Vương Phi Mười Ba Tuổi

Hàn phong (gió lạnh) tung bay, thế đạo bây giờ là thiên hạ của người thông minh.

Đại quân hào hùng mà đến, đóng quân ở bên ngoài Thịnh Kinh, đạp vỡ tịch mịch của tháng Giêng.

Có không ít người đã biết Lưu Nguyệt ở quốc yến xướng (hát) chỉ là một khúc không thành kế, nhưng mà bây giờ, hết thảy đều đã kết thúc, không còn thời gian xoay sở nữa.

Chỉ có thể một mình than thở không biết làm sao.

Tháng giêng, ở ngoài cảnh xuân vô tận, mà ở giữa cảnh xuân bình thản, duy chỉ có Lưu Nguyệt.

Binh mã hợp nhất, đổi quyền thay người.


Động tác nhỏ ở trong biến động lớn, mấy trăm vạn gánh lương thảo khoan thai đến chậm, rốt cục ở ngày hội nguyên tiêu mười lăm tháng Giêng cũng đã tiến tới rồi.

Dê bò xe ngựa, liên miên nhấp nhô như núi cơ hồ che khuất bên ngoài Thịnh Kinh, một đội một đội, hàng hàng bày ra, làm cho hy vọng đã lâu của người chăn nuôi phương Bắc, toàn bộ sôi trào.

Mắt thấy vô số lương thảo, hoàng kim, vải vóc, theo ngoại thành Thịnh Kinh, uốn lượn mà lên đường cái phồn hoa, vô số dân chúng đi ra cửa chính hoan hô nhảy nhót, vui vô cùng.

Còn một ít quần thần Bắc Mục có điểm hơi bất bình, nhưng khi nhìn đến lương thảo hoàng kim một đoàn không đầu không cuối, bất bình đã biến mất sạch sẽ.

Có thể mang đến vinh hoa phú quý cho bọn họ, có thể mang đến quyền lực thế lực cho bọn họ, chính là một cái Nhiếp chính Vương hảo, bất kể nàng dùng thủ đoạn nào để đạt được.

Trong phong cảnh tuyệt đẹp của tháng Giêng, toàn bộ Bắc Mục đều đắm chìm ở trong sung sướng thật lớn.


Xuân thảo nguyên đến sớm.

Không thể so với Thiên Thần duy trì được mùa xuân êm dịu, giá rét thảo nguyên có thể đóng băng hết thảy, nhưng đầu mùa xuân một cái, thời tiết đã nhanh chóng ấm lại.

Tuyết tan nước sông bắt đầu phi nhanh, cây liễu trơ trụi đã bắt đầu này mầm, hết thảy đều thay đổi theo chiều hướng phát triển hưng thịnh.

Ngọn liễu mảnh trăng treo
Hoàng hôn người hẹn ước *

(*trích bài thơ Đêm nguyên tiêu của Âu Dương Tu)
Phía sau Thần Cung, một vòng trăng rằm vừa mới lên quá ngọn cây, ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu lên cả vùng đất, trang điểm cho cả vùng đất một dải ánh sáng bạc lấp lánh.

Lưu Nguyệt một thân trường bào màu tím, khoanh tay đứng lại ở ngoài đình nghỉ mát, nhìn một thân bạch y trong đình nghỉ mát, Âu Dương Vu Phi đang thưởng thức rượu, thản nhiên nói: “Tìm ta có chuyện gì?”

Ở trong đình nghỉ mát, Âu Dương Vu Phi nghe vậy xoay người hướng Lưu Nguyệt, cười nói: “Uống một chén rượu, cung chúc nàng nắm quyền”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui