Chẳng lẽ tình cảm yêu hận, cũng có thể giống như không có bằng hữu vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn, dùng lời như vậy để khái quát?
Như vậy có tính là điển hình đứng núi này trông núi nọ?
Hay là có thể nói chỉ cần thật sự là một mảnh thâm tình, nhất định có thể thay đổi hết thảy, quản chi đối phương là cố chấp? Quản chi đối phương có con cái, cùng với người yêu sống đến bạc đầu?
Chỉ cần lấy cái cuốc thật là tốt, không có góc tường nào không ngã.
Tin đồn này theo gió bay thẳng tới chân trời.
Làm cho thời gian vào đông náo nhiệt.
Đông cung của Ngạo Vân thái tử .
Một rừng hoa mai thơm ngát rực rỡ mỹ lệ, hoa mai hồng như máu ở khắp nơi trên tuyết trắng, làm cho thế giới trắng bạc bừng bừng sức sống.
Dưới cây mai, Lưu Nguyệt một thân lửa đỏ, Độc Cô Dạ một thân màu trắng đứng bên cạnh.
Từ xa nhìn lại, con người gần như dung nhập vào trong cảnh đẹp, như một bức tranh.
“Trời lạnh, thân thể còn chưa khỏe, đứng ngoài lạnh không tốt”. Trên mặt giương lên nụ cười sáng lạn, Lưu Nguyệt vô cùng ôn nhu tự nhiên , đưa tay lên khép lại cổ áo lông của Độc Cô Dạ.
Độc Cô Dạ cúi đầu, mắt nhìn vẻ mặt sáng lạn tươi cười của Lưu Nguyệt, vẻ mặt như suy nghĩ thâm sâu, cuối cùng cũng không nói lời nào, mà nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Chậm rãi vươn tay, lôi kéo áo da cừu của Lưu Nguyệt, nhẹ giọng nói: “Nàng cũng vậy”.
Mỉm cười ôn nhuận, kề vai nhau, cùng xem hoa mai.
Ánh chiều tà, trời chiều như hỏa.
“Sắc trời đã tối muộn, nên nghỉ ngơi, đừng quá mệt, ngày mai nàng muốn đi đâu, ta sẽ đi cùng nàng”.
“Tốt, vậy đi ngắm sao?”
“Được, chỉ cần nàng muốn”.
Ngắn gọn như vậy, chân thành thâm tình, sóng vai mà về, cùng vào đông cung.
Ôn nhu như nước, dung nhan rực rỡ.
Thâm tình chân thành không cần nói ra.
Ngắm sao, thưởng thức vẻ đẹp phô bày, như đi vào trong cảnh thần tiên, nhắm mắt thật lâu để đón nhận.
Cò trắng kết hợp, uyên ương thành đôi.
Phía trước hai người sóng vai lộng tình, phía sau nhu tình mật ý, chi tiết từng li từng tí ra sao, đều nằm trên bàn của Ngạo Vân Quốc Chủ .
Ngạo Vân Quốc Chủ tức giận đến lông mày dựng thẳng.
Ngạo Vân Vương Hậu tức giận gần như muốn té xỉu.
Thân vương triều đại Nam Tống tức giận quyết về triều đại Nam Tống đem binh cùng liều mạng với Ngạo Vân .
Một đoàn sứt đầu mẻ trán.
Bóng đêm từ từ lặng xuống, thấm sâu vào hoa mai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...