“Ăn cơm thôi.” Trong tiếng cười lớn, một tiếng nói vang lên cách đó không xa, chính là Thu Ngân đang gọi ở phía xa.Lưu Nguyệt nghe thế lập tức xoay người đi đến đuôi thuyền, Âu Dương Vu Phi lại kéo tay Lưu Nguyệt lại, cười nói: “Bưng lại đây.”Lưu Nguyệt đứng lại nhìn thoáng qua Âu Dương Vu Phi, Âu Dương Vu Phi mỉm cười: “Mấy khi được du ngoạn trên biển, nàng theo ý ta đi.”Lưu Nguyệt nghe vậy khóe mắt cong lên, đột nhiên cười nói: “Tốt, theo ngươi, nhưng mà ta hi vọng có được tin tức, không được lừa gạt ta.”“Yên tâm, trẻ nhỏ dễ bị gạt.” Âu Dương Vu Phi nghe thế nháy mắt mấy cái với Lưu Nguyệt, cả người đầy hơi thở phong lưu.Hai người ở chung, nắm tay cùng đi, điều kiện là Âu Dương Vu Phi đổi lấy tin tức của Minh Đảo, nếu hắn muốn đi, cứ coi như thực hiện giao ước đi, cứ mặc kệ hắn.Lưu Nguyệt tuyệt không để ý chuyện Âu Dương Vu Phi không cho mấy người Khố Tạp Mộc, Lê Khoát, Hàn Phi, Thác Bỉ Mộc đi theo, nàng thật sự không sao cả, chỉ cần cận vệ Hiên Viên Triệt của nàng ở đây là tốt rồi, những người khác, chỉ là người ngoài, người ngoài.Nếu như Âu Dương Vu Phi biết, cái gọi là hai người bọn họ ở chung một chỗ, kì thực dẫn theo tình địch lớn như vậy, phỏng chừng sẽ hộc máu.Mang bàn lên đầu thuyền, biển xanh trời quang, khung cảnh này, thật sự là khó có dịp được thưởng thức.Đầu thuyền không có bóng dáng của Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt nhìn thoáng qua Ngạn Hổ mang thức ăn lên, ổn trọng mà ngồi vào ghế một cách đoan chính.Hiên Viên Triệt lại để cho nàng và Âu Dương Vu Phi hẹn hò? Tình chàng ý thiếp với nàng ở trên thuyền? Đánh chết nàng cũng không tin, mặc dù Hiên Viên Triệt sẽ không làm hỏng đại sự, không để lộ thân phận của hắn, nhưng lén lút, hừ hừ, nàng chưa bao giờ cảm thấy Hiên Viên Triệt là người tốt.Cho nên, ổn thỏa chút thì tốt, ổn thỏa chút thì tốt rồi.“Con cá này chỉ ở biển mới có, trên đất liền không có ăn đâu, nàng nếm thử xem.”Âu Dương Vu Phi chỉ vào vỉ cá hấp Ngạn Hổ mới bưng lên, hòa nhã nói với Lưu Nguyệt, đây chính là hắn bảo Tiểu Hoa tự mình vớt lên.Lưu Nguyệt nhìn thoáng qua con cá kia, lại nhìn đĩa rau xanh tái bên cạnh, vô cùng bình thản nói: “Ta không thích ăn cá, ngươi ăn đi.” Vừa khua đũa tới đĩa rau bên cạnh.Âu Dương Vu Phi thấy vậy cũng không miễn cưỡng, chiếc đũa khua trên bụng cá một vòng, lật lên lớp da mỏng manh, vừa nhìn đã biết là cao thủ ăn cá.“Mùi hơi tanh.” Âu Dương Vu Phi bình luận một chút, nhưng không sao cả, thủ hạ của Lưu Nguyệt có thể làm đến nước này, cũng coi như có tay nghề.Lưu Nguyệt nghe Âu Dương Vu Phi nói như vậy, tinh tế đánh giá một chút con cá kia, khóe miệng lơ đãng cong lên, nét mặt hiện lên một nụ cười như có như không.Âu Dương Vu Phi thấy vậy cười nhìn Lưu Nguyệt nói: “Có muốn nếm thử hay không….” Lời còn chưa nói hết, chiếc đũa kia đã xuyên qua bụng cá, lộ ra mấy thứ bên trong, Âu Dương Vu Phi nuốt hết mọi lời vào bụng.Chỉ thấy trong bụng con cá đầy thứ linh tinh, ruột dạ dày mật đắng trứng cá tất cả mọi thứ, ngay cả một ít phân cá đen đen cũng vẫn nguyên xi không hao tổn gì.Cá này căn bản là chưa làm sạch. (làm sạch cá = mổ bụng lấy hết đồ lòng ra ngoài trước khi chế biến).Sắc mặt Âu Dương Vu Phi nhất thời khẽ biến, hắn vừa mới ăn một miếng.Lưu Nguyệt khẽ nghiêng đầu, Hiên Viên Triệt xuống bếp, có lẽ sẽ có đồ tốt mang lên.“Đến đây, đến đây, vừa lúc.” Ngạn Hổ bưng cái mâm, bước nhanh lại đây.Một con tôm hùm đuôi hồng, nhìn màu sắc quả thực khá tốt.“Con cá này làm kiểu gì vậy, còn chưa làm sạch.” Chiếc đũa của Âu Dương Vu Phi chỉ vào vỉ hấp, nhìn Ngạn Hổ.Ngạn Hổ cúi đầu nói: “Sao lại thế? A, không có, này, chúng ta từng ăn cá này, không biết phải làm sạch, vậy ta lập tức bảo bọn họ làm lại.” Vẻ mặt Ngạn Hổ lúng túng và có lỗi, bưng lên cái vỉ hấp cá còn nguyên nội tạng kia, nhanh chóng xoay người quay đầu lại rời đi.Chưa từng ăn cá, thần sắc trên mặt Lưu Nguyệt bất động, nụ cười trong mắt dường như sắp tràn ra ngoài, Thiên Thần không có nghèo như vậy, tướng quân đứng đầu đại nội Hoàng cung chưa từng ăn cá, Ngạn Hổ vậy mà cũng dám nói.“Quên đi, thảo nguyên quả thật không có nhiều cá sông.” Âu Dương Vu Phi xoa xoa mi tâm, cũng coi như khoan hồng độ lượng.Để đũa xuống, Âu Dương Vu Phi vừa đưa tay lấy cái càng của con tôm to bự kia, vừa nói với Lưu Nguyệt: “Món ăn này, cái này xem như đặc sắc, ta từng ở trên biển….”“Pặm.” Âu Dương Vu Phi còn chưa nói xong, con tôm to bự đang lẳng lặng nằm trong mâm kia, đột nhiên mở càng của nó ra, một tiếng rắc vang lên.Sao bay đầy trời.Cũng may Âu Dương Vu Phi phản ứng nhanh, tay nhanh như tia chớp rụt lại, tránh khỏi cái liềm kia, nếu không, chỉ sợ ngón tay cái của hắn đã đi đời.Trừng mắt nhìn con tôm hùm to bự đang khua khua hai cái càng cực đại trong mâm, Âu Dương Vu Phi trầm ngâm, trầm ngâm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...