Vương Phi Mười Ba Tuổi

“Ngươi không muốn sống nữa.” Thanh âm ẩn hiện đột nhiên vang lên bên tai Lưu Nguyệt.
Mang theo sự tức giận, càng nhiều hơn, là sự khó tin.
Nàng muốn làm gì?
Hai phương giằng co, tên đã trên dây, sát khí căng thẳng.
Con ngựa điên bay vụt qua, xông đến tiền tuyến của hai quân, chạy như bay về phía trước.
“Tiêu Thừa Anh, bản vương đã nói đến lần thứ ba, ngươi ddeuf không đầu hàng, vậy đừng trách bản vương không khách khí.” Thanh âm lãnh liệt cuồng vọng vang lên bên tai.
Nàng đã vọt tới phía trước vương trướng của Vương hung nô rồi.
“Đừng hòng.” Thanh âm cũng lạnh băng như vậy vang lên, Tiêu không dao động Bắc Mục vẻ mặt ẩn nhẫn và kiên định.

“Mẫu hậu, mẫu hậu… ” Thanh âm của đứa trẻ năm tuổi, mang theo sự nghẹn ngào ẩn nhẫn, mang theo sợ hãi, run rẩy, bắc phong thổi ào ào qua hàng ngàn hàng vạn quân binh Bắc Mục.
Tiễn lại càng kéo căng.
Không ai chú ý đến thiếu nữ xinh đẹp máu chảy tràn lan, đang bị ngựa điên dày xéo.
“Vương ngươi là Vương Bắc Mục, nhớ kỹ, dù là lúc nào, cũng không được đánh mất uy phong của Bắc Mục, bất luận lúc nào cũng không được cúi đầu.”
Hét lớn, thanh âm van vọng khắp nơi.
Mang theo sự quyết tuyệt, mang theo hơi thở hùng tráng.
Không có chấp nhận yêu cầu, không có thanh âm ầm vang, chỉ có cung tiễn càng kéo căng, chỉ có hai mắt huyết hồng, tất cả binh lực của Bắc Mục, giữa mấy vạn quân binh, nhưng tiếng rống to như vậy, lại tản mát ra sát khí thị huyết, không hề thua kém trước nhuệ khí của mười vạn quân binh Hung nô, trái lại lại càng sâu.

Vương Hung nô nghe vậy ngửa đầu cười sằng sặc, thanh âm mạnh mẽ dữ dằn thấu tận trời cao: “Tốt, bản vương nhìn xem Tiêu thái hậu Bắc Mục ngươi có thể chống đỡ tới khi nào, một.”
“Hai.”
Tiễn ngày càng kéo căng, theo mấy tiếng đếm của Vương Hung nô, lại càng sắc bén hơn.
“Ba.”
Mỹ nữ trên con ngựa điên cách Vương Hung Nô ngày càng gần.
“Bốn.”
Âu Dương Vu Phi dừng ngựa trên sườn núi cao, vô thức nắm chặt dây cương, nhìn Lưu Nguyệt cách Vương hung nô ngày càng gần.
“Năm.”
Vắng lặng không tiếng động, bầu trời phương Bắc gào thét, tạo nên một mảnh sát khí và quyết tuyệt.
“Sáu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận