Lại dám nhỏ nước nước mũi lên lưng nàng, nam nhân lớn như vậy lại vì lạnh mà nhỏ nước mũi lên lưng nàng, con mẹ nó, buồn nôn.
Khuôn mặt đen lại, Âu Dương Vu Phi bị bức hoàn toàn không dám nhận, nhưng khóe miệng lại co rúm kịch liệt, nước mũi, quên đi, cứ coi như nước mũi đi.
Nước mũi màu đỏ, đêm nay có chút cuộn trào mãnh liệt.
Ai nói mùa đông chỉ lạnh, sẽ không bị nóng trong người.
Trăng tròn nhô lên cao, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, thật đẹp.
Một đêm chớp mắt đã trôi qua, sáng sớm ngày thứ hai, Lưu Nguyệt đã bị người mời đến lều của Tiêu thái hậu.
Vén màn đi vào, Tiêu thái hậu, Da Luật Hồng, Da Luật Cực, Khố Tạp Mộc, Lê Khoát đã tụ tập ở đây, giữa đám người bày ra món đồ gì đó.
” Lưu Nguyệt, bắt được Hung nô vương là công lao của ngươi, ngươi cũng đến bàn việc tiền chuộc cho rõ ràng đi.” Tiêu thái hậu nhìn Lưu Nguyệt đứng ở cửa, trầm giọng nói.
Lưu Nguyệt nghe vậy mới ừ một tiếng, đã bị Da Luật Hồng kéo qua ngồi bên cạnh hắn.
” Ta nói nghìn dặm mục nguyên kia là tốt nhất, bảy tòa thành trì khá phồn thịnh, đất đai màu mỡ, lấy làm tiền chuộc, thì lấy cái này.” Ngón tay Da Luật Cực đảo qua bản đồ trước mặt mọi người, trên mặt tràn đầy sự vui vẻ sáng lạn.
” Ta cho rằng nghìn dặm mục nguyên rất tốt, nhưng thành trì có ít quá không, bảy tòa? Không, không, một Hung nô vương, ít nhất cũng phải hai mươi tòa thành…”
“Ý ta là…”
Lưu Nguyệt ngồi xuống, hoàn toàn không đếm xỉa đến Lưu Nguyệt, tranh luận sôi nổi.
Một Hung nô vương bị tóm, chẳng khác nào không đánh mà lại đại thắng, cắt đất đai để bồi thường, đây là tiền chuộc tuyệt đối không thể thiếu.
Lưu Nguyệt lôi kéo tay Da Luật Hồng, lắng tai nghe, cũng không phát biểu, ánh mắt nhanh chóng đảo qua bản đồ trên bàn.
Tranh luận quyết liệt, vẫn kéo dài đến tận hai canh giờ sau, mới có kết quả cuối cùng.
Hai đại tướng Bắc Mục, một thân vương, sắc mặt cũng đều ửng đỏ vì hưng phấn, cả chân mày cũng đều là ý cười.
“Lấy nghìn dặm mục nguyên nghìn dặm ốc thổ, tiếp giáp nghìn dặm mục nguyên là mười ba tòa thành trì, Lưu Nguyệt ngươi có ý kiến gì không?” Tiêu thái hậu cuối cùng hỏi Lưu Nguyệt vẫn luôn ngồi im không lên tiếng.
Lưu Nguyệt thu hồi ánh mắt vẫn luôn nhìn bản đồ, mặt mày khẽ nhúc nhích, trầm giọng nói: “Có.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...