Vương Phi Mười Ba Tuổi

Trong thời cận đại, vũ khí lạnh còn chưa được phát minh hay được sử dụng. Vậy nên trong loại trường hợp này, muốn chiến thắng toàn bộ, không thể thành công trong ngày một ngày hai .
Bởi vậy, tuy rằng Mộ Dung Lưu Nguyệt thanh danh như mặt trời ban trưa, bất quá chính mình có bao nhiêu cân lượng, Lưu Nguyệt trong lòng cũng hiểu được.
Cho nên, biên quan nếu hiện tại vô sự, nàng cũng không có gì ngạc nhiên .
Vì Hiên Viên Triệt bảo vệ cho Thiên Thần, không nhất định phải ở biên quan đánh giặc, thời điểm có nguy hiểm thì tiến công mới là cách phòng thủ tốt nhất.
Đây là điều nàng hiểu được.
"Đỗ Nhất, ngươi cho ta. . . . . ."

"Bằng hữu đang bao khách điếm, tiểu sinh tên Vân Triệu, ngưỡng mộ võ lâm đại hội, do dó ngàn dặm xa xôi từ Tuyết Thánh quốc mà đến, không nghĩ đến chậm mấy ngày, mọi nhà nghỉ đều bị trụ đầy, ngay cả một chỗ nghỉ chân cũng không có.
Dù sao cũng đã đến, vị bằng hữu này đã bao nơi đây, có thể hay không cho tiểu sinh một chỗ ở, tiểu sinh tuyệt đối bảo trì im lặng, nhất định không quấy rầy vị bằng hữu."
Lưu Nguyệt còn chưa phân phó gì, bên ngoài khách điếm đột nhiên một thanh âm trong trẻo truyền đến, có điểm bất đắc dĩ, có điểm oán thán, lại có điểm lấy lòng.
Nghe ra, hình như là một thư sinh bình thường ,nghèo kiết hủ lậu, cũng có vẻ nho nhã.
Lưu Nguyệt nghe thấy lời nói liền thu liếm lông mày, cúi đầu hướng ngoài cửa sổ nhìn ra.
Hôm nay, nàng đang ở tại phòng hạng nhất, ở chỗ cao nhất khách điếm, toàn bộ khung cảnh bên ngoài đều có thể xem rất rõ ràng.

Lúc này, bên ngoài khách điếm, một thân nam tử mặc áo lam, đang đứng sau tường, hướng tới nàng không ngừng chắp tay thở dài, vẻ mặt tươi cười cực kỳ sáng lạn.
Mi phi vào tấn, không như Hiên Viên Triệt yêu mị, cũng không giống như Độc Cô Dạ khuynh thành, nam nhân này toàn thân như tỏa ánh hào quang, sáng lạng như ánh mặt trời.
Lưu Nguyệt nhìn thấy người này, trong mắt một tia quang mang khó hiểu chợt lóa, ngón tay đăth ở cửa nhẹ gõ theo nhịp.
Phía sau, Đỗ Nhất lập tức cúi đầu, chết tiệt, bọn họ cư nhiên không có điều tra được hắn cũng đến đây.
"Làm ơn cho tiểu sinh vào ở đi, ta thực không muốn phải ngủ đầu đường." Thần tình ai oán, Vân Triệu nhìn Lưu Nguyệt cười tươi lấy lòng.
Lưu Nguyệt thấy vậy chậm rãi nở nụ cười, người này, có ý tứ, nếu muốn tiến vào, vậy thì để cho hắn vào.
Lập tức gật đầu một cái nói: "Có thể." Thanh âm thản nhiên truyền ra, trong trẻo nhưng lạnh lùng như trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui