Vương Phi Mười Ba Tuổi

“Xuất phát.” Thu Ngân, Ngạn Hổ ngay lập tức quát xuống một tiếng, âm thanh truyền ra tứ phía.
Giương buồm, nhổ neo, thuyền đánh cá đông nghìn nghịt đón gió mà đi, tất cả thẳng tiến Thiên Thần Quốc.
Biển xanh trời xanh, ánh mặt trời xuyên qua những tầng mây trắng, chiếu lên mặt biển xanh thăm thẳm tạo nên sóng nước lấp lánh trong sáng, thật đẹp.
Cứ thế xuôi dòng, nhanh tựa tia chớp.
Đứng ở đầu thuyền, Hiên Viên Triệt một thân lạnh lẽo nhìn bến tàu càng ngày càng xa, không có chút bóng dáng nào của Lưu Nguyệt, Lưu Nguyệt không đến, nàng không có đến.
Tim, nặng nề trầm xuống.
Nửa ngày, Hiên Viên Triệt lặng lẽ quay đầu đi, phía trước là biển rộng mờ mịt, chậm chạp nhắm mắt, lúc tới là cùng nhau tới, lúc đi lại…
Gió ấm thổi tới, mang theo mùi tanh đặc trưng của nước biển cũng không cách nào làm tiêu tan đi phiền muộn tràn ngập trong lòng Hiên Viên Triệt.
Cứ thế xuôi dòng, chớp mắt đã ngàn dặm.
Thuyền đông nghìn nghịt cách bờ càng lúc càng xa.
“Lộc cộc…” Lúc này, trên bến tàu một con tuấn mã chạy tới nhanh như chớp, vó ngựa tung hoành, chạy như bay về phía bờ biển.
“Hu.” Năm ngón tay nắm chặt dây cương của tuấn mã, Lưu Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nhìn mặt biển trống vắng, không có thuyền, không có bất kì ai.
Xa xa, trên mặt biển xanh lam chỉ còn một điểm đen, nhìn thấp thoáng tựa như một đường thẳng màu đen trên mặt biển, kia nhất định là thuyền của Hiên Viên Triệt.
Hắn không chờ nàng, hắn không thèm chờ nàng.
Gió biển nổi lên, thổi loạn mái tóc dài của Lưu Nguyệt, nổi bật lên vẻ mặt thật tiều tuỵ.
Lúc tiễn Vân Triệu rời núi thì gặp phải chút phiền toái, Nam Tống Quốc cũng không phải hoàn toàn là hạng tầm thường, thời gian lại bị trì hoãn chậm một chút.
Nàng đã ngày đêm gấp gáp đến đây, nàng biết thời gian đã trễ hơn một chút nên liều mạng phóng ngựa đến, thế mà Hiên Viên Triệt của nàng lại không đợi nàng, không đợi nàng đến cứ như vậy mà đi rồi, đi rồi.
“Hiên Viên Triệt, chàng là đồ khốn, đồ khốn.” Tức giận đùng đùng, Lưu Nguyệt nghiến răng, nháy mắt mục mi đều đỏ ửng. (thật ra là “nháy mắt mắt liền đỏ” nhưng mà như vậy lặp từ nên e để như vầy).
Không biết là giận dữ hay là chua xót.
“Chàng llà đồ khốn nạn, xảy ra nhiều chuyện như vậy chàng lại có thể vì người ngoài mà không để ý tới ta, không đợi ta; Hiên Viên Triệt, chàng là cái đồ khốn khiếp.”
Xoay người xuống ngựa, Lưu Nguyệt bước dài xuống mép biển, âm thanh vang động khắp phía, gần như rít gào.
Nước biển văng tung toé, Lưu Nguyệt vừa giận vừa chua xót.
Đúng lúc này, bến tàu phía sau Lưu Nguyệt vang lên âm thanh của võ ngựa phi tới, nhóm người Âu Dương Vu Phi xuất hiện đúng lúc đến bất ngờ.
Cùng một khắc, thuyền đánh cá từ bốn phương tám hướng dần dần tụ họp, từ từ áp sát đỗ lại bên này.
“Lưu Nguyệt, nàng làm cái gì vậy? Chê hôm nay quá nóng sao?” Âu Dương Vu Phi một thân áo trắng phi ngựa tới, trên mặt là vẻ cười tự đắc nhìn qua vạn phần phong tình, nhìn Lưu Nguyệt đang đứng trong nước xoay lưng với mọi người thì không khỏi buông lời trêu đùa.
Lưu Nguyệt không để ý đến lời nói của Âu Dương Vu Phi, cắn răng cưỡng chế tâm tình phẫn nộ cùng chua xót, không hài lòng, không thích, tức giận, khóc nấc, chỉ có thể biểu lộ khi ở bên Hiên Viên Triệt, còn những người khác tuyệt đối không thể nhìn thấy nàng yếu đuối.
Âu Dương Vu Phi nhìn Lưu Nguyệt không quay đầu lại, cũng không để ý, vừa xoay người xuống ngựa vừa cười ha ha mà nói: “Chuyến này đi quả thật quá tuyệt, đã lâu không sảng khoái như vậy rồi.
Nhìn cái sắc mặt kia của quốc chủ Nam Tống Quốc, Tể tướng Nam Tống cùng trụ trì Quốc miếu, ta đến bây giờ còn thấy vui, ba người bọn họ vậy mà cũng không biết chìa khoá bảo tàng mà Nam Tống Quốc của họ truyền thừa (truyền lại và kế thừa) mấy trăm năm lại nằm ở ba nơi, chỉ cần tập hợp lại là có thể mở ra bảo tàng.
Ha ha, thật sự là cười chết mất.”
Nghĩ lại sắc mặt bừng tỉnh đại ngộ của ba người kia ngày ấy hắn đã muốn cười, gần trong gang tấc mà vẫn không biết đối phương là người cùng đường, quả thật chưa từng gặp ai có thể ngu ngốc đến mức này.
“Công tử, người không phải sơn tặc.” Tiểu Hoa vừa nhảy xuống ngựa vừa trừng mắt liếc Âu Dương Vu Phi một cái, cái gì mà một chuyến này chứ, nói như thể bọn họ là sơn tặc thứ thiệt vậy, lời nói cái kiểu gì đây.
Âu Dương Vu Phi đangcao hứng nên cũng dung túng Tiểu Hoa mà mặc kệ hắn, đi lên bên cạnh Lưu Nguyệt, cười nói: “Ta nói Lưu… Ơ nàng..”
Nhìn thấy biểu tình của Lưu Nguyệt, tươi cười trên mặt Âu Dương Vu Phi ngay lập tức thu lại, cẩn thận nhìn nàng.
Lưu Nguyệt khôi phục lại vẻ mặt như cũ, không có một chút thay đổi, nhưng trong lòng quá mức giận toan (giận dữ cùng chua xót), cho dù cố gắng khắc chế vẫn lưu lại một chút dấu vết nhỏ nhoi trên khuôn mặt, mà Âu Dương Vu Phi lại là kẻ biết quan sát người khác cực kì kĩ càng.
“Nàng làm sao vậy?” Nghiêng đầu nhìn Lưu Nguyệt, Âu Dương Vu Phi nhẹ giọng hỏi.
“Không có gì, ta rất ổn.” Dùng tay lau đi nước biển ướt đẫm còn vương trên mặt, những giọt nước lăn trên mặt, không nhận ra bất kì sự biến sắc nào, Lưu Nguyệt lạnh giọng hỏi, vô tình ngẩng đầu, hình như tính nhìn về phía chân trời, điểm đen kia sớm đã không thấy tung tích, Hiên Viên Triệt chắc đã đi xa lắm.
Âu Dương Vu Phi thấy vậy nhìn Lưu Nguyệt thật chăm chú, mặt mày khẽ nhúc nhích trả lời: “Thuyền đã sớm chuẩn bị xong rồi, chì đợi nàng tới là có thể nhổ neo.”
Nhìn theo ánh mắt Lưu Nguyệt về nơi mặt biển xa xa, mi lại chuyển, quay đầu lại liếc bến tàu bên bờ biển một cái.

Nước biển nhẹ nhàng lay động, bến tàu có rất nhiều dấu thuyền đỗ lại.
Âu Dương Vu Phi quét mắt qua rồi nhanh chóng đảo mắt nhìn Lưu Nguyệt chăm chú, lại ngẩng đầu nhìn mặt biển xa xa, mi khẽ nhíu lại.
“Vậy đi thôi.” Nói hết, Lưu Nguyệt liền đi đến chỗ lâu thuyền (xem ‘Tam Quốc Diễn Nghĩa’; ‘lâu thuyền’ là dạng thuyền lớn có khoang thuyền to ở phía trên) đang đỗ lại của Âu Dương Vu Phi; một thân lạnh như băng, so với nước biển đầu xuân còn lạnh hơn.
Âu Dương Vu Phi thấy vậy, chiết phiến gõ nhẹ vào lòng bàn tay, làm ra một cái kí hiệu với mọi người phía sau liền không nói thêm gì nữa, đi theo Lưu Nguyệt lên lâu thuyền.
“A, tốt quá, trở về nhất định Tiểu Vũ chết vì ghen tị.” Nhảy lên đầu thuyền, Tiểu Hoa nhìn thấy thuyền đánh cá đông đúc đằng sau bất chợt khuôn mặt nhỏ nhắn đang hưng phấn gần nhưa méo mó.
Hắn không theo Âu Dương Vu Phi và Thu Ngân đợi ở trên bờ mà vẫn đứng tại bờ biển, thuyền đánh cá nhiều như vậy có thể tụ tập lại, tất cả đều là nhờ bản lĩnh của hắn.
Nhìn bảo tàng nhập lên thuyền, số lượng bảo bối lớn tới vậy kể từ lúc xuất hiện trên đời này hắn chưa từng thấy qua; lần này trở về, nhìn Tiểu Vũ không được đi mà phải ở lại chăm sóc cẩn thận cho Tiêu Thái hậu, cho nàng tức chết.
Giương buồm xuất phát, mọi thứ đều đã chuẩn bị tốt, tốc độ thuyền đi cũng tương đối nhanh.
Chỉ trong nháy mắt, thuyền đánh cá đông nghìn nghịt cùng đi ra đại dương rộng lớn.
Cánh buồm xanh biếc dần dần mờ ảo, biến mất trong biển rộng thăm thẳm.
Mà lúc này, sắc trời từ từ sáng lên, trên bến tàu yên ả bắt đầu có người, bắt đầu một ngày mới bận rộn của cuộc sống.
Mặt trời toả vàng chói loá, sóng biển nhấp nhô, lấp lánh.
Hải âu bay lượn chung quanh mạn thuyền, cá bạc lóng lánh nhảy vượt lên khỏi mặt biển; một cảnh thái bình thịnh thế.
Buồm nâu no gió, đoàn thuyền đánh cá lướt trên mặt biển cực kì nhanh, thẳng hướng tới thủ đô Bắc Mục.
Lưu Nguyệt đứng ở đầu thuyền, sắc mặt lạnh giá và kiên định nhìn biển rộng mờ mịt trước mắt, không có vui mừng khi có được nhiều bảo tàng, chỉ có một thân lạnh tựa băng tuyết.
“Đến Lực Thành của Nam Tống Quốc thì dừng lại một chút, ta còn có chuyện muốn làm; đống đồ vật này ngươi mang về Bắc Mục đi.” Nước biển xanh lam, giữa gió biển tung bay Lưu Nguyệt đột nhiên quay đầu lại nhìn Âu Dương Vu Phi vẫn luôn đứng bên cạnh nàng quan sát động tĩnh xung quanh, nói.
Chiết phiến khẽ điểm nhẹ vào lòng bàn tay, nghe được lời này của Lưu Nguyệt, vẻ bất cần đời ngày thường trên mặt Âu Dương Vu Phi biến mất, trầm ngâm trong nháy mắt, vẫy tay ý bảo mấy người Tiểu Hoa ở phía sau lui ra xa rồi nhìn lại Lưu Nguyệt, nói: “Muốn đi Thiên Thần?”
Câu hỏi, mà cũng là câu khẳng định.
Lưu Nguyệt nghe vậy nhất thời nhíu mày, trừng mắt nhìn Âu Dương Vu Phi.
Âu Dương Vu Phi nhìn Lưu Nguyệt, chiết phiến trong tay ‘xoạt’ vẫy mở (cái động tác phẩy một cái quạt mở ra ý ạ), nhẹ nhàng phẩy phẩy, thong thả hỏi: “Mấy tên thiếp thân thị vệ của nàngđâu rồi?”
Không để cho Lưu Nguyệt trả lời, Âu Dương Vu Phi tiếp tục nói: “Ta cũng quá ngu ngốc, vậy mà lại không nhận ra hắn chính là Hiên Viên Triệt, hoá trang tốt như vậy, ngay cả ta cũng bị lừa.”
Nếu không phải vì dấu tích trên mặt Lưu Nguyệt, nếu không phải hắn từ xa đi đến lại nghe được trong gió ba chữ Hiên Viên Triệt, hắn vẫn còn chẳng biết gì.
Lưu Nguyệt nghe Âu Dương Vu Phi khẳng định như thế, hai mắt lập tức hơi nheo lại, lạnh lùng nói: “Ngươi có ý gì?”
Âu Dương Vu Phi nghe được liền vươn tay chỉ chỉ mắt Lưu Nguyệt, lắc đầu: “Còn muốn giấu diếm gì nữa, nơi này đều đã viết rõ ràng rồi.”
Dứt lời cũng không chờ Lưu Nguyệt nói tiếp, Âu Dương Vu Phi đã quay đầu nhìn lại bến tàu đã cách rất xa kia, chậm rãi nói: “Trên bến tàu có rất nhiều dấu vết thuyền cập bến; năm đó Nam Tống thu vét tài vật của một lãnh thổ lớn như vậy, ta nghĩ, tuyệt đối vượt quá số đồ vật này.
Chắc chắn, đã chia một nửa, hoặc có thể hơn một nửa cho Thiên Thần Vương Hiên Viên Triệt rồi, Lưu Nguyệt, ngươi bảo ta nói có đúng hay không?”
Quay đầu lại liền nhìn thấy vẻ mặt trầm lãnh (âm trầm+lạnh giá) của Lưu Nguyệt, Âu Dương Vu Phi khe khẽ thở dài.
Gió biển thổi tới, nháy mắt yên tĩnh.
“Âu Dương Vu Phi, có đôi khi, người không cần thông minh như vậy.” Trong phút yên lặng, Lưu Nguyệt mắt ẩn thật sâu ý cười liếc nhìn Âu Dương Vu Phi.
Âu Dương Vu Phi nghe xong cũng liếc Lưu Nguyệt một cái, không hề bị ánh mắt sắc nhọn của Lưu Nguyệt doạ sợ.
Ngược lại thân mình dựa vào lan can lâu thuyền, nhìn trời, nhìn nước: “Để ta mang nhiều đồ như vậy quay lại Bắc Mục, nàng cũng thật tin tưởng ta; nàng đó…”
Nói chưa dứt lời, Âu Dương lần thứ hai khẽ thở dài, tình còn chưa có được, tín nhiệm lại chiếm được trước tiên; thật cũng không biết là tốt hay không tốt nữa.
“Con người không nên thông minh như vậy, Lưu Nguyệt, nàng cũng biết, có đôi khi thông minh cũng nhầm a.” Đưa ra chiết phiến chống ở mi tâm, Âu Dương Vu Phi nhìn ra biển trời phía trước, lần thứ ba lại thở dài, giống như tất cả những lần thở dài trong đời hắn đều tụ lại vào ngày này.
Lưu Nguyệt nghe Âu Dương Vu Phi nói như vậy, mày liễu nhất thời càng nhíu chặt: “Lời ngươi nói là ý gì?”
Âu Dương Vu Phi lắc đầu, không nhìn Lưu Nguyệt, chiết phiến trong tay chỉ ra biển rộng mịt mùng.
Từ từ nói: “Số tài vật lớn như vậy, nếu muốn vô thanh vô tức vận chuyển đến Thiên Thần, di chuyển bằng đất liền là không tưởng; đi theo đường biển là một chủ ý không tồi, rất thực tế.
Nhưng mà, các nàng quên, Minh Đảo là nơi thế nào? Nó chính là hải đảo, cuộc sống luôn ở trên biển đấy.”
Lời nói nhẹ nhàng thản nhiên từ miệng Âu Dương Vu Phi nói ra, đột nhiên làm lông tơ trên người Lưu Nguyệt đều dựng thẳng; lời này của hắn ý là…

“Minh Đảo cũng không phải là dữ thế cách tuyệt (kiểu như ‘bế quan toả cảng’ của mình), nó cũng cùng Nam Tống Quốc, Triệu Quốc, mua bán trao đổi tại cửa biển; trên bến tàu hàng năm đều có người của Minh Đảo, đối với thuyền, hàng hoá, ..vv.. cũng tương đối quen thuộc.
Lần này chỉ trong khoảng thời gian ngắn lại cần nhiều thuyền đánh cá như vậy, lại không để cho Nam Tống phát hiện, ta lại điều lệnh, tập hợp thuyền đánh cá của Minh Đảo, xem mức độ thuyền chìm, bọn họ đương nhiên sẽ biết ta phải vận chuyển cái gì.
Lưu Nguyệt, kẻ quanh năm sống trên biển sẽ hiểu rất rõ về thuyền; thuyền cập bờ sẽ có dấu vết như thế nào, nước biển sâu cạn bao nhiêu, tốc độ của thuyền ra sao, đều có thể dùng làm căn cứ để phán đoán thuyền chở cái gì.
Hiên Viên Triệt đã sớm vận chuyển một nửa đồ vật đi rồi.
Bọn họ rõ ràng biết nàng phải chuyển thứ gì đi, mà bây giờ lại có rất nhiều thuyền chỉ vận chuyển đồ vật giống như vậy, không đi đến Bắc Mục thì cũng là đến Thiên Thần.
Lưu Nguyệt, đám người Minh Đảo không phải là lũ ngu ngốc.”
Một câu nói, Âu Dương Vu Phi chầm chậm quay đầu lại, nhìn Lưu Nguyệt.
Hắn quả thật không ngờ Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt hợp tác, hắn không nghĩ tới hai người đều thông minh, đều hiểu áp dụng vào thực tế, hạ nguy hiểm đến mức thấp nhất.
Thế nhưng, biển cả chính là thiên hạ của Minh Đảo, thuyền hàng hoá lớn như vậy rời đi trước mắt bọn họ, bọn họ sao có thể không biết.
Lưu Nguyệt cùng Hiên Viên Triệt liên thủ, bọn họ không phải ân đoạn nghĩa tuyệt, không phải từ nay về sau cả đời không qua lại với nhau, mà là âm thầm báo đáp tình sâu nghĩa nặng.
Chuyện này, thật sự không khó hiểu.
Nắm tay càng thêm chặt, khuôn mặt Lưu Nguyệt nháy mắt tái nhợt.
Chết tiệt, nàng đã quên mất điểm này, hoặc nói nàng căn bản không quá lo về nó; Minh Đảo trong mắt nàng thần diệu khó lường, âm trầm cao quý, nơi đó lại sống giữa thuyền đánh cá và mấy thứ tầm xàm này, đây…
“Tăng tốc.” Hai mắt trợn lên, Lưu Nguyệt cắn chặt răng đột nhiên hét lớn lên một tiếng.
Không được, nàng phải đuổi kịp hắn, nàng không thể thừa nhận nỗi thống khổ mất đi Hiên Viên Triệt, không thể, cho dù hắn bị thương cũng không thể.
Âu Dương Vu Phi thấy vậy chiết phiến liền vung lên, phân phó Tiểu Hoa mấy câu, Tiểu Hoa lập tức xuống thuyền đi sang con thuyền khác.
Lâu thuyền lập tức tăng tốc, bỏ lại sau đoàn thuyền đánh cá đông đúc, như lướt trên gió tiến lên phía trước đuổi theo thuyền của Hiên Viên Triệt.
Thuyền đánh cá bình thường thực sự không thể so sánh với lâu thuyền của Âu Dương Vu Phi, tốc độ nhanh vô cùng.
Thời gian chỉ nửa nén hương, chân trời rất xa xuất hiện một cái chấm màu đen, giống như màu đen mà Lưu Nguyệt nhìn thấy khi đứng trên bến tàu.
Đó là thuyền của Hiên Viên Triệt.
“Nhanh lên.” Lưu Nguyệt nôn nóng thúc giục.
“Như vầy là nhanh nhất rồi.” Âu Dương Vu Phi thấy Lưu Nguyệt gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, hai tay sau lưng bỗng cứng nhắc, hắn đột nhiên cảm thấy có chút hối hận.
Hắn hôm nay hẳn là ăn nhầm thuốc rồi, cư nhiên đi nói cho Lưu Nguyệt, cứ để Hiên Viên Triệt chết như vậy không phải là cách tốt nhất sao, kẻ địch lớn nhất của hắn liền được giải quyêt, cũng chẳng liên quan đến hắn.
Đưa tay xoa xoa mi tâm, trên mặt Âu Dương Vu Phi lộ ra một tia cười khổ, bởi vì tín nhiệm kia sao, thế nên mới…
Biển xanh trời xanh, trên cao mây trôi cuồn cuộn, mặt nước ngọc bích xao động dập dờn.
“Bùm.” Ngay giữa khung cảnh thịnh thế biển xanh trời xanh, phía trước dần dần rõ nét; ở chính giữa đường thẳng màu đen kia đột nhiên hình thành một đoá hoa lửa, nở rộ trên mặt biển.
Từ xa nhìn thoáng qua, ngọn lửa ấy rất nhỏ, rất nhỏ, chỉ có thể coi như có một ngọn lửa bay lên trên mặt nước vậy thôi, thật sự không thể làm ra chuyện gì.
Nhưng sắc mặt Lưu Nguyệt thoáng chốc trở nên trắng bệch.
“Mau, mau……..” Mười ngón tay bấu chặt vào lan can thuyền, trong nháy mắt Lưu Nguyệt chỉ hận trên người không thể mọc cánh mà bay qua đó.
Cháy, đội tàu phía trước của Hiên Viên Triệt có thuyền bị cháy.
Cách xa như vậy, ngọn lửa nhìn qua nhỏ nhưng có thể nhìn thấy từ xa như thế này, cháy thành hình như thế, nhất định là cả một con thuyền bị thiêu đốt mới có thể sáng ngời đến vậy.
Một con thuyền, trong nháy mắt bốc cháy, tuyệt đối không có thể tự dưng bốc cháy, lại thêm lời nói vừa nãy của Âu Dương Vu Phi, toàn bộ trái tim Lưu Nguyệt liền quặn thắt.
Mười ngón tay gắt gao nắm chặt lan can; không hoảng hốt, không hoảng hốt, Hiên Viên Triệt lợi hại như vậy, không thể nào trong khoảnh khắc lại xuất hiện tình huống này, không hoảng hốt, nàng sẽ không hoảng hốt.
Trong lòng biết không nên hoảng, nhưng làm sao khống chế được, khống chế thế nào đây.
Trên mặt biển lam thẫm, một đám hoa lửa càng lúc càng lớn; lửa và nước cùng tồn tại, nhìn qua thật sự đẹp vô cùng.

Thuyền đi như bay, thuyền của Âu Dương Vu Phi lướt nhanh đến gần như sắp bay lên khỏi mặt nước.
Ngọn lửa phía trước càng thêm hung mãnh (hung ác+mãnh liệt), nhìn qua ngọn lửa to như vậy nhưng ở trên mặt biển cũng không có ảnh hưởng lớn gì, nhưng trong mắt của Lưu Nguyệt, gần như thiêu tim, thiêu lòng của nàng.
Những con thuyền xung quanh con thuyền bị cháy rất nhanh tản ra xa, dừng trên mặt biển.
Mặt biển xanh lam trong phút chốc chỉ còn lại con thuyền bị bốc cháy.
Thuyền đi quá nhanh, Lưu nguyệt ở phía sau đi đến càng lúc càng gần, cũng càng lúc càng thêm rõ ràng, kia là thuyền dẫn đầu, là thuyền dẫn đầu, Hiên Viên Triệt chắc chắn đang ở trên đó.
Lòng, toàn bộ như muốn gào lên, mắt Lưu Nguyệt so với ngọn lửa đang thiêu đốt kia còn đỏ hơn.
Thuyền chạy như bay.
Mà con thuyển chìm trong hoả diễm kia càng thêm cháy nhanh hơn, Lưu Nguyệt còn chưa kịp đuổi tới, chỉ kịp thấy ngọn lửa đẹp đẽ từ từ đắm chìm trong biển nước.
Bích thuỷ vô biên, rất nhanh nuốt trọn ngọn lửa diêm mĩ (diêm dúa+đẹp một cách loè loẹt).
Lưu Nguyệt thấy vậy không thể chờ đợi thêm, xoay người một cái liền nhảy ra khỏi lan can thuyền, nhảy thẳng xuống làn nước xanh biếc không chút do dự, dùng tốc độ còn nhanh hơn người cá bơi đến nơi thuyền lửa chìm xuống.
Âu Dương Vu Phi nhìn thấy không khỏi nhíu mày, gập lại chiết phiến trong tay, lắc đầu, rồi cũng lao người xuống biển đuổi theo Lưu Nguyệt.
Gió biển mát lạnh, nước biển lại có chút băng lãnh (lạnh như băng).
Nhịp tim Lưu Nguyệt dồn dập rối loạn, hình như đã quên mất phải hô hấp.
Nàng rất nhanh đã bơi tới bên cạnh nơi thuyền đắm, lửa đỏ cực nóng chìm vào trong nước khiến cả một vùng biển trở nên ấm áp.
Mọi thứ của con thuyền đều đã bị thiêu huỷ, những bọc đựng bảo vật tràn ngập trên thuyền bắt đầu rách ra, văng tung toé, trôi ra khỏi thuyền rồi chìm xuống biển sâu không thấy đáy.
Bảo vật chìm xuống bên cạnh nàng cũng không quan tâm, chỉ chuyên chú tìm người trên con thuyền hỗn loạn.
Một thi thể , lại thêm một thi thể chìm xuống bên cạnh…
Không phải, không phải Hiên Viên Triệt, không phải…
Không ngừng lật tìm giữa những mảnh rách nát của con thuyền đắm, Lưu Nguyệt nhìn thấy càng thêm nhiều thi thể; hoặc là rơi qua bên cạnh người nàng rồi chìm xuống biển sâu thăm thẳm, hoặc là bị nàng kéo từ trong khoang thuyền ra.
Tâm hoảng loạn gần như sắp không thể khống chế.
Nàng cuồng loạn tìm, bơi qua bơi lại tựa như bay; thuyền đánh cá vốn nhỏ, trong khoảnh khắc đã bị Lưu Nguyệt xoay như chong chóng.
Thuyền càng lúc càng chìm nhanh hơn.
Khoang thuyền chính cuối cùng, Lưu Nguyệt không quan tâm bản thân, tức giận cố gắng bắt lấy nhưng con thuyền nhanh chóng chìm vào lòng biển; chỉ túm được toàn nước, căn bản không kéo được cửa khoang thuyền; mắt nàng đỏ đến sắp chảy máu, dùng hết sức đánh vỡ khoang thuyền kia.
Không có cái gì thay đổi, không gì cả, thuyền chìm xuống càng ngày càng sâu, áp lực nước càng ngày càng mạnh, hoàn toàn không thể đánh vỡ được những tấm ván ghép khoang thuyền.
Lúc Lưu Nguyệt gấp tới gần thổ huyết (e để ‘thổ huyết’ nhé, dùng ‘hộc máu’ thì mất văn cảnh quá:D), Âu Dương Vu Phi đã bơi đến cạnh nàng, lập tức túm lại cánh tay Lưu Nguyệt, đồng thời tung ra một chưởng, mạnh mẽ đánh lên phía trên khoang thuyền.
Không nghe thấy bất kì âm thanh nào, chỉ nhìn thấy dòng nước ầm một tiếng rối loạn, cánh cửa khoang thuyền đóng chặt đã bị đánh nát thành mấy mảnh, mở tung.
Không kịp quay lại cảm ơn Âu Dương Vu Phi, Lưu Nguyệt lao xuống nước chui vào trong khoang, Âu Dương Vu Phi thấy vậy liền gấp lại chiết phiến, cũng theo Lưu Nguyệt đi vào.
Bơi phía sau, chưa tiến vào trong khoang thuyền, thân mình Âu Dương Vu Phi đột nhiên khựng lại, quay đầu nhìn cửa khoang thuyền, sắc mặt hơi đổi, trên cửa hình như được khắc cái gì.
Lưu Nguyệt chìm xuống rồi lại nổi lên, rất nhanh tìm một vòng trong khoang thuyền, không có người, không có tung tích của Hiên Viên Triệt, tâm đầy lo lắng liền hạ xuống, không có người là tốt rồi, không có Hiên Viên Triệt là tốt rồi.
Yên lòng, nhưng trong nháy mắt Lưu Nguyệt cảm thấy hô hấp dồn dập, lồng ngực gần như sắp vỡ tung, thời gian và độ sâu nàng lặn xuống nước đã sớm vượt qua cực hạn của nàng.
Nhanh chóng thoát ra khỏi khoang thuyền, Lưu Nguyệt liền bơi lên mặt nước, chỉ cần Hiên Viên Triệt không ở trong đó là tốt rồi, những thứ khác, nàng không rảnh quan tâm.
Một hơi lao lên mặt biển, Lưu Nguyệt từng ngụm từng ngụm hô hấp không khí tươi mới, vừa quay đầu lại nhìn đội tàu xa xa đang di chuyển.
Đội tàu vốn dừng lại trên mặt nước bây giờ lại bắt đầu xuất phát, tiếp tục tiến lên phía trước; như vậy xem ra Hiên Viên Triệt không sao.
Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.
Nhìn thấy thuyền kia lại đi, trái tim Lưu Nguyệt buông lỏng, đạp nước đuổi theo.
“Đừng đi.” Mới đạp chân, phía sau Âu Dương Vu Phi từ trong mặt nước lao lên bắt lấy cánh tay nàng kéo lại.
Lưu Nguyệt tức khắc quay đầu lại trừng mắt nhìn Âu Dương Vu Phi.
Không đợi Lưu Nguyệt nói gì, Âu Dương Vu Phi cau mày túm lấy Lưu Nguyệt bơi về phía lâu thuyền của hắn, vừa nói: “Lại đây, ta có lời muốn nói với nàng.”
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Âu Dương Vu Phi, Lưu Nguyệt biết Âu Dương Vu Phi cũng không phải kẻ vô sự hạt mang (‘mù dở rỗi việc’ – maybe), hắn thận trọng như vậy chắc chắn đã phát hiện ra điều gì nên nàng cũng không dãy dụa nữa mà theo Âu Dương Vu Phi bơi về phía lâu thuyền.
Bước lên thuyền, Âu Dương Vu Phi không chờ cả hai sửa sang lại, nhìn thấy trên mặt cùng đầu cổ Lưu Nguyệt còn vương đầy bọt nước, nhíu mày chìa ra bàn tay đang nắm chặt.
Lưu Nguyệt cúi đầu liếc mắt nhìn, trong tay Âu Dương Vu Phi cầm một mảnh ván thuyền.
“Cái gì vậy?” Lưu Nguyệt lấy mảnh gỗ ra khỏi tay Âu Dương Vu Phi, chăm chú nhìn một cái, tấm ván gỗ này rất bình thường, mặt trên có khắc một chữ màu đỏ như lửa, không giống như được khắc bằng dao, mà ngược lại hình như do ngón tay viết lên; Lưu Nguyệt không khỏi nhíu nhíu mày.
Đưa tay vuốt nước, Âu Dương Vu Phi quay đầu nhìn về phía đông, trầm ngâm trong nháy mắt, nói: “Lưu Nguyệt, nghe cho kĩ, ta sẽ không nói lần thứ hai.
Minh Đảo truyền thừa ngàn năm, tự thành một thể, thế lực phân chia tương đối rõ ràng, cấp bậc nghiêm ngặt, ngoài binh mã chiến tướng trong bóng tối, lấy ba vương, sáu tôn, chín thánh đứng đầu.”

Nói đến đây, Âu Dương Vu Phi xoay người lại, nhìn thẳng vào Lưu Nguyệt, chầm chậm nói: “Trước kia kẻ đưa ra lệnh tiễn kim bài (lệnh bài bằng vàng), chẳng qua chỉ là thế lực thấp nhất của Minh Đảo, thậm chí không đủ để được ngồi vào bàn tiệc, nhưng cái chính là, hoàng thất của các quốc gia Trung Nguyên kinh sợ uy nghiêm của Minh Đảo, Minh Đảo còn chưa có hành động gì, chính mình đã bị doạ vỡ mật.
Mà lần này, Lưu Nguyệt, xem ra Minh Đảo rất để ý, cả ba vương đều đến rồi.”
Lời nói trầm thấp phiêu đãng trong gió biển, mờ ảo.
Ba vương cùng đến, lời nói nhẹ nhàng thản nhiên nhưng làm cho Lưu Nguyệt trong nháy mắt nắm chặt mảnh gỗ trong bàn tay, ba vương Minh Đảo.
“Hoả, Dược, Lực, ba vương, lần này chẳng qua chỉ là cảnh cáo, hoặc nên nói là, thăm dò.” Âu Dương Vu Phi nhìn Lưu Nguyệt xiết chặt mảnh gỗ, đưa tay day trán.
Ba vương, sáu tôn, chín thánh, hắn biết với tính tình của Lưu Nguyệt, ngày đó (ngày đụng độ với mấy vị cấp cao của Minh Đảo đó) chắc chắn sẽ đến, nhưng không hề nghĩ lại nhanh như vậy, cao thủ Minh Đảo tới rồi.
Răng cắn chặt, nước trên tóc nhỏ giọt ẩm ướt, sắc mặt Lưu Nguyệt trầm (âm trầm) tới không thể trầm hơn.
“Cẩn thận bàn bạc một chút đi, đừng liều lĩnh đuổi theo vô ích.” Âu Dương Vu Phi vừa vắt y phục ẩm ướt vừa nhìn Lưu Nguyệt nói.
Nàng quay đầu nhìn về phía xa, thuyền kia đi càng lúc càng xa, trên không hiện lên một vòng mây ráng lửa đỏ (‘ráng mây’ tức là làn mây ửng sáng lên một màu sắc gì đó).
Đó là dấu hiệu báo trước cơn bão sắp đến, gió thổi mưa giông.
Mà trên lâu thuyền của Hiên Viên Triệt, Hiên Viên Triệt toàn thân ướt đẫm, sắc mặt thật sự không tốt chút nào.
“Vương, người không sao chứ?” Thu Ngân gắt gao cau mày, thuyền sao có thể tự nhiên bốc cháy? Như thế này là sao chứ?
“Không sao.” Hiên Viên Triệt lau đi nước biển trên mặt, sắc mặt trầm mặc: “Những người khác đâu?”
“Lửa cháy quá nhanh, không kịp…” Ngạn Hổ ở cùng một thuyền với Hiên Viên Triệt, toàn thân cũng ướt sũng tiến đến bên cạnh Thu Ngân, trong tay nắm chặt một đồ vật, sắc mặt cũng khó coi không kém: “Vương, người xem thứ này…”
Lệnh tiễn kim bài, giống y như đúc cái trong mật khố của phụ hoàng khi ở Thiên Thần, Hiên Viên Triệt nhìn thấy lệnh bài trong tay Ngạn Hổ, nháy mắt mặt xanh mét.
Minh Đảo, lại là Minh Đảo.
“Vương, thứ này… Người…” Thu Ngân cũng sửng sốt, thứ này nghĩa là…
Chưa kịp nói hết, Hiên Viên Triệt đột nhiên đoạt đi lệnh tiễn kim bài trong tay Ngạn Hổ, trở tay ném vào biển rộng.
“Minh Đảo, ngươi đừng tưởng bổn vương sợ ngươi.” Tay áo bào vung lên, Hiên Viên Triệt toàn thân toả ra sát khí, không thèm quay đầu lại đi thẳng vào khoang thuyền.
Thu Ngân, Ngạn Hổ thấy vậy liền liếc nhau, lông mày khẽ nhíu.
“Trở về trước rồi nói.” Thu Ngân nói với Ngạn Hổ một câu, đang định xoay người, đột nhiên khoé mắt bắt gặp hình ảnh một lâu thuyền đang đỗ lại gần nơi con thuyền bị đắm.
Khoảng cách khá xa, nhìn không rõ, nhưng thuyền kia thật sự có chút giống lâu thuyền của Âu Dương Vu Phi.
Bóp trán, mắt nhìn kĩ lại, lại cảm thấy không lớn bằng lâu thuyền của Âu Dương Vu Phi, có lẽ là ánh sáng bị mặt nước phản xạ, loá mắt nhìn lầm rồi.
Mi mắt khẽ giật, Thu Ngân không nói gì, xoay người đi theo Hiên Viên Triệt.
Gió biển thổi tới, mùi tanh lan truyền bốn phía.
Tinh vân xoay chuyển, đoạt được mật khố, chỉnh đốn tứ phương.
Thiên Thần Quốc từ Hiên Viên Dịch, cho tới mấy vị đại trọng thần, thấy Hiên Viên Triệt tiêu diệt Trần Quốc cùng Triệu Quốc xong lại có thể thần không biết quỷ không hay mang thêm nhiều bảo vật như vậy trở về; tới mức trong mơ cũng vui vẻ cười đến phải tỉnh lại.
Thiên Thần Quốc khai chiến với Trần Quốc Triệu Quốc, tuy rằng cuối cùng Thiên Thần giành thắng lợi, nhưng quốc khố hao tỏn không thể nói là nhỏ; lần này được bổ sung thêm nhiều tài vật như thế, sức mạnh của toàn quốc Thiên Thần lập tức có thể khôi phục.
Nuôi quân mua ngựa, gần như ngay tức khắc đều có thể làm, thực lực của đất nước đã được phục hồi, cho dù trước mắt lập tức khai chiến thì cho dù là ai cũng không phải sợ.
Chính vì thế, cả Thiên Thần cao thấp lớn nhỏ, chỉ trừ Hiên Viên Triệt tâm tình không tốt, những người khác đều vui đến không thể vui hơn.
Hoàng cung Thiên Thần, tháng ba hoa đào nở thật sự xinh đẹp.
“Vương nhi, qua mấy ngày nữa là đến sinh nhật ngươi, năm nay nhất định phải làm đại thọ.” Trần thái hậu cong cong mi mắt cười vô cùng vui vẻ, năm nay Hiên Viên Triệt đã đăng cơ lên ngôi, tiêu diệt được Trần Quốc, Triệu Quốc, lại mang về nhiều tài bảo (tiền tài+bảo vật) như vậy, không làm lễ lớn thì quả thật quá đáng.
“Tuỳ ý mẫu hậu.” Hiên Viên Triệt nhàn nhạt (không quan tâm) lên tiếng; hiện tại hắn không hứng thú với việc này, Lưu Nguyệt không ở bên cạnh, hắn càng chẳng có chút tâm tình nào.
Đến bây giờ một chút tin tức về Lưu Nguyệt cũng không có, người hắn phái đi chỉ thấy đội tàu của nàng không hề dừng lại ở Thiên Thần, vẫn cứ tiến thẳng về Bắc Mục, nàng vẫn còn tức giận hắn sao?
Nghe được một câu tuỳ ý của Hiên Viên Triệt, Trần Thái hậu đứng đầu, hữu tướng ở giữa, Mộ Dung Vô Địch từ Minh Đảo trở về lo cuối, bắt đầu vì Hiên Viên Triệt chuẩn bị mọi thứ.
Sinh nhật đầu tiên sau khi Hiên Viên Triệt đăng cơ, tuyệt đối không thể qua loa đại khái.
Hơn nữa, tâm tình của Hiên Viên Triệt không tốt, sinh nhật của hắn bọn họ lại càng muốn làm thật náo nhiệt, cố gắng làm cho hắn vui vẻ lên một chút.
Tháng ba phong cảnh tươi đẹp.
Không khí dần dần ấm lên, gió xuân thổi qua mang theo ba phần ấm áp, ba phần xuân ý, ba phần ung dung.
Dương liễu bay bay, muôn hoa rực rỡ, cảnh sắc mùa xuân của thái bình hưng thịnh bao phủ khắp đất nước.
Mùa xuân thịnh thế, sinh nhật Thiên Thần Vương Hiên Viên Triệt càng ngày càng gần.
Song cũng không ai thấy được, dưới sự hưng thịnh kia, tầng tầng sóng lớn mãnh liệt đầy sát khí, cũng đang tới gần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận