Tay chậm rãi sờ phía sau gáy một chút, nơi đó có một vết son màu hồng, rất nhỏ.
Nàng vẫn cứ tưởng là bớt, nhưng lại không nghĩ rằng, cái này không phải là bớt, mà là do mẫu thân nàng dùng gì đó điểm lên, xuất xứ từ nơi thần bí kia, một thứ sẽ hại người mà mình yêu, lại không hề làm tổn hao bản thân. ( Su nàng, cái này có phải là vết săm không?.)(Pracell: ta giải thích 1 tí, vết bớt này là dùng nhiều loại thảo dược và độc dược trộn lại, điểm lên những đứa trẻ mới sinh có huyết thống từ nơi thần bí kia, nếu như chưa được giải dược, mà yêu và có có ‘ấy ấy’ với người ngoài dòng tộc, thì người mình yêu sẽ bị độc chết, còn mình vẫn bình thường, còn nếu là 2 người cùng có huyết thống trong dòng tộc, thì khi ‘ấy ấy’, vết bớt tự động mất đi, mà cơ thể 2 người còn như được thêm thần dược ^^-> cách để giữ huyết thống thuần khiết của dòng tộc thần bí kia)
Là kia thủ đoạn của nơi thần bí dùng để khống chế người của bọn họ.
Trong sách ghi lại rất rõ ràng, rõ ràng đến chết tiệt.
“Chủ nhân.” Đỗ Nhất vẫn đi theo Lưu Nguyệt, thấy Lưu Nguyệt đi ra, vẻ mặt không chút thay đổi, một thân lạnh như băng cực kỳ không thích hợp, không khỏi cúi đầu hô một tiếng.
Lưu Nguyệt cư nhiên một tia phản ứng cũng không hề có, tiếp tục đi về phía trước,Đỗ Nhất … không nói một từ. Giữa ánh mắt lạnh như băng, hiện lên một tia lo lắng.
“Nguyệt nhi, Nguyệt nhi.” Đúng lúc này, phía xa xa Trần hoàng hậu vẻ mặt lo lắng hướng Lưu Nguyệt bước nhanh đến.
“Nguyệt nhi, cha ta làm chuyện đó đối với ngươi, ngươi không cần để ở trong lòng, mẫu hậu sẽ đem công đạo cho ngươi, Nguyệt nhi, không cần thương tâm, bọn họ là nhất thời hồ đồ, ngươi không cần để ở trong lòng.”
Trần hoàng hậu hoàn toàn nóng nảy, nàng vừa lấy được tin tức, cha nàng cư nhiên muốn giết Lưu Nguyệt, việc này quả thật làm cho người ta không thể tin, lão là hồ đồ có phải hay không.
Lưu Nguyệt bên tai nghe lời nói của Trần hoàng hậu, cước bộ vẫn không hề chậm lại, hữu tướng, kia cũng chỉ là việc nhỏ, việc rất nhỏ.
Trần hoàng hậu thấy Lưu Nguyệt vẻ mặt không hề thay đổi, vẻ mặt thiết huyết, nghĩ rằng căn bản là Lưu Nguyệt đang ôm hận trong lòng, không khỏi càng thêm nóng nảy.
Vội vàng liên tục nói: “Nguyệt nhi, ngươi không cần như vậy, mẫu hậu sẽ rất thương tâm , Nguyệt nhi…”
Cước bộ vẫn không hề ngừng lại, Lưu Nguyệt mắt điếc tai ngơ, tâm tư của nàng hiện tại hoàn toàn bị cuốn sách cổ đang nắm trong tay thu giữ.
Mà lúc này phía bên kia, Hiên Viên Triệt từ hữu tướng phủ gấp gáp trở về, đã vội vàng chạy nhanh lại hướng bên này, Nguyệt của hắn chắc chắn sẽ đi tìm phụ vương hắn tính sổ, hắn rất hiểu biết nàng.
Thân hình như điện, phi túng mà đến.
“Đứng lại, vô thanh vô tức, ngươi không phải là muốn mẫu hậu phải chết để tạ tội với ngươi.” Mắt thấy Lưu Nguyệt căn bản không hề để ý nàng, cứ hướng phía trước đi đến, Trần hoàng hậu nóng nảy, buông xuống một câu nói nặng, một bên bước nhanh xông lên, một tay liền hướng Lưu Nguyệt chộp tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...