.
“Nhiếp Chính Vương, phía trước bốn mươi dặm là biên giới Hồ Nam, toàn bộ đã bị quân dân tộc Hung Nô phục sẵn ” Thác Bỉ Mộc một thân giáp trụ nhìn Lưu Nghuyệt nói.
“Biên giới Hồ Nam là nơi hiểm yếu ắt đã có phòng thủ, nếu tấn công trực diện e là sẽ bất lợi cho ta.”
“Bất quá dân tộc Hung Nô vừa tới nơi không lâu, địch ta thế lực khác xa, một trận cũng có thể đánh.”
Khố Tạp Mộc nói lớn, Hàn Phi các đại tướng một người tiếp một người nói.
Lưu Nguyệt nghe mặt không chút đổi sắc.
Biên giới Hồ Nam nghe nói là nơi có địa hình hiểm trở.
Thực ra, không hẳn thế.
Biên giới Hồ Nam là nơi núi non trung điệp, tứ phía là dốc núi dựng đứng bao vây thành trì. Dân tộc Hung Nô cùng mười bảy dân tộc Tiên Bi trấn thủ tại biên giới Hồ Nam, lúc này đã tổn thất hơn một nửa quân lực, binh tướng đang phải chết đói ở đó. Đó là điểm mấu chốt quan trọng nhất, chúng ta sẽ dựa vào đó đánh bại chúng.
Trong lời nói lộ rõ quyết liệt, hai tướng quân nhìn Lưu Nguyệt nãy giờ vẫn chưa hề lên tiếng, không khỏi liếc mắt nhìn nhau một cái.
“Cần bao nhiêu thời gian?”
Âu Dương Vu Phi đứng bên thấy vậy, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, e rằng đây mới là vấn đề cốt yếu Lưu Nguyệt quan tâm.
“Lâu thì mười ngày, chậm thì tám, chín ngày” Khố Tạp Mộc ở phía sau đáp nhanh.
Dân tộc Hung Nô phòng thủ vội vàng, không có đủ lực lượng để phản công, thời cơ lúc này là thuận lợi nhất, thật là không lúc nào tốt bằng.
Bởi vậy, nếu tấn công ngay lúc này, dù Dân tộc Hung Nô có quay về phòng bị, thì trong vòng mười ngày chúng sẽ bại trận.
Chỉ cần như vậy sẽ chiếm được biên giới Hồ Nam,
Tấn công dân tộc Hung Nô cũng chính là trực tiếp tấn công mười bảy tộc Tiên Bi, chặn lại biên giới , một mũi tên trúng hai đích.
Muốn thâu tóm toàn bộ Dân tộc Hung Nô và chiếm luôn mười bảy tộc Tiên Bi chỉ là chuyện sớm muộn thôi.
Lưu Nguyệt lạnh lùng hơi nhíu nhíu mày.
Mười ngày, quá dài.
Ngón tay đột nhiên để lên bản đồ, di chuyển, rồidừng ở dãy núi lớn phía trên địa phận biên giới Hồ Nam, lạnh lùng nói : “Nếu là đánh từ nơi này thì sao…”
Mọi người đều giương mắt lên nhìn, bỗng chốc nhướng cao lông mày.
“Nên nhớ dãy núi đó cao vạn dặm, lại quá dốc, cả người lẫn vật rất hiếm khi lui tới, căn bản là không có đường đi, từ đây chúng ta không thể đi qua đó”
Lưu Nguyệt chỉ quan tâm đến dãy núi đó, nó tạo thành bức thành trì vây lấy biên giới Hồ Nam, nhưng lại quên rằng không ai có thể qua đó được.
Nếu có thể qua thì Biên giới Hồ Nam đã không phải là nơi hiểm yếu như lời đồn đại.
“Nếu như bay qua đấy thì sao”, Lưu Nguyệt vẻ mặt nghiêm túc, lạnh lùng nói.
Thác Bỉ Mộc, Hàn Phi cùng đám người không khỏi liếc mắt nhìn nhau một cái.
“Nếu là có thể bay qua đó, thì có thể thẳng tiến tới địa phận của Dân Tộc Hung Nô…”
Hàn Phi lời còn chưa nói xong, bất quá ý tứ thì đã rõ ràng.
Một khi có thể bay qua nơi hiểm yếu này, trước mặt là quân dân tộc Hung Nô, căn bản là không có khả năng chống cự.
Mặt lạnh như băng, một tia cảm xúc đều không có .
Lưu Nguyệt đầu ngón tay chỉ chỉ dãy núi lớn trên bản đồ trầm giọng nói: “Binh mã tập hợp đầy đủ, ngày mai giờ Thìn tấn công trực diện, các ngươi chờ hiệu lệnh của ta…” Dứt lời, đứng dậy xoay người bước ra ngoài. Bỏ lại đám người Khố Tạp Mộc, đang kinh ngạc trợn mắt nhìn nhau.
Nhiếp chính vương của bọn họ nói vậy là ý tứ gì, Nàng chẳng lẽ muốn…
Điều nàng muốn thần thánh cũng không biết được, bất quá không quản dãy núi hiểm trở này, bay qua.
Trời nóng như thiêu như đốt, gió thổi vù vù.
Nắng như lửa đốt, mặt hồ gợn sóng.
Nhìn dãy núi cao vạn dặm, không chỉ là dãy núi bình thường mà là cực kỳ hiểm trở.
Toàn bộ dãy núi giống như những mũi kiếm đâm thẳng lên, vách núi dựng đứng, tùy ý chọn một chỗ nhìn xuống có thể thấy đáy sâu thăm thẳm, đừng nói tới đường đi, mà ngay cả dấu chân còn không có.
Nhìn vào chỉ thấy một màu tối đen như mực, gió lạnh từng trận, từng trận.
Chưa cần phải nói nhữngcái khác, chỉ vậy thôi cũng đã khiến người ta kinh sợ.
Dãy núi hiểm trở như thế, cho dù Âu Dương Vu Phi là người có khinh công tuyệt đỉnh cũng không dám bay qua chứ đừng nói những người khác.
Gió núi thổi qua, trên núi rừng cây nghe sàn sạt sàn sạt, ngẩng đầu nhìn liếc qua một cái, đập vào mắt là vách núi đen phía trên, lúc cúi xuống thấy ngay bóng mình dưới chân, kế bên giống như vực sâu không thấy đáy.
Âu Dương Vu Phi cảm thấy chính mình cũng hoa mắt, tóc tai dựng đứng.
Đã từng qua nhiều núi non hiểm trở, còn chưa bao giờ tới nơi nào nguy hiểm như thế này, chỉ cần bất cẩn một chút đều có thể mất mạng, không một chút dấu vết.
Âu Dương Vu Phi hít sâu một hơi, quay qua nhìn Lưu Nguyệt.
Vẻ mặt thật là quyết tiệt, lạnh như băng.
Lộ ra vẻ kiên định làm cho người ta kinh hãi.
Âu Dương Vu Phi trong lòng không khỏi dâng lên một chút bi thương, sao lại phải cố gắng tới mức này…
“Vèo”, đang còn thương xót cho Lưu Nguyệt, Lưu Nguyệt bên cạnh đang nắm lấy thiên tàm ti , bỗng nhiên đá từ trên vách núi bung ra, ngay lập tức cả người trườn theo vách núi bỗng trượt xuống, dưới kia chính là vực sâu vạn trượng.
Âu Dương Vu Phi đột nhiên cả kinh, vội vàng nghiêng người, nhanh như chớp, cố chộp tới hướng Thiên Tàm Ti ngay trước mắt hắn.
Mọi việc xảy ra quá nhanh.
Thiên tàm ti trong tay đã bắn ra, Lưu Nguyệt toàn thân không có gì che chở, lao xuống phía dưới, nhất thời nhíu mày.
Rơi xuống chỗ này thì chỉ có thịt nát xương tan.
Nguy hiểm không hoảng, kinh nghiệm hơn mười năm làm lính đánh thuê, lúc này hoàn toàn được phát huy tác dụng.
Nhanh chóng nắm chặt thiên tàm ti trong tay, Lưu Nguyệt nháy mắt cả người vươn ra, dẫm lên dãy nham thạch trong khe núi.
Thoáng chốc vách núi dần bị đạp bằng, căn bản sức lực của con người không thể mạnh hơn đá được.
Mỗi lần Lưu Nguyệt trượt qua, vách núi kia dần trở nên bằng phẳng, rồi thân nàng cũng trượt nhanh xuống dưới.
Tốc độc quá nhanh, chớp mắt một cái, đã được mấy trượng.
Cả người vút xuống, gió từ vách đá thổi tới, lạnh thấu xương.
Đây giống như lực hút của trái đất, không ai có thể chống cự.
Tốc độ nhanh chóng giảm dần, Lưu Nguyệt phản ứng rất nhanh.
Tay phải chợt hạ xuống, nắm chủy thủ bên hông, Lưu Nguyệt hung hăng nhìn vách núi trước mặt, dùng hết sức lực đâm vào, chủy thủ chém đá như chém bùn, ngay lập tức vang lên một tiếng chói tai sắc nhọn, giống như tiếng binh khí va vào nhau, khiến cho người ta run sợ.
Chủy thủ sắc nhọn vẽ ra một đường, trên vách núi xuất hiện một lỗ hổng lớn mà sâu, hình vuông ngay chính giữa nham thạch.
Chủy thủ trượt tới đâu, Lưu Nguyệt cũng dần chậm lại.
Cùng lúc, tay trái bắn thiên tàm ti bám trên tảng đá, Âu Dương Vu Phi cũng nhanh tay bắt lấy, cố gắng giữ chặt.
“Nàng không sao chứ?” giọng điệu lo lắng, hắn cúi xuống dưới nói.
Biểu đạt sự quan tâm cùng lo lắng.
“Không có việc gì” Lưu Nguyệt lạnh lùng ném ra một câu.
Gió thổi lạnh thấu xương, nửa ngày sau mới thấy Lưu Nguyệt trở lại chỗ vách núi, dưới chân bọn họ chính là vực sâu không đáy, im ắng tới mức hầu như không thể nghe thấy tiếng động gì.
Lưu Nguyệt giữ thăng bằng, hơi hơi cúi đầu nhìn lướt qua dưới chân.
Một mảnh mơ hồ, đứng giữa lưng chừng núi nhìn nó giống như đám mây treo lơ lửng, nhìn không thấy đáy, liếc lên phía trên, núi cao vạn dặm.
Hít một hơi, Lưu Nguyệt nắm chặt lấy thiên tàm ti, thu lại.
Sợi chỉ còn tốt lắm, không có gãy vụn, cũng không bị giãn ra.
Xem ra, lớp nham thạch kia cũng không dầy lắm, bị nàng làm cho bong tróc ra rơi hết xuống dưới, nên giờ vách núi mới trơn nhẵn như vậy.
Lạnh lùng kiểm tra thiên tàm ti, Lưu Nguyệt vung tay lên, thiên tàm ti bắn ra lần thứ hai, bám lấy vách núi.
Tay trái nắm chắc thiên tàm ti, tay phải cầm lấy chủy thủ, giữ luôn trên tay để tiện di chuyển.
Lưu Nguyệt lại lần nữa hướng theo vách núi mà trèo lên.
Tối đen như mực, lúc Lưu Nguyệt di chuyển, bỗng nhiên lóe ra thứ gì đó màu đỏ.
Có lẽ, trong lúc rơi nhanh xuống vô tình bị đá xước qua da thịt, chảy máu.
Bất quá, Lưu Nguyệt căn bản không hề để ý tới.
Vẻ mặt kiên nghị, Lưu Nguyệt lại tiếp tục đi, Âu Dương Vu Phi cắn chặt răng.
Gió thổi lạnh sống lưng, một thân lãnh khốc.
Nhớ lại những gì vừa xảy ra, hắn vẫn còn toát mồ hôi lạnh.
Nếu hắn chậm một bước, nếu Lưu nguyệt phản ứng không nhanh nhẹn.
Thì khi rơi xuống, đã chết không thấy xác rồi.
Hít một hơi thật sâu, vừa lúc đó Lưu Nguyệt nhảy qua, ngay trước mặt hắn nói : “Đi bằng con đường này được không?”
Năm ngày, với năng lực của bọn Khố Tạp Mộc, sẽ san bằng mọi chướng ngại vật, chỉ năm ngày là được.
“Nàng không cần phải liều mạng như vậy.”
Năm ngày hay mười ngày, cũng như nhau thôi.
Cái này đối với một cuộc chiến mà nói, đâu đáng kể gì.
Hà tất phải khổ sở như thế, bọn họ còn nhiều thời gian, còn rất nhiều thời gian mà.
Sao cứ nhất quyết phải đánh vội vàng như thế chưa kể phải vượt qua nơi hiểm yếu như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng.
Đang suy nghĩ bỗng nhìn thấy trên vách núi màu đen, có vệt máu đỏ tươi, Âu Dương Vu Phi trong lòng không giấu nổi xót xa.
“Ta không yêu cầu ngươi đi”, vòng qua bên người hắn, lời nói Lưu Nguyệt lạnh lùng theo gió núi phát ra, sau đó trườn lên đi tiếp.
Vẻ mặt co rúm lại, Âu Dương Vu Phi nắm chặt tay.
Đúng vậy, Lưu Nguyệt không nói muốn hắn đến, không nói cầnhắn đi cùng.
Nhưng là, hắn lo lắng, hắn lo lắng mà thôi.
Nhìn ánh mắt đầy kiên quyết của Lưu Nguyệt, rồi nhìn lên dãy núi hiểm trở, Nàng đang từng bước leo tiếp.
Không chút cảm xúc, hết sức liều lĩnh.
Làm cho hắn vừa cảm phục, vừa cảm thấy xót xa.
Thôi, thôi, nếu nàng đã muốn như vậy, thì hắn sẽ giúp nàng, giúp nàng.
Ít ra là khi nàng gặp nguy hiểm, sẽ có hắn ở bên.
Gió núi thổi qua, giữa mùa hè nóng nực thế này hiếm khi có luồng gió lạnh thấu xương đến thế.
Vách núi cao vô cùng, hai con người lớn như vậy từ trên đỉnh nhìn xuống cũng bé thành con kiến, đang ở lưng chừng núi trèo lên.
Phía trước là vách núi dốc nhọn, phía sau là vực sâu vạn trượng.
U lam tĩnh mịch, sâu thăm thẳm làm cho người ta khiếp sợ.
Biên giới Hồ Nam, tứ phía núi non trùng điệp vây quanh, vô thì dễ ra thì khó (ta nghĩ giống như câu đi dễ khó về của Việt Nam)
Sắc trời nhạt dần xuống phía dưới, dù lúc này đang là ban ngày, mặt trời đỏ rực, Tuy nhiên ở nơi này thì không thể thấy được.
Cảnh tượng như vậy làm cho người ta vừa mừng vừa lo.
Vách núi sâu thăm thẳm bỗng nhiên lại nóng như lửa đốt.
Kia vốn là đống nham thạch màu đen như mực, giờ lại đỏ như ánh mặt trời buổi chiều, bùng lên ngọn lửa, màu của nó, thật giống như một ngọn lửa bốc cháy.
Cùng lúc bụi nham thạch bắn lên tung tóe.
Dính lởm chởm lên vách núi vừa mới đây nhẵn nhụi, một vòng lại một vòng uốn lượn lên cao hơn, bỗng chốc vách núi trở nên nham nhở.
Sau đó các nham thạch dính vào nhau sền sệt, Lưu Nguyệt cùng Âu Dương Vu Phi từ từ di chuyển.
Vách núi rất nhỏ hẹp, gần như chỉ rộng bằng một bước chân, căn bản không thể đứng thẳng được, mà chỉ có thể dựa vào vách đá sau lưng, di chuyển từng chút, từng chút một.
Phía trước, vách núi đen vạn trượng lung lay, tựa như cầu vòng lắc lư, hoa hết cả mắt.
Âu Dương Vu Phi khóe miệng co rúm, mắt nhìn chằm chằm, tay bắt lấy nắm nham thạch phía sau đang bắn lên, từ từ trườn từng bước một.
Hắn từng nấy tuổi, thậm chí còn chưa từng trải qua khoảng thời gian như lúc này bao giờ.
Vừa cảm thấy choáng váng vừa xúc động, đúng là như thế.
Mồ hôi từ trán chảy xuống như mưa, chảy vào vạt áo, dọc theo cơ thể chảy ra ngoài.
Âu Dương Vu Phi khỏi cần nhìn cũng biết, sau lưng đã ướt đẫm.
Phía trên không phải là trời, mà phía dưới cũng không phải là đất, chỉ cần bước lệch một bước cũng có thể tan xương nát thịt, thật sự là muốn thách đố người ta mà.
Bất ngờ liếc mắt nhìn Lưu Nguyệt bên cạnh một cái.
Ánh mặt trời làm cho mặt Lưu Nguyệt ửng đỏ, đỏ một cách rực rỡ.
Chính là, không có sinh khí, không có sức sống.
Chỉ có lãnh khốc cùng quyết tuyệt, bất cần và liều lĩnh.
Nén tiếng thở dài, những lời khuyên can cũng nuốt vội vào trong.
Lúc này, dù có nói gì cũng là dư thừa, xưa nay, dù có là thần thánh cũng khó mà vượt qua dãy núi hiểm trở này, chứ đừng nói chi đến con người.
Trời chiều buông xuống, sắc trời dần trở nên ảm đạm.
Vách núi màu đen càng xuống phía dưới lại càng trở nên thăm thẳm.
Mà quan sát kỹ vách núi tối đen, có thể thấy hai bóng người đang từ từ di chuyển.
Màn đêm buông xuống, nhìn từ xa tưởng như hai người đó đang bị buộc vào giữa lưng chừng núi.
Gió đêm lướt qua, mang theo hơi gió núi lạnh thấu xương.
Sao trời lấp lánh, vẫn không át nổi sát khí ở nơi này.
Một đêm dài đã qua.
Tiếng trống nổ vang trời, báo hiệu một cuộc chiến sắp bắt đầu.
Tiếng trống càng ngày càng dồn dập và vang to hơn.
Trên chiến trường, binh lính xếp hàng ngay ngắn, Khố Tạp Mộc là đại tướng chỉ huy, đứng trước Biên giới Hồ Nam bày binh bố trận.
Mặt hồ gợn sóng, chim bay tán loạn.
Tiếng trống trận trên thảo nguyên thật thê lương mà hào hùng, sấm dậy tứ phương.
Thành trì của Biên giới Hồ Nam, đều đã được phòng bị nghiêm ngặt.
Cung tên lửa, đá, mũi tên…tất cả các loại vũ khí lợi hại đều đã được bố trí quanh thành trì.
Khố tạp Mộc là đại tướng quân chỉ huy mấy chục vạn binh mã.
Tiếng trống rền vang, trống giục liên hồi.
Sắp tấn công ngay mặt chính diện.
Tới lúc đó hai bên sẽ có cảnh máu chảy đầu rơi.
“Chủ soái, đã đến giờ Thìn”
Một binh sĩ đưa tin chạy lên bẩm báo với Khố Tap Mộc.
Khố Tạp Mộc nghe xong bình tĩnh gật gật đầu, không nói thêm tiếng nào.
Hiện tại đã đến giờ Thìn, bọn họ đang chờ hiệu lệnh của nàng để tấn công, nhưng lại không thấy bất kỳ tín hiệu nào.
Nhìn lên dãy núi cao, Nhiếp chính Vương, có khi nào…
Hơi hơi nắm chặt tay lại, vội vàng tấn công thế này, giờ lại không có tin tức gì…
Tiếng trống trận lại nổ vang trời, khí thế càng ngày càng tăng.
“Nàng đứng lại để ta băng bó vết thương đã…” giữa tiếng trống trận vang trời, ở biên giới Hồ Nam, hai thân ảnh tàn tạ như nhau đang đứng giữa trời đất.
Không thèm để ý đến lời nói của Âu Dương Vu Phi, Lưu Nguyệt hiên ngang tiến về phía trước, mặc chiếc chân bị thương đang không ngừng chảy máu, trong lòng có chút cảm kích, nhưng lại không thể nói ra thành lời.
Nữ nhân này, sao có thể liều mạng như vậy.
Thành trì cao chót vót, toàn bộ quân dân tộc Hung Nô chỉ có mấy vạn binh lính.
Lá cờ cao nhất chính là của Vương Hung Nô đang bay bay trong gió, mang theo hơi thở lạnh thấu xương.
Còn lá cờ phía dưới, chính là của chủ soái quân dân tộc Hung Nô, một thân giáp trụ màu đen đang trấn thủ phía trên thành lũy.
“Ôô…”, tiếng kèn muốn chọc thủng trời xanh, hòa cùng với khí thế ba quân.
Giờ Thìn đã tới, Bắc Mục sắp sửa tấn công.
Lưu Nguyệt nghe tiếng kèn phát ra từ phía Bắc Mục, càng muốn đi nhanh hơn.
Vội vàng chạy nhanh như chớp, vượt qua bạt ngàn lều trại, hướng về phía thành trì.
Chốc lát cả người bay lên, Lưu Nguyệt toàn thân gần như nhuốm máu, nhằm ngay hướng Chủ Soái Hung Nô lao tới.
Cùng lúc đó, Âu Dương Vu Phi chạy lại đóng cửa thành sau đó biến mất.
Tiếng trống trận ngày càng rền vang, ngàn vạn binh mã đều xếp hàng chờ lệnh.
“Đại tướng quân, vẫn chưa thấy tín hiệu của Nhiếp Chính Vương”
“Đại tướng quân, vẫn đánh chứ…”
“Đại tướng quân…”
Khố Tạp Mộc quan sát thế trận, binh lính đã bao vây thành trì, chau mày, trường kiếm trong tay giơ lên.
Chỉ cần hắn hạ kiếm xuống, tất cả sẽ đồng loạt xông lên.
Nhưng, đánh vội vàng như thế, trận đấu này…
Mặt trời đã lên cao, nhưng lại không có chút ánh nắng nào chiếu xuống mặt đất
Khố Tạp Mộc còn chưa kịp hạ kiếm xuống, Bất chợt, từ trên thành lũy cao kia, một bóng người toàn thân nhuốm máu lao nhanh như chớp.
Đó là, Nhiếp Chính Vương, Khố Tạp Mộc mắt nhíu lại rồi trợn tròn ra.
Trường kiếm đang ở không trung, vội vàng giơ lên lại, mái tóc đen Lưu Nguyệt bị gió thổi tung lên, nhìn thật quỷ dị.
“Thích khách, có thích khách…”
Ngay lập tức trong thành vang lên những tiếng thét chói tai, theo hướng Lưu Nguyệt lao tới.
Chủ Soái của quân dân tộc Hung Nô cũng là người tài giỏi, thấy luồng sát khí phả vào mặt lập tức đã cảm giác được nguy hiểm, vung một kiếm đỡ chủy thủ của Lưu
Nguyệt đang lao tới hắn.
“Keng”, một tiếng chói tai vang giữa không trung.
Chủ Soái của Hung Nô bị Lưu Nguyệt tấn công phải dùng hết sức vung kiếm lên đỡ, cả người ngã phịch xuống pháo đài của thành lũy, phun ra ngụm máu tươi.
“Thích khách, bay đâu cứu chủ soái…”
“Có thích khách…”
Bốn phương tám hương, lúc này binh lính Hung Nô mới kịp phản ứng, tất cả đều nhốn nháo, còn không kịp nghĩ xem Lưu Nguyệt lẻn vào thành lũy của bọn họ như thế nào, chen nhau xông về phía Lưu Nguyệt.
Ánh mắt đầy sát khí, Lưu Nguyệt liền lật cổ tay, đâm thẳng tới Chủ soái Hung Nô.
Chủ soái Hung Nô tuy võ nghệ cao cường, nhưng đối thủ lúc này lại ch ính là Lưu Nguyệt, thấy sát khí vây quanh mình đã cảm giác lạnh thấu xương, sợ tới mức không thể nhúc nhích.
Chủy thủ vung lên, ngay tức khắc chém mạnh vào hắn.
Binh lính xung quanh không kịp cứu viện, ngay sau đó toàn bộ cung tên chĩa về với Bắc Mục, nhất tề đều quay hướng Lưu Nguyệt mà bắn.
Mũi tên bắn ra, tốc độ nhanh vô cùng.
Mắt còn chưa chuyển động, cả người còn không thèm tránh.
Lưu Nguyệt hừ lạnh một tiếng, lùi ra sau một bước tránh mũi tên đang lao tới, nhìn thấy chân m ình đang chảy máu , sưng to do tai nạn trên dãy núi kia, trên đường chạy lại đây còn thấy bình thường, nhưng lúc lâm trận mới thấy đáng lo ngại, thậm chí còn không nhấc lên được.
Mắt hơi hơi nhíu lại.
Lắc mạnh vai, lại lần nữa chém không chút lưu tình, chủy thủ hung hăng đâm mạnh vào kẻ thù.
Phía sau ngàn vạn mũi tên lao nhanh tới, ngay tức khắc đâm vào vai Lưu Nguyệt một cái, cắm thật sâu.
Lưu Nguyệt không hề chớp mắt.
Xa xa, Âu Dương Vu Phi trốn trong cửa thành, thấy vậy nhíu nhíu mày thật sâu.
Chết tiệt, không quan tâm đến thương thế của bản thân, không cho phép mình có bất cứ một sai lầm nhỏ nào, Lưu Nguyệt này…
“Chủ soái…”
“Chủ Soái…”
Toàn bộ binh lính đứng xung quanh Chủ soái Hung Nô nhất thời kêu lên, kinh hãi.
Tiếng kêu phát ra từ tứ phía.
Một kiếm, Lưu Nguyệt chém ngang mũi tên đang cắm vào vai mình, sau đó nắm lấy đầu mũi tên, rút mạnh ra.
Máu bắn ra giữa không trung, tạo thành một vệt màu đỏ hình vòng cung.
Nhìn chủ soái Hung Nô trước mặt đã chết, Lưu Nguyệt xoay người lao về phía Vương Hung Nô.
“Bảo hộ vương thượng…”
“Bắt lấy thích khách…”
Ngay lúc tiếng thét còn đang chói tai, Lưu Nguyệt đã lao nhanh tới chỗ Vương Hung Nô trên thành lũy.
Vung tay chém một nhát, đứt đầu vương Hung Nô.
Bất chợt, chỉ thấy đầu của Vương Hung Nô, bay ra ngoài thành rồi rơi xuống.
Nhìn thấy từ xa, binh lính Hung Nô đã náo loạn, vừa thấy Vương thượng ngã xuống, nhất thời kinh hãi, lập tức hoảng loạn hết cả lên.
Chuyện gì đã xảy ra, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Vương thượng bọn họ vừa đứng ở đó, lúc này bất ngờ ngã xuống, chứng tỏ bọn họ đã thất bại, cái này…
“Bang, bang, phịch” phía dưới binh linh Hung Nô thoáng chốc đã hoảng loạn, ba âm thanh vừa nổ ra vang khắp bầu trời.
Ba đám khói màu đen bốc lên giữa không trung.
Giữa ban ngày ban mặt, làm cho người ta không thể không chú ý.
“Tín hiệu, tín hiệu của Nhiếp chính Vương…”
Khố Tạp Mộc, Lê khoát , bỗng chốc vui mừng, hét lên điên cuồng.
Trường kiếm bổ xuống, Khố Tạp Mộc hô to một tiếng :
“Tấn công”
Trống trận vang lên, vô cùng sắc bén.
Đại quân Bắc Mục đã sẵn sàng xông trận, nháy mắt, tiếng hô chém giết rung trời, liền hướng Biên giới Hồ Nam lao tới.
Vừa thấy đại quân Bắc Mục tiến đến.
Quân mình lại không có một tín hiệu gì phát ra, Vương thượng đã chết, chủ soái bị giết.
Hàng ngàn hàng vạn binh lính Hung Nô lúc này như rắn mất đầu, tất cả đều sợ hãi, hoảng loạn .
Mà ngay trong lúc bọn chúng đang rối loạn tinh thần, Âu Dương Vu Phi trốn ở cổng thành bắt đầu hành động.
Thân thể uốn lượn, mũi kiếm sắc bén.
Chỉ trong vài giây, cửa thành không người trấn thủ đã bị hắn chém đổ. Đang trong lúc hoảng loạn không biết làm gì, bất chợt.
“Ầm ầm…” tiếng cửa thành đổ, bụi bay tứ tung một góc trời, rồi từ từ mở ra, nội thành biên giới Hồ Nam xuất hiện.
“Xông lên…” ngay tức khắc Khố Tạp Mộc chỉ huy quân Bắc Mộc, giơ tay lên hô to, sau đó tất cả đồng loạt phóng ngựa như bay tiến vào.
Chiến trường lập tức tiếng chém giết rung trời, mấy chục vạn quân Bắc Mục như thủy triều tràn tới.
Thành lũy biên giới Hồ Nam, bị công phá.
Đứng trên bức tường thành cao cao, Lưu Nguyệt một thân huyết sắc, mắt nhìn về phía Nam.
Triệt, ta sẽ nhanh chóng tiêu diệt dân tộc Hung Nô, bình định Thảo nguyên.
Ta sẽ cố gắng hết sức, nhanh chóng báo thù cho chàng.
Ta sẽ sớm về bên chàng, chờ ta.
Ánh mặt trời chói chang, lại mang theo màu máu đỏ rực.
Âu Dương Vu Phi đứng dưới thành, nhìn thấy Lưu Nguyệt một thân huyết sắc nhưng căn bản lại không hề để ý đến vết thương của mình.
Đứng giữa trời nắng gắt, toàn thân nhuốm máu, ngây người nhìn về phía Nam hướng Thiên Thần kia.
Ánh mắt kia lộ rõ sự cô đơn cùng si tình.
Liều mạng như vậy, chính là muốn sớm đi cùng hắn sao ?
Nơi này, không có gì để nàng lưu luyến sao?
Kim quang bao phủ khắp bầu trời, mặt hồ không hề gợn sóng.
Chỉ mất một ngày đã công phá được biên giới Hồ Nam, chuyện này thật khiến người ta khó tưởng tượng được.
Nhưng Khố Tạp Mộc không kịp suy nghĩ gì, hưng phấn đi ra, Lưu Nguyệt đã phát lệnh tiếp theo.
Tất cả những con đường phía Bắc, ít ngày nữa phải tới được thủ thành của mười bảy tộc Tiên Bi, thâu tóm tất cả các vùng trọng yếu của mười bảy tộc Tiên Bi, ắt sẽ tấn công được toàn bộ dân tộc Hung Nô.
Bốn mươi vạn đại quân Bắc Mục, hướng phương Bắc sát phạt.
“Vết thương của nàng cần phải băng bó lại.”
“Không sao.”
“Nàng cần phải nghỉ ngơi.”
“Không cần.”
“Nàng đứng lại, nàng thương tích đầy mình, còn muốn liều mạng, không phải là nàng không muốn sống nữa? Nàng không phải muốn tự giết mình sao?”
“Khi nào còn chưa báo thù được cho Triệt, ta tuyệt đối sẽ không chết.”
“Nàng…”
“Hãy bớt sàm ngôn đi,với lại, con người ta ta tự biết rõ.”
Lạnh lùng mà quyết tuyệt, Âu Dương Vu Phi nhìn Lưu Nguyệt một thân thuyết huyết lãnh khốc phóng ngựa phi đi.
Dưới ánh nắng mặt trời, quả thật rất đẹp, khiến cho người ta mê muội.
Trời xanh mây trắng bay cuồn cuộn, cát bụi đầy trời.
Che lấp cả bầu trời trung nguyên.
“Cái gì, Nguyệt đi Bắc Mục? Vì sao?” Âm thanh khàn khàn đầy kinh ngạc, mang theo hơi thở yếu ớt.
“Dạ không biết.”
“Không biết?” Giọng nói như to hơn, phía chân trời, gió thổi hơi nóng bay giữa không trung.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...