Vương Phi Mười Ba Tuổi

Lưu Nguyệt bên người không có cung nữ hầu hạ nào, nàng chán ghét bị quản thúc, mà các nàng cũng không tin dùng được.
Cho nên, ngược lại hai đại tướng bên người Hiên Viên Triệt lại trở thành người truyền tin.
“Châu hoa? Coi bộ là muốn xem thử ta là thần thánh phương nào thì hơn?” Lưu Nguyệt ngẩng đầu lên, trong mắt hiện ra một tia khôn ngoan.
Ngạn Hổ gật gật đầu, trầm giọng nói: “Thuộc hạ nghĩ là nên chờ Vương gia về rồi tính, Hoàng Hậu nương nương này….” Lời không nói hết, nhưng ý tứ ần giấu kia, lưu nguyện vẫn hiểu được.
Nghe nói Hoàng Hậu sinh thái tử, Trần quý phi sinh Hiên Viên Triệt, Hoàng Hậu có Tả tướng phủ hậu thuẫn phía sau, mà Trần quý phi có Hữu tướng phủ, thế lực của hai nàng tương đương nhau.
Nhưng mà, Hiên Viên Triệt, vô cùng xuất sắc, tài năng đã muốn áp chế Thái tử Hiên Viên Thừa rất nhiều, thế cân bằng đã mất, tất khiến nhiều người âm thầm động tay động chân.

Lưu Nguyệt chưa từng trải qua chính trường cổ đại, nhưng so với quyền lực thời hiện đại thì có gì khác nhau, loại sự tình lục đục ngầm này, có lẽ người hiện đại còn rành hơn, bởi vì, họ đã tiếp thu được tinh hoa của mưu đồ đế Vương suốt 5000 lịch sử Trung Hoa.
Lưu Nguyệt không có học qua, nhưng không phải nàng không biết.
Trong mắt thoáng hiện một tia quang mang lợi hại, Lưu Nguyệt khoé miệng chậm rãi nhếch lên: “Ta là Mộ Dung Lưu Nguyệt, sợ gì ai, cứ để họ thoả nguyện, không, chính ta cũng muốn nhìn thử xem, nàng rốt cục là thần thánh phương nào.”
Dứt lời, phất tay áo một cái, trên người mặc một bộ quần áo bình thường, hướng nơi ở của Hoàng Hậu, Bính Thần cung, đi tới.
Dù sao, giờ nàng đang là một xú nha đầu, mặc phượng bào cũng không thành phượng hoàng được, còn khiến mình trông buồn cười hơn, không bằng vận một bộ bình thường phổ thông là tốt rồi.
Phía sau, Thu Ngân và Ngạn Hổ liếc nhau, lập tức một người đi theo nàng, một người lại chạy đi hướng khác.

Tinh điêu tế mài, Thiên Thầnhoàng cung, thật tinh diệu tuyệt luân.
Bính Thần cung, cung điện nơi đương kim Hoàng Hậu ở.
Lưu Nguyệt còn chưa tới nơi, tiếng cười duyên bên trong xa xa đã truyền đến, khiến nàng cả người nổi da gà.
“Mộ Dung tiểu thư đến.” Tiếng thông báo cao giọng vang lên, tiếng cười duyên bên trong lập tức im bặt.
“Tuyên vào.” Một thanh âm ung dung đẹp đẽ quý giá vang lên, thị vệ cửa lập tức khom người dẫn Mộ Dung Lưu Nguyệt vào trong.
Chậm rãi bước vào chủ điện Bính Thần cung, Lưu Nguyệt nhìn lướt qua những người sớm đã tụ tập bên trong.
Oanh oanh yến yến, xuân đào thu cúc, đầy khắp nơi, một phòng toàn nữ tử xinh đẹp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui