Vương Phi Mười Ba Tuổi

Nàng muốn hai người có thể hạnh phúc, cái nàng muốn chỉ đơn giản như vậy, là hai người thật hạnh phúc.
Nhưng vì sao mà quốc thù gia hận, thế lực ngập trời, dòng họ thần bí, đều thi nhau can thiệp vào cuộc sống của nàng, rốt cuộc nàng đã đắc tội ai?
Tay chậm rãi lấy ra kim bài (lệnh bài bằng vàng), nắm chặt, tại sao lại có thể như vậy? Tại sao lại có thể như vậy?
Mẫu thân của Mộ Dung Lưu Nguyệt vì sao lại có thân phận như vậy, vì sao lại trở thành cái dạng này? Chết tiệt, chết tiệt.
Ánh mắt đảo qua kim bài, nhìn xuống tấm thiếp bằng bạc, chữ ghi trên đó cùng là kiểu chữ trong cuốn sách cổ kia, ghi là : “Ngày đại hôn, Thiên Thần diệt quốc.”
Bảy chữ vô cùng đơn giản, không kiêu ngạo, không ngạo khí, nhưng lại như lời chúa tể từ trên trời vọng xuống, một mình một cõi, bừa bãi không chút câu nệ.

Ngạo Vân ngũ quốc, không bằng được một tờ thiếp bạc.
Năm ngón tay gắt gao nắm chặt, kim bài chịu áp lực dưới tay Lưu Nguyệt, trở nên vặn vẹo, làm cho hoa văn trên mặt càng thêm quỷ dị .
Dung nhan lạnh như băng, mặt không chút thay đổi, Lưu Nguyệt buông tay, đột nhiên xoay người liền hướng phía bên ngoài đi ra.
Thấy vậy Hiên Viên Dịch ở phía sau cao giọng nói: “Ngươi không phải người ích kỷ như vậy, có phải không? Ngươi nên vì Triệt…”
“Sai, ta chính là người ích kỷ như vậy, nếu phải xuống địa ngục thì hai người cùng nhau đi.” Bóng dáng biến mất ở phía trên mật đạo, lời nói cực kỳ thiết huyết, làm cho Hiên Viên Dịch nhất thời khụy xuống mặt đất, vẻ mặt tuyệt vọng.

Màn đêm càng ngày càng đen, hương vị hơi nước trong không khí cũng càng ngày càng nặng .
Gió vù vù thổi qua, mang theo hơi thở của mưa bụi đến đập vào mặt.
“Không, dù có phải diệt quốc, cũng tuyệt đối không tách ra, muốn ta rời khỏi Hiên Viên Triệt, không bao giờ, không bao giờ có thể.” Tay gắt gao nắm chặt sách cổ, nàng không cần vì một quyển sách mà phải bỏ tất cả chạy về nơi của mình, bỏ lại một mình Hiên Viên Triệt, không, nàng làm không được.
Thế lực cường đại, dòng họ thần bí, hay là thế lực có thể thay đổi mọi thứ bằng một cái phẩy tay nhẹ nhàng.
Nhưng vậy thì sao, vậy thì sao chứ, khắp thiên hạ sống chết thế nào không liên quan đến nàng, cho tới bây giờ bản thân nàng chính là ích kỷ, nàng không vĩ đại như vậy, nàng chỉ quan tâm đến chuyện sống chết của nàng và Hiên Viên Triệt, mặt khác , dù tất cả chết hết cũng không liên quan tới nàng.
Trên mặt là lạnh lùng, thiết lãnh, tâm lại thấy đau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận