Vương Phi Mê Tiền
"Tuyết tỷ tỷ, người nói vậy là sao?"
"Là thế này..." rồi nàng kể ra chuyện ngày ấy trên chiến trường cho hai nàng ấy nghe, tất nhiên là có thêm bớt
"...Lúc ấy ta đang tập trung luyện dược, nào có tâm tư để ý chuyện bên ngoài..."
"...Ta đã thông minh sáng suốt nghĩ ra diệu kế..."
Lược bỏ vài ngàn từ và vài lít nước bọt
"Ngưng, rút cuộc là do tỷ ngốc, cao thủ luyện dược cũng phát hiện ra có người đang rình mò mình chứ, con mẹ nó tỷ thật làm mất mặt ba tỷ muội chúng ta. Chẳng lẽ bây giờ chúng ta lại giả vờ không biết tỷ?" Vân Yên Nhi bày ra bộ mặt khinh bỉ, to giọng khinh thường Âu Dương Tuyết.
"Muội... con nhóc này. Muội khốn kiếp, ta khổ sở chừng nào mới đứng được tại đây, vậy mà hai người vong ân phụ nghĩa các người con mắng ta. Huhuhu"
"Thôi được rồi, tỷ đừng ghê tởm như vậy nữa. Lên đường dùm cái" Ngọc Thi lên tiếng
-------------------phân cách tuyến của Nguyên Nguyên-----------
1 tháng sau tại Nam Hạ Hoàng Triều
"Đại ca, bây giờ chúng ta phải làm gì?" Người nói câu này là một hoa hoa công tử, trên môi còn có như không một nụ cười tà tà mê hoặc chết người.
"Đi thuê phòng trọ" một công tử khác nói. Hắn lạnh, rất lạnh phát ra tiếng nói trầm thấp.
"Oke, mấy phòng đây Tuyết tỷ tỷ" một công tử khác mang vẻ mặt nghịch ngợm nở một nụ cười tinh nghịch.
"Con nhóc này, Tuyệt ca đã nói là không được gọi tỷ tỷ. Tỷ đúng là đồ không nghe lời." Vị hoa hoa công tử nổi giận nói.
"Aigu, thằng nhóc này. Đệ nói ta mà đệ cũng đâu có hơn gì.. hừ"
"Suốt ngày cãi nhau, các đệ không chán hả?"
"Aiz, để đệ thuê phòng trọ" hoa hoa công tử nói.
Không sai, ba vị công tử đó không ai khác chính là ba vị tỷ muội nhà nọ. Hiện tại, họ đang ở Nam Hạ Vương Triều. Họ sẽ lập nghiệp tại đây. Hiện tại, Vương Ngọc Thi sẽ đi thuê phòng trọ.
Chỉ là đất nước này hơi phức tạp. Muốn sinh sống tại đây, họ phải có chứng từ xác nhận là con dân của Nam Hạ Vương Triều có thể gọi là chứng minh nhân dân.
"Ông chủ, ta muốn thuê hai phòng"
"Xin xuất trình chứng minh ra"
"Chứng minh gì? Ta muốn thuê phòng, thuê phòng thì chứng minh cái khỉ gì?"
"Công tử à, đây là luật pháp, cả Nam Hạ này đâu đâu cũng vậy. Nếu không có ta đành chịu."
"Chịu? Cái con khỉ. Ông chịu rồi tối nay chúng ta ngủ đâu? "
{Lảm nhảm ing: ta sẽ gọi va chị theo tên cải trang nha}
"Có chuyện gì vậy?" Một công tử xuất hiện với dáng vẻ ngời ngời anh khí. Một cái giơ tay nhấc chân cũng vô tình lộ ra một cỗ quý phái.
"Công tử, vị này muốn thuê phòng nhưng không xuất trình chứng minh, ta không cho thuê phòng liền nổi giận, ta bất lực a."
"Vị công tử này" hắn nói với Vương Chính Hiên (Vương Ngọc Thi) "đây là luật lệ, nếu người có ý kiến phiền đến công đường. Nếu không có thể đi làm giấy tờ tùy thân nha. Cũng không tốn bao nhiêu"
"Có thể?"
"Ừ,.."
"Tốn bao nhiêu bạc?"
"1 lượng một người"
Nghe hắn nói xong Vương Chính Hiên liền kiểm tiền. Sau đó quay ra nói
"Thôi được, làm thì làm. Cũng không khó khăn, ngươi nhớ giữ phòng cho ta đấy"
"Vâng vâng, ta sẽ giữ" chưởng quầy vâng vâng dạ dạ nói
Một lúc sau
"Hai phòng, giấy gì gì đó đây." Mẹ̣ nó, hắn nói như vậy mà Tuyệt ca vẫn vân đạm phong khinh đi làm giấy tờ như thường. Uống nhầm thuốc a.
"Có ngay, đây là chìa khóa. Cảm ơn ba vị"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...