Bóng đêm mênh mang, không giấu nổi sát khí hừng hực. Cúi đầu nhìn mọi người đều hoàn toàn khỏe mạnh không biến đổi phía dưới, Âu Dương Vu Phi quay đầu nhìn Lưu Nguyệt. Nơi đây ánh lửa chiếu rọi tứ phương, sáng như ban ngày, Lưu Nguyệt vẻ mặt tươi cười đứng tựa bên Hiên Viên Triệt, cùng nhìn trời đất rộng lớn này. Trong mắt lóe lên một chút, Âu Dương Vu Phi than nhẹ một tiếng: “Lưu Nguyệt, ta đã xem thường nàng rồi.” Độc này thật sự đã bị nàng hóa giải. Hắn chưa bao giờ dám xem nhẹ Lưu Nguyệt. Chẳng qua là nữ nhân này thật khiến hắn kinh hỉ, hoặc có thể nói là kinh sợ, giống như một cái bảo khố, thoạt nhìn chỉ sâu một trượng, không ngờ càng đào, càng như không có điểm cuối, Lưu Nguyệt này rốt cục trong đầu chứa những gì a. Nghiêng đầu mỉm cười, trong mắt Lưu Nguyệt cũng không giấu được tia lãnh lệ: “Đây, chẳng qua là bắt đầu thôi.” Nở nụ cười sáng lạng chiếu rọi trời đêm, tiếng cười thanh thúy vờn theo gió xuân, phiêu tán khắp bốn phương. Âu Dương Vu Phi cùng Hiên Viên Triệt nhìn nhau, rồi quay đầu nhìn Lưu Nguyệt, nhẹ phẩy quạt giấy trong tay, đúng vậy, đây chỉ là bắt đầu. Hắn muốn nhìn xem Lưu Nguyệt thật ra thâm sâu đến ngần nào, cũng muốn xem thử trong đầu nàng rốt cục chứa những gì. Bóng đêm cuộn lại, mở ra trời cao mịt mờ. Tháng ba xuân rộ, phong vân tụ hội. Minh Đảo xuất hiện, khiến người người khiếp sợ. Thủ đô, hoàng cung Tuyết Thánh Quốc. ” Cái gì, tam vương Minh Đảo chống lại Thiên Thần? Minh Đảo hiện thân rồi?” Hách Liên Vân Triệu mới vừa về đến Tuyết Thánh Quốc, chưa nghỉ được chút nào, bị tin tức này chấn sững người. Tuyết Thánh Quốc Chủ khuôn mặt nghiêm túc, nhưng cũng xen lẫn hả hê, gật đầu nói: “Mấy trăm năm yên lặng, hôm nay lại xuất thủ, không biết Hiên Viên Triệt đã làm gì để đắc tội Minh Đảo đây.” Nhanh chóng nhìn lướt qua tất cả tin tức về Thiên Thần, Minh Đảo trong tay, Vân Triệu nhăn chặt mày. Giúp hay là không giúp? Nếu giúp thì giúp như thế nào đây? Thiên Thần, Tuyết Thánh là địch a. Đầu óc suy nghĩ thật nhanh, Vân Triệu nhất thời cũng lâm vào cảnh đắn đo bất định, thật hiếm thấy. Thiên Thần được bảo tàng lớn của Nam Tống, thực lực có thể trở nên cường đại không ngờ, nếu đợi nó tiếp tục phát triển lên, Tuyết Thánh khẳng định lâm nguy, lúc này có Minh Đảo đến đây khắc chế, là chuyện không thể tốt hơn nữa. Quay đầu liếc nhìn chim tước hót vang ngoài cửa sổ, Vân Triệu trầm ngâm, địch nhân, thủy chung vẫn là địch nhân. Hơn nữa, hiện tại Tuyết Thánh của hắn cũng đang sắp phải chống lại Nam Tống, thôi, thôi, không phải là hắn không giúp, mà là không thể rồi, cả thân mình còn chưa lo xong. Ánh mặt trời chiếu xuyên qua ngọn cây, khí trời tháng ba nhưng lại có chút âm lãnh. ” Minh Đảo chống lại Hiên Viên Triệt?” Mới xuyên qua Tuyết Thánh Quốc, còn chưa tới biên giới Ngạo Vân, Độc Cô Dạ đã nhận được tin. Nhíu nhíu mày, liếc nhìn bồ câu đưa tin trong tay. Hồi lâu sau, Độc Cô Dạ vung tay lên, chim bồ câu tung cánh bay đi, không mang về bất kỳ tin tức hay chỉ thị nào. Lưu Nguyệt là người của Minh Đảo, Minh Đảo sẽ không thương hại tới Lưu Nguyệt, về phần Hiên Viên Triệt, hắn cóc cần quan tâm chuyện gì sẽ xảy ra. Diệt Thiên Thần, đối với Ngạo Vân của hắn, chỉ có lợi chứ không hại. Trường bào tung bay, phóng ngựa hướng về Ngạo Vân, không ngừng nghỉ một giây. Trời xanh như màn gấm, mây trắng bay bay, mênh mông cuồn cuộn. Vô số tin tức, dưới bầu trời xanh mây trắng yên bình này, lan xa tới bốn nước trung nguyên. Dân thường không biết Minh Đảo là gì, nhưng hoàng tộc bốn nước không ai không rõ. Nhất thời, thế lực tứ phương cũng án binh bất động, yên lặng theo dõi kỳ biến sắp tới, bao gồm cả Hậu Kim – đồng minh Thiên Thần, cũng không dám có chút manh động. Không giúp, cũng không thừa cơ vứt đá xuống giếng. ( = Thừa nước đục thả câu) Một mảnh yên tĩnh, con muốn an bình hơn cả thời thái bình thịnh thế. Tử thủy vô ba (nước yên không gợn sóng), an bình cổ quái, ngay cả tam vương Minh Đảo cũng không thấy bóng dáng, thật giống như họ đã lặng lẽ biến mất. Nhưng đám người Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt rõ ràng, bọn họ sẽ không biến mất, trầm lặng thế này, sợ rằng báo hiệu một cơn sóng gió động trời sắp xảy đến. Hoàng cung Thiên Thần. “Chiếu tướng.” Đầu ngón tay Hiên Viên Triệt búng ra, một quân cờ trượt mạnh, ăn hết binh của Âu Dương Vu Phi, thế cờ ai thắng ai thua đã rõ. Âu Dương Vu Phi phe phẩy quạt giấy trong tay, chăm chú nhìn bàn cờ, vẻ mặt đang bình tĩnh không chút chấn động, đột nhiên vung quạt lên, hất bàn cờ tung tóe. “Ối lỡ tay.” Lưu Nguyệt đang ngồi ăn trái cây một bên, thấy vậy nhướng mi nhìn Âu Dương Vu Phi: “Chơi xấu sao?” Thật là hiếm thấy, Âu Dương Vu Phi mà cũng giở trò ăn quịt, quả thực là mặt trời mọc ở đằng Tây rồi. “Có ý kiến?” Âu Dương Vu Phi liếc nhìn Lưu Nguyệt, nhướng mày. “Dĩ nhiên không có.” Lưu Nguyệt ném một quả anh đào lên, rơi vào trong miệng, tay kia đút cho Hiên Viên Triệt một viên, Hiên Viên Triệt cũng không ý kiến, nàng thì biết nói gì đây, dù sao nàng cũng xem không hiểu. Đầu ngón tay kẹp lên một viên anh đào đỏ rực, Hiên Viên Triệt khẽ mỉm cười, đưa cho Lưu Nguyệt, Lưu Nguyệt há mồm ăn, cực kỳ tự nhiên. Nhìn Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt trước mặt hắn diễn cảnh đầu mày cuối mắt, liếc mắt đưa tình vô cùng thân mật, Âu Dương Vu Phi phất quạt giấy trong tay, mặt mày đen thui nói: “Các ngươi xem như ta không tồn tại ?” Hắn thật không biết sự hiện hữu của hắn lại mờ nhạt thế này. “Người to đùng thế này, sao mà không thấy được, có muốn ăn không?” Lưu Nguyệt liếc Âu Dương Vu Phi một cái, đưa cho hắn mấy viên. Tùy ý tự nhiên thật giống như Âu Dương Vu Phi không phải là người Minh Đảo, mà bằng hữu của bọn hắn, thân nhau như huynh đệ vậy. Hiên Viên Triệt bên cạnh hiển nhiên cũng không có ý kiến. Âu Dương Vu Phi thấy vậy không khỏi lắc đầu, hai người này thật vô cùng nhàn nhã, giống như những người đang hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc bình yên vô sự vậy, mỗi ngày đều vào triều nghe báo cáo và quyết định sự việc, tan triều phê duyệt tấu chương, ngắm hoa, đánh cờ, thưởng rượu. Đây quả thực là những hành động của quân vương thời thịnh thế, chứ không phải những hành động mà mọi người nghĩ Thiên Thần Vương nên làm bây giờ: sợ bóng sợ gió, trông gà hóa cuốc… Hiên Viên Triệt tâm thật vững như núi, tâm tình cũng đang tốt, rảnh rỗi bồi hắn chơi cờ, còn giết hắn không còn manh giáp. Nhìn chăm chú Hiên Viên Triệt mặt mày bất động như núi một cái, Âu Dương Vu Phi thở dài một tiếng, chậm rãi nói: “Mở rộng tầm mắt.” Bốn chữ không đầu không đuôi, Hiên Viên Triệt vẫn hiểu được. Khóe miệng lập tức hơi nhếch lên, Hiên Viên Triệt lạnh lùng cười một tiếng, nói: “Binh tới tướng đỡ, nước tới đất chặn, nếu cứ sợ, ta cũng không có ngày hôm nay.” Hắn từ mười mấy tuổi đã biết tới ám sát, bao vây, có khi một ngày tới mấy lần, nếu cứ lo sợ, chẳng phải là không dám bước nửa bước ra đường luôn rồi còn gì. Chuyện này đối với hắn mà nói sớm đã thành thói quen. Lần này, bất quá là đối thủ cường đại hơn chút thôi. Khẽ cười một tiếng, Lưu Nguyệt tay đút cho Hiên Viên Triệt một viên anh đào, cười nói: “Chúng ta cũng là từ thập diện mai phục đi ra, đã sớm một thân cương cân thiết cốt rồi.” (thân xương cứng như sắt thép) Hiên Viên Triệt nghe Lưu Nguyệt nói như thế, không khỏi xoay lại, cầm lấy bàn tay Lưu Nguyệt, khẽ nắm chặt. Lưu Nguyệt ngửa đầu, hướng Hiên Viên Triệt cười một tiếng. Không có nhìn nhau thâm tình, không có hành động buồn nôn, chỉ là rất tự nhiên, rất tùy ý. Nhưng ở bên trong cái tùy ý này, lại là cảm giác hai người hòa vào nhau làm một, biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn. Âu Dương Vu Phi nhìn hai người trước mắt, đột nhiên có một cảm giác rất lạ, hắn là người ngoài, một kẻ làm sao cũng không thể chen vào giữa hai người bọn họ. Mi tâm hơi nhíu, cảm giác này thật khó diễn tả… “Vương thượng…” Đúng lúc này, Thu Ngân đột nhiên từ đàng xa bước nhanh đến, trong tay nắm tin tức chiến đấu kịch liệt cách tám trăm dặm, khuôn mặt nghiêm túc. Nhìn Thu Ngân vẻ mặt như vậy mà đến, Hiên Viên Triệt ngồi thẳng người. “Tấn Thành tám trăm dặm kịch liệt.” Nhanh chóng xông đến bên cạnh Hiên Viên Triệt, Thu Ngân trình lên tin tức cấp bách trong tay. Mở ra thật nhanh, Hiên Viên Triệt đọc nhanh như gió. Khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, cười lạnh, Hiên Viên Triệt từ từ nhắm mắt lại, nói: “Nhìn xem.” Buông ra hai chữ, đưa cho Lưu Nguyệt tin tức chiến đấu kịch liệt tám trăm dặm xa. Nam Tống nghe được tin đồn bảo tàng khuynh thế của mình bị Thiên Thần đoạt đim Nam Tống Quốc chủ triệu tập năm mươi vạn binh mã đến biên quan, muốn đánh Thiên Thần ta. Một hàng chữ ngắn gọn mà súc tích. Lưu Nguyệt quét mắt đọc, mặt mày hiện lên một chút nghiêm trọng. Khó trách thời gian qua không thấy mặt, thì ra là không định ám sát tiểu đánh tiểu nháo (nhỏ, vụn vặt), mà muốn chơi lớn, rỉ ra tin Thiên Thần đoạt được bảo tàng khổng lổ của Nam Tống, kích động Nam Tống công kích Thiên Thần. Hảo một đám tam vương Minh Đảo, một chiêu này không phải muốn tiêu diệt hoàng thất Thiên Thần, mà là muốn kích động cả thiên hạ này diệt Thiên Thần quốc rồi. Hơi thở lạnh như băng, lập tức vây quanh hai người Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt. ” Ta sớm đã cảnh báo, Minh Đảo không phải là kẻ ngốc.” Âu Dương Vu Phi chậm rãi dựa vào lưng ghế, quơ quạt giấy nói. Tam vương Minh Đảo chịu nhục ngậm bồ hòn làm ngọt, bây giờ chỉ diệt Hiên Viên Triệt không đủ, bọn hắn muốn kéo cả Thiên Thần xuống vực. Bốn nước Trung Nguyên nếu biết bảo tàng cực kỳ bí mật của Nam Tống bị Thiên Thần đoạt mất, chỉ sợ sẽ không yên lặng theo dõi kỳ biến, mà là điều binh khiển tướng cùng đến tranh phần a. Lạnh lùng cười một tiếng, Hiên Viên Triệt đột nhiên vung tay áo bào lên, đứng dậy: “Quả nhân đang lo không tìm được cớ tấn công Nam Tống, hôm nay đột nhiên đưa đồ tới cửa, thật đúng lúc.” Dứt lời, quay đầu ra hiệu Lưu Nguyệt, cả hay cùng xoay người rời đi. Ánh sáng mặt trời chiếu rọi, đây thật là một mùa xuân nhộn nhịp a.. Sau tin tám trăm dặm kịch liệt, năm nước Trung Nguyên cũng nhanh chóng truyền đi tin bảo tàng khai quốc Nam Tống bị Thiên Thần đoạt đi. Lời đồn đãi này cứ càng lúc càng tâng bốc lên, càng lúc càng cường điệu hóa. Có lý có chứng cứ, thậm chí còn có bảo vật làm chứng, chứng cớ rành rành, nhất thời mọi chuyện thật như không thể khác được. Cả nước Nam Tống tức giận, điều binh khiển tướng mà đến, năm mươi vạn binh mã, gần như là dốc toàn bộ lực lượng. Thiên hạ nhất tề đều tập trung dõi về phía Thiên Thần. Ngay lúc Nam Tống thế tới hung mãnh quyết liệt, Thiên Thần Vương Hiên Viên Triệt chỉ ra một dụ lệnh (lệnh nói bằng lời, thay vì viết ra chiếu chỉ), như một ngòi nổ vang khắp bầu trời năm nước Trung Nguyên. ” Thiên Thần lấy nhân nghĩa làm đầu, không đồng tình Minh Đảo dùng kịch độc hại Hoàng thất bốn nước Trung Nguyên, tự mình kháng thế lực hải ngoại Minh Đảo, không Nam Tống chẳng những không mang ơn tình, ngược lại đi tin lời đồn, xua binh tấn công Thiên Thần ta. Có thể nhẫn nhưng không thể chịu nhục, Thiên Thần ta quân uy vô thượng , kẻ châm ngòi là Nam Tống, đối với quốc gia vong ân phụ nghĩa kia, quả nhân thân chinh ngự giá, rửa sạch nhục này.” Một chỉ lệnh, Thiên Thần triệu tập bốn mươi vạn quân, xuất phát tới Nam Tống. Không đợi Nam Tống công tới Thiên Thần, Thiên Thần đã xua binh tấn công trực diện Nam Tống. Thiên hạ phong vân đột biến, trong khoảnh khắc cục diện đã hoàn toàn thay đổi. Mài đao ken két, Thiên Thần lấy Thiên Thần Vương làm Tổng soái, ba Đại Tướng Lưu Xuyên, Chu Thành, Trần Ti làm phó soái, trực chỉ Nam Tống. Mà đệ nhất võ tướng Thiên Thần Mộ Dung Vô Địch thì ở lại giữ thủ đô Thiên Thần, cùng thái thượng hoàng Hiên Viên Dịch coi quản quốc sự. Trong nháy mắt, thiên hạ như nổi lửa. Khí trời đầu tháng tư, hoàn toàn không còn chút se lạnh mùa xuân, mà đã gieo rắt cái nóng khắp tứ phương. Tấn Thành, biên quan Thiên Thần, ngàn dặm núi non, trùng trùng điệp điệp. Núi rừng xanh ngắt, quân đội di chuyển quanh co trải dài, mênh mông cuồn cuộn, trước không thấy đầu, sau không thấy đuôi, liên miên không dứt. Một mảnh rừng xanh ngắt. Trời chiều như lửa đỏ, tỏa ra ánh sáng ngọc, chiếu rọi cánh rừng xanh ngắt này, thật giống như ám lên một màu lửa, lửa lấp lánh, lá cây cũng muốn nhuộm đỏ. Một thân bạch y, Âu Dương Vu Phi cưỡi một con ngựa dũng mãnh, vừa phe phẩy quạt giấy, vừa nhìn Hiên Viên Triệt đồng hành bên cạnh, lắc lắc đầu nói: “Hiên Viên Triệt ngươi thật ghê gớm, Nam Tống đụng phải ngươi, coi như bọn họ xui xẻo.” Một thân áo giáp sắt, Hiên Viên Triệt phóng ngựa đi giữa núi rừng, nghe vậy liếc Âu Dương Vu Phi một cái, vẻ mặt bình thản, cũng không trả lời. “Dùng ngôn từ chính nghĩa cắn ngược lại, đem chiến trường đổi qua Nam Tống, vậy mà ngươi cũng nghĩ ra được.” Phe phẩy quạt giấy, nhìn về quân đội trùng trùng phía trước. Âu Dương Vu Phi lần đầu tiên cảm thấy Hiên Viên Triệt này cũng là một kẻ biết tính toán, tiên cơ cuộc chiến này, hắn cũng không nghĩ tới. ” Dù sao cũng vẫn phải đánh nhau, điều đó không đổi.” Hiên Viên Triệt sắc mặt lãnh đạm. Âu Dương Vu Phi nghe vậy khinh bỉ liếc Hiên Viên Triệt một cái: “Làm như ta không nhìn ra vậy, chiến trường đổi đến Nam Tống, bất kể kết quả cuộc chiến là thế nào, lãnh thổ Thiên Thần cũng không tổn thất, chung quy Thiên Thần vẫn thắng. Chiến trường nếu là đặt ở Thiên Thần, bất kể cuối cùng thắng thua là ai, Thiên Thần cũng thua, bị hủy nhiều thành thị, di chứng chiến tranh, sau mười mấy năm nữa cũng sợ chưa khôi phục hoàn toàn.” Nghe Âu Dương Vu Phi nói thế, Hiên Viên Triệt mặt vẫn không chút thay đổi, lạnh lùng nhếch miệng. Hành quân đánh giặc, mưu đoạt thiên hạ, Hiên Viên Triệt hắn tuyệt đối không thua bất luận kẻ nào. Nhìn khóe miệng Hiên Viên Triệt nở nụ cười, Âu Dương Vu Phi thu mạnh quạt giấy về một cái ‘cạch’, ngửa đầu liếc nhìn chân trời xa xa. ” Đổi chiến trường là thứ nhất, thứ hai, là muốn dụ Tam vương ra mặt sao, ngươi đang ở ngoài sáng, bọn họ trong tối, nhưng thực chất, bọn họ mới là kẻ ngoài sáng, còn ngươi đang ẩn trong tối.” Tiếng nói vang lên nhàn nhạt, Âu Dương Vu Phi không quay đầu nhìn Hiên Viên Triệt. Nghe Âu Dương Vu Phi nói như thế, Hiên Viên Triệt chậm rãi quay đầu nhìn Âu Dương Vu Phi, lần đầu tiên chăm chú quan sát đánh giá Âu Dương Vu Phi một cái. ” Âu Dương Vu Phi, không biết ta đã nói với ngươi chưa, nhưng nếu ngươi là địch, hẳn là kẻ địch đáng sợ nhất trong thiên hạ này, còn nếu là bạn, ngươi lại là người khiến người khác an tâm giao mọi trọng trách.” Thanh âm trầm thấp vang lên, theo gió bay lên trời cao. Âu Dương Vu Phi nghe vậy khóe miệng nhếch cao, lời này nghe thật thoải mái, hợp ý hắn, nhưng trên mặt lại cười cười nói: “Chúng ta là tình địch.” Hiên Viên Triệt nghe vậy liếc mắt nhìn lướt qua Âu Dương Vu Phi, thôi không để ý tới hắn nữa. Tình địch, cũng có chút ít. Là địch hay bạn, Hiên Viên Triệt và Âu Dương Vu Phi, trong lòng cả hai cũng khó phân rạch ròi. ” Đúng rồi, Lưu Nguyệt chạy đi đâu rồi?” Không tiếp tục đề tài này với Hiên Viên Triệt nữa, Âu Dương Vu Phi quay đầu liếc nhìn tứ phương, không thấy bóng dáng Lưu Nguyệt. ” Tìm nơi để sắp đặt chút việc.” Hiên Viên Triệt nhìn núi non quanh co trước mắt, sâu trong đáy mắt hiện lên một chút cười mà không cười, lóe tia sáng tinh quái. Binh mã tiếp tục tiến về phía trước, bốn mươi vạn quân vòng qua nhiều dãy núi uốn lượn. Xây dựng cơ sở tạm thời, Hiên Viên Triệt dựng trướng chủ soái trên một mảnh đất khá bằng phẳng ở đỉnh núi. Binh mã bao vây kín chung quanh, ánh lửa như muốn đốt sáng cả dãy núi dài. Đóng quân nơi đất bằng, nhóm lửa nấu cơm. Trong bóng đêm, ngoài lều lớn của Hiên Viên Triệt, hơn trăm binh lính bắt lên hơn hai mươi nồi lớn, xếp thành hình bán nguyệt, không biết kiếm nước ở đâu, đổ ào vào trong, nấu sôi sùng sục, khói bốc mù mịt màn đêm. Bên cạnh ngọn lửa hừng hực, mọi người đang nướng một loại thịt khô. Hiên Viên Triệt một thân trường bào màu đen cũng ngồi vây quanh cạnh đống lửa, khí trời đầu tháng tư này, mặc dù không lạnh, chẳng qua nơi đây là núi rừng, gió đêm thổi mạnh, sưởi cách mấy cũng vẫn không thấy ấm. ” Ta nói này Lưu Nguyệt, nàng thật là biết chọn địa phương đóng trại a, chọn ngay đỉnh cao nhất, có thể bao quát hết mọi núi nhỏ phía dưới, nhưng cao như vậy, chẳng lẽ nàng sợ người khác nhìn không thấy, không biết nàng ở nơi này đóng quân à?” Âu Dương Vu Phi nhìn chung quanh một chút, cười nhìn Lưu Nguyệt, nói. Đỉnh núi cao như thế, lại an bài Vương trướng của Hiên Viên Triệt ngay giữa, nàng phải chăng đang muốn cho mọi người đều biết, Hiên Viên Triệt đang ở đây, Thống Soái vài chục vạn quân đang ở đây. Rõ ràng là cố ý sắp đặt. Lưu Nguyệt một thân tiểu vệ binh phục vụ, vừa ngồi châm củi, vừa giương mắt nhìn Âu Dương Vu Phi cười nói:” Ta không biết ngươi quan tâm tới hắn như vậy đấy.” Vừa nói vừa chỉ chỉ Hiên Viên Triệt. Âu Dương Vu Phi nhất thời trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt giả ngu nhìn chằm chằm Lưu Nguyệt nói: “Ta quan tâm hắn ? Nàng có lầm hay không?” Lưu Nguyệt nghe nói nhất thời cười rộ lên, Âu Dương Vu Phi này thật là, mấy lời kia ý tứ chẳng phải nói cho nàng biết nàng hạ trại sai nơi rồi, quá nguy hiểm, còn thà chết không thừa nhận. Tay khơi khơi củi cho lửa cháy lớn lên, nướng thịt, tiếng tuy đè thấp nhưng không che giấu vẻ tự đắc: “Ngươi đoán bọn họ tối nay có tới hay không?” Hiên Viên Triệt và Âu Dương Vu Phi trầm ngâm trong nháy mắt, đồng thời nói: “Nàng đang chờ bọn hắn.” Lời thì thầm vừa nói ra, hai người liếc mắt nhìn nhau, lập tức quay đầu đi chỗ khác, không nhìn, không nhìn. Lưu Nguyệt thấy vậy không khỏi cười cười, giương mắt nhìn tứ phương, chậm rãi nói: “Vùng đất cao nhất, nếu có loạn thì cả vài chục vạn quân cũng thấy. Hôm nay, nếu chủ soái Thiên Thần chết ở chỗ này, vài chục vạn đại quân lập tức sụp đổ, ngoài Tấn Thành, năm mươi vạn đại quân Nam Tống càn quét mà đến, Thiên Thần chắc chắn diệt vong. Đây, tuyệt đối là thời cơ tốt nhất. Nếu ta là bọn hắn, ta tối nay sẽ tới, trước mặt hàng chục vạn quân giết chết Thiên Thần Vương, bồi hoàn toàn bộ mặt mũi thể diện bị mất trước kia, khải hoàn trở về.” Hiên Viên Triệt nghe Lưu Nguyệt nói như vậy, không khỏi cùng Lưu Nguyệt liếc nhìn một cái, trong mắt dâng lên một nụ cười. Âu Dương Vu Phi thì đứng quạt quạt, một bộ dáng cười mà không cười nhìn Lưu Nguyệt: “Ta nói…” Vừa mở miệng nói được mấy chữ, gió lạnh từ sâu trong rừng đột nhiên nổi lên, thổi vù vù từ sau lưng tới, một đạo sát khí bức người đột nhiên phóng tới, âm hàn thấu xương, nhanh như chớp. Thân ảnh màu lam vút lên trời, lợi kiếm giơ cao, một trong tam vương Minh Đảo, Lực Vương bay nhanh đến. ” Thiên Thần Vương Hiên Viên Triệt, nhận bổn vương một kiếm.” Lời nói lạnh như băng, nổ vang giữa trong bầu trời đêm tối như mực, thanh chấn tứ phương. Lập tức, mọi nơi đều bị kinh động. Lực Vương phóng tới như điện, vô cùng nhanh, Hiên Viên Triệt phản ứng cũng không chậm, một tay khẽ chống trên mặt đất, phi thân một phát ngược về phía sau. Trong chốc lát đã bay xa hơn mười trượng. ” Có thích khách, có thích khách…” Lưu Nguyệt tung mình đứng ra xa, hớn hở la lên. Âu Dương Vu Phi theo nàng lui về sau thấy vậy, không khỏi dở khóc dở cười nhìn Lưu Nguyệt đang vui mừng, nàng định làm gì đây? Một kiếm chém vào khoảng không, lực tựa Thái Sơn. Hiên Viên Triệt mắt thấy cự kiếm sắp chém tới, tay đặt bên hông, trở tay rút kiếm ra nghênh đón. Chỉ nghe phịch một tiếng lớn, một chùm tia lửa giữa hai kiếm tóe ra, sao lửa văng tung tóe khắp nơi. Cổ tay đau xót, mắt Hiên Viên Triệt lạnh xuống, lực lượng thật khủng khiếp. Một kiếm chém tới, đảo mắt đã thấy Lực Vương lại tiếp tục tấn công, vừa nhanh vừa mãnh liệt, xuất thủ liên tục, không cho Hiên Viên Triệt thời gian để thở nữa. Lực Vương một kiếm xẹt qua thân thể Hiên Viên Triệt, nặng nề chém vào mặt đất. Chỉ nghe oanh một tiếng thật trầm, dưới đòn đánh của Lực Vương, mặt đất trong nháy mắt đã thủng một lỗ lớn, nổ văng ra, một kiếm rạn núi. Binh sĩ chung quanh nhất tề biến sắc, lực lượng thật cường hãn. Lưu Nguyệt thần sắc cũng khẽ biến, thật mạnh. Hừ lạnh một tiếng, kiếm theo người Lực Vương xoay đi, bắn nhanh hướng về phía Hiên Viên Triệt. Chùng chân một cái lấy đà, Hiên Viên Triệt rống to một tiếng: “Ngươi cũng nhận quả nhân một kiếm.” Lời còn chưa nói xong, Hiên Viên Triệt nặng nề đạp mạnh xuống chỗ đất mình đang đứng, mặt đất trong nháy mắt xuất hiện nhiều khe nứt. Mà Hiên Viên Triệt nương theo lực đó, bay thẳng lên cao, hai tay cầm kiếm chĩa thẳng về phía Lực Vương, chém mạnh xuống. Trong khoảng khắc đó, một bước đạp mạnh xuống nơi Hiên Viên Triệt vừa mới đứng, Lực Vương ngửa đầu nhìn thoáng qua Hiên Viên Triệt từ giữa không trung chém xuống, trong đôi mắt lạnh như băng chợt lóe lệ quang (lệ trong ‘lãnh lệ’, không phải nước mắt) Tay nắm chặt cự kiếm, trở ngang, khí vận đan điền, dồn toàn lực vào dưới chân, giẫm mạnh một cái, muốn mượn lực nhảy lên đánh giết Hiên Viên Triệt. Một cước toàn lực đạp mạnh nền đất. Còn không đợi Lực Vương mượn lực nhảy tới giữa không trung, mặt đất đột nhiên trầm xuống, toàn bộ đất đá như lùi ra thành vòng tròn. Khoảng khắc, lộ ra một cái hố to, sâu không thấy rõ đáy, đen thui. Lực Vương đang dồn toàn lực vào chân, dưới cú đạp này, thân hình cũng rơi xuống, đang chơi vơi giữa không trung chưa kịp biến chiêu, rơi thẳng xuống cái động bằng đất. “Nhanh.” Lưu Nguyệt nãy giờ vẫn đứng trên cao hô có thích khách thấy vậy, mặt liền đanh lại, rống to. Trên trăm binh lính nãy giờ vẫn chực chờ ở hai bên nghe vậy, không nói hai lời, tiến lên nhấc đống nồi nãy giờ đun sôi trên lửa, rót mạnh xuống đại động tối đen như mực. Tiếng gió xào xạc, hơi nước theo cơn gió phất qua, Âu Dương Vu Phi nãy giờ đứng một bên thờ ơ lạnh nhạt hít một hơi, sắc mặt khẽ biến. Đây đâu phải là nước, là dầu a. Cái Lưu Nguyệt đun nãy giờ chính là mười mấy nồi dầu, không phải nước thường. Khóe miệng co quắp, Âu Dương Vu Phi vẻ mặt thương tiếc nhìn Lực Vương đang chật vật trong động chưa thể thoát ra. Hiên Viên Triệt giữa không trung đáp xuống, đứng bên cạnh đại động. ” “GR…À..OOOO!!!….” Mười mấy nồi dầu đổ ào xuống, chỉ nghe Lực Vương bên dưới tru lên một tiếng, dữ tợn như dã thú liều mạng đến cùng. Một hồi cũng hết, mười mấy nồi dầu sôi sùng sục, sôi xèo xèo ùng ục. Tru lên như dã thú, bay nhanh ra ngoài, lam quang chói mắt, nhanh như tia chớp. Sau khi chịu mười mấy nồi dầu đổ lên người, Lực Vương vừa rơi xuống động, đã gào thét xông ra ngoài. Khuôn mặt cực kỳ dữ tợn, cả người ướt nhẹp, thân còn đang giữa không trung, đầy mùi dầu. Vừa thấy Lực Vương bay ra, Lưu Nguyệt lạnh lùng cười một tiếng, trong tay không biết từ đâu đã cầm một cây đuốc, khéo léo quăng ra. Thẳng hướng Lực Vương còn đang giữa không trung, trợn tròn mắt kinh hãi. “ẦM!!” Ngọn lửa bùng lên, Lực Vương hóa thành một quả cầu lửa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...