Vương Phi Mười Ba Tuổi

Các ngươi chỉ cần đem cho ta khí thế kia là đủ, những việc khác không cần lo, chờ đến lúc thu lương là được rồi.”
Nghe lời này, Hàn Phi ngây ngốc, Khoát Ba Lực mơ hồ, Thác Bỉ Mộc lại càng không nói được gì.
Chỉ mười ngày mà vượt qua ngàn dặm thảo nguyên, muốn đoạt mạng người ta chắc? Rồi còn chỉ cần ở một chỗ chờ thu lương? Thật là không thể hiểu nổi!
Theo sát phía sau Lưu Nguyệt,Tiểu Hoa ngẩng đầu nhìn trời, hôm nay không có Hồng Vũ a (ý nói chuyện lạ, chuyện hiếm có), vẫn là Lưu Nguyệt này biết cách trêu chọc người.
“Mê sảng sao?” Tiểu Hỉ Thước liến thoắng ba chữ.
Lưu Nguyệt nghe thấy quay lại, thấy Âu Dương Vu Phi đang cười nhạt. Đột nhiên nàng hướng hắn cười một cái sáng lạn, giống như trăm hoa đua nở.

Âu Dương Vu Phi lập tức nở ngay nụ cười xuân phong ấm áp, nhưng trong lòng lại bắt đầu ai oán, Lưu Nguyệt tự nhiên cười với hắn như vậy, hôm nay uống lộn thuốc gì chăng?
Ra roi thúc ngựa, năm mươi vạn binh mã hướng biên giới Ngạo Vân xông tới.
Gió Bắc vù vù thổi, những ngày cuối năm càng ngày càng gần.
Ngạo Vân quốc lúc này, khắp nơi đang rất vui mừng.
Cũng chẳng có gì lạ. Thái tử Ngạo Vân quốc Độc Cô Dạ sắp thành hôn, tuy rằng không phải đại hôn chánh phi, chỉ là thứ phi, nhưng cả Ngạo Vân quốc cũng hoan hoan hỉ hỉ, hừng hực khí thế.

Mặc dù không mời nhiều khách, bất quá đại thần các nước tương giao đến cũng không ít, chỉ vì thái tử Ngạo Vân Độc Cô Dạ lập gia thất, mà nàng kia chính là thập nhất công chúa Nam Tống. Tuy nhiên không biết vì sao với thân phận công chúa nam Tống, Độc Cô Dạ lại không để cho nàng làm chánh phi? Điều này khó mà chịu được. Nhưng ai bảo đây là việc lớn của Ngạo Vân, mà Ngạo Vân lại là quốc gia lớn nhất, Độc Cô Dạ lại là người xuất sắc nhất Ngạo Vân chứ?
Gần cuối năm, cả Ngạo Vân quốc giăng đèn kết hoa, rất náo nhiệt.
Ngạo Vân hoàng cung.
Một thân bạch y đứng khoanh tay ở phía trước hồ nước trong xanh, Độc Cô Dạ không có biểu tình gì, chỉ lạnh lùng nhìn cái bóng của mình trong hồ, hơi hơi lay động, lúc ẩn lúc hiện.
Bên hồ, tuyết trắng vương đầy cành. Mặt đất toàn một màu bạc.
Màu bạc hay là màu trắng, màu trắng hay là màu bạc, cơ hồ cũng giống nhau mà thôi, như vậy lạnh lẽo, như vậy thê lương, như vậy cô đơn tiêu điều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui