"Không có." Người bên ngoài xe cũng nhanh chóng trả lời.
"Giáng một cấp, chính mình đi lĩnh ba mươi côn bổng." Thanh âm rất lạnh, thực bình thản.
Kẻ bên ngoài xe ngựa vừa nghe nhất thời cúi đầu, nhanh đáp: "Tuân Lệnh"
"Chuyện lớn như vậy, Độc Cô Dạ của Ngạo Vân như thế nào có thể không đến, Hậu Kim làm trò xiếc, hắn chẳng lẽ nhìn không ra, các ngươi cư nhiên lại không có thu được động tác gì của hắn.
" Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, không một chút uy hiếp, nhưng lại khiến người khác không thể phản bác.
Xe ngựa nhanh như chớp đi quá mái che nắng, đem mọi người ném về phía sau.
Nghi Thủy thành, nhà nghỉ Phượng Lai_ một trong hai tửu lâu hàng đầu ở đây.
"Chủ quán, trong này rõ ràng không có ai, vì sao không cho ở trọ? Có nhà nghỉ nào mở của mà lại không muốn đón khách kiếm lời." Lúc này, phía trước nhà nghỉ Phượng Lai, tụ tập nhiều nhân vật giang hồ còn chưa tìm được chỗ ở.
Nghi Thủy thành này hai ngày nay kín người, nơi nơi đều đã chật cứng người, duy độc nhà nghỉ Phượng Lai này vẫn bỏ trống, vậy mà một người khách cũng không nhận.
"Tiểu lão nhân đã sớm nói, nhà nghỉ Phượng Lai này đã có người bao, sẽ không tiếp đãi khách nhân khác, các vị thỉnh đi tìm địa phương khác, nơi này không thể để các vị tiến vào ." Khách điếm lão bản trầm giọng nói.
"Bao , phía sau ai lớn như vậy bút tích. . . . . ."
"Mụ nội nó , bao cái gì điếm, thực con mẹ nó thiếu tấu. . . . . ."
"Ta muốn nhìn là xem ai. . . . . ."
Trong lúc nhất thời,chúng giang hồ nhân sĩ tụ tập ở bên ngoài khách điếm, không phải oán giận cũng là tức giận mắng, nháo lên một đoàn.
Trong mảnh huyên náo kia, chiếc xe ngựa bình thường vãn chậm rãi chạy đến, hướng tới nhà nghỉ Phượng Lai.
"Đừng đi , nơi đó không chỗ ở." Một người giang hồ đang đứng gần đó, tức giận hướng vào trong xe ngựa mà quát, bọn họ đem ra cả lượng vàng đều không thể đi vào, huống chi chiếc xe ngựa kia nhìn qua chỉ một mảnh bình thường, nếu vào đước mới là lạ.
Không nghĩ chiếc xe ngựa vẫn như không nghe thấy, hướng tới đại môn khách điếm mà đi.
Tiến lên trước đại môn, phu mã một roi vung lên, một vật trống rỗng được ném vào tay vị lão bản đang chuẩn bị ngăn đón kẻ tiến vào.
Lão bản sửng sốt nhìn vật trong tay, lập tức thần tình trở nên tươi cười nghênh đón, tất cung tất kính nói: "Khách quan rốt cục đến đây, thỉnh, thỉnh, khách điếm đã sớm quét tước tốt lắm, xin mời các vị vào trong."
Chung quanh mọi người nhất thời ồn ào, giữa tiếng ồn ào huyên náo, một bàn tay trắng nõn thon dài chậm rãi vươn ra, khẽ vén màn xe màu hoàng hôn kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...