Cười to cùng với sự hưng phấn đến chảy nước mắt, thế lực mười thành bắt đầu gỡ bỏ mọi sự chống đối.
” Xinh đẹp, xinh đẹp.”
Âu Dương Vu Phi ngồi cuối bàn tiệc nhẹ nhàng vuốt lòng bàn tay, lạt mềm buộc chặt, lùi một bước, tiến ba bước, kế giết gà dọa khỉ thật hay, một người đóng thật thật giả giả, nữ nhân này thực sự là càng xem càng vừa lòng.
Thủ đoạn đùa giỡn như vậy, thật tốt.
” Thật đã coi thường nàng rồi.” Tiểu Hỉ Thước ôm một miếng thịt, trong mắt đều là sự thán phục.
” Vậy cũng không hẳn, còn không nhìn xem nàng làm mang cái huyết thống gì, có thể không khôn ngoan?” Hoa Ngọc Long ngược lại tuyệt không ngạc nhiên, đem mọi thứ đều là do dòng máu trong người Lưu Nguyệt.
Huyết thống, rốt cuộc là cái huyết thống gì.
Tin tốt theo gió thổi qua Khô Sa thảo nguyên và mười thành Khô Sa, vô số người già khóc lên, vô số hưng phấn điên cuồng ca hát, nước mắt rơi như mưa.
Cuộc sống, rất gian nan, nhưng sau này sẽ tốt, sẽ tốt.
Bách tính Khô Sa, cuối cùng cũng chờ được ngày này.
Múa hát tưng bừng, ngày đêm vui mừng.
Da Luật Lưu Nguyệt, sau khi đến đây sẽ trở thành thần của mười thành.
Tấu dâng lên vương đình Bắc Mục, Khô Sa thảo nguyên, Khô Sa mười thành sát nhập vào Bắc Mục.
Tiêu thái hậu làm việc cũng mau, sông Thông Thiên lập tức bắt đầu được thi công, thừa dịp sông còn đang đóng băng, nhanh chóng thi công, nếu như tuyết tan thì sẽ không tốt, quy mô thật lớn, mở một nhánh sông đã từng bị ngăn chặn.
Khô Sa thảo nguyên, mười thành Khô Sa, vô số bách tính, dân du mục, biết được công trình thật sự được tiến hành, không phải lừa bọn họ, không phải gạt bọn họ, tất cả sôi trào, điên cuồng.
Không cần triều đình sai khiến, vô số người từ bốn phương tám hướng xung phong đến đây, tham gia đào sông.
Trên bờ sông Thông Thiên, vô số người bắt đầu đi tới.
Để người Khô Sa thành làm chủ Khô Sa thành, cảng người cảng lo, vịnh người vịnh liệu, đây là lý luận Lưu Nguyệt học được từ Đặng Tiểu Bình*.
*Đặng Tiểu Bình: có tên khai sinh là Đặng Tiên Thánh, khi đi học mới đổi là Đặng Hi Hiền (邓希贤), là một lãnh tụ của Đảng Cộng sản Trung Hoa. Tên gọi Đặng Tiểu Bình được ông dùng từ năm 1927, sau khi Tươởng Giới Thạch đàn áp phong trào cách mạng Cộng sản tại Thượng Hải.
Tuy rằng ông chưa bao giờ có chức vụ nguyên thủ quốc gia hay đứng đầu chính phủ nhưng ông là người đã cầm quyền trên thực tế tại Trung Quốc trong suốt những năm cuối thập niên 1970 đến đầu thập niên 1990. Chức vụ cao nhất của ông trong Đảng Cộng sản là Tổng Bí thư (sau Chủ tịch và các Phó Chủ tịch Đảng) thời kì còn Mao Trạch Đông, còn chức vụ cao nhất trong chính phủ là Phó Thủ tướng, nhưng ông từng nắm giữ chức vụ quan trọng là Chủ tịch Quân ủy Trung ương. Ông đã cải cách đất nước Trung Quốc theo hướng “chủ nghĩa xã hội mang sắc màu Trung Quốc”, có công thu hồi Hồng Kông và Ma Cao với chính sách “một nước hai chế độ”. Trung Quốc hiện nay phát triển là nhờ theo đường lối của ông.
Thủ đô Bắc Mục – Thịnh Kinh.
Không khí nguy nga đồ sộ, tràn ngập phía bắc trường thành cuồng dã và dũng mãnh, Thịnh Kinh nghiêm trang mang theo cảm xúc mạnh mẽ, không giống Thiên Thần tinh mỹ, không giống Ngạo Vân nặng nề, nếu có thể so sánh, đó là một loại tự do tự tại làm theo ý mình, cảm xúc mạnh mẽ trào dâng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...