Chương 23: Hắn ra trận (1)
Thấm thoắt mà nàng ở Vương phủ này được 1 năm rồi, ngày ngày, Vân Nguyên chăm lo cho các phường quán của nàng, thời gian trong phủ cũng rất ít, thế nhưng mỗi ngày Đông Phương Triệt đều có mấy canh giờ quấn quýt bên nàng. Hãy tưởng tượng bạn được một khối băng lấy lòng, bạn nghĩ như thế nào? Mỗi ngày ba bữa, Đông Phương Triệt đều ăn cơm cùng Vân Nguyên, chăm cho nàng từng li từng tí, quan tâm đến nàng, không cho nàng vì khối lượng công việc lớn mà bỏ bữa.
Hôm nay, Vân Nguyên giành trọn một ngày ở trong phủ hưởng thụ sự rảnh rỗi, định đi tìm Đông Phương Triệt xem ở cổ đại này có chỗ nào tiêu sầu hay không thì bất ngờ gặp hắn với vẽ mặt lạnh tanh đi đến, đã rất rất lâu rồi nàng chưa thấy khuôn mặt này của hắn, phải chăng có chuyện gì khiến cho hắn nặng lòng?
"Triệt, ngươi sao vậy? hôm nay trên triều có chuyện gì khiến ngươi căng thẳng sao?" tiếng gọi thân thiết lần đầu tiên từ khi hắn gặp nàng, lòng nàng bất giác tiếp nhận hắn mà chính bản thân nàng cũng không biết, khó nén được niềm vui hắn mỉm cưới tiến tới ôm eo nàng
"Không có, sao không ngủ thêm một lát nữa, chẳng phải hôm nay rảnh sao?"
"Ừ, định tìm ngươi đi giải sầu, đi ăn đi, hôm nay ta mời"
Hắn cười rồi nhìn nàng "Được, thế nào cũng được, đều theo ý ái thê" chỉ sáng mai thôi hắn phải ra trận rồi, không biết khi trở lại, bởi vì Đông Phương và Tây Phương về binh lực thì ngang nhau, hắn thật sự có chút luyến tiếc nàng.
"Đi, đi ngay thôi. Ta chưa dùng điểm tâm."
"Gì? Ngươi chưa dùng điểm tâm? Vậy thì đi nhanh"
Đêm hôm ấy, Đông Phương Triệt kéo Vân Nguyên ra ngắm sao và trò chuyện, định mở lời nói cho nàng một tiếng nhưng khó quá.
"Này, Triệt, ngươi đi lấy chút gì đó ăn đi, nhớ lấy rược nho ta ngâm trong phòng nha, ở sau tủ để quần áo của ta ấy. nhanh nhanh chút"
"nàng ngâm rượu làm gì?"
"uống chứ làm gì, ài đi nhanh nhanh lên"
Hắn phóng khinh công về phòng, đúng sau tủ quần áo có một bình rượu nho nhỏ thật, lại đi lấy đồ ăn, đêm nay hắn phải nói, nếu không với tính cách bất thường của nàng có thể sẽ giận hắn.
"ngươi làm gì mà lâu vậy?"
"không, nàng ..."
"ta làm sao?"
"ta.. sáng mai ta phải dẫn binh ra trận, Tây Phương quốc đang kéo binh sang ý định khơi mào chiến tranh, ta..."
"không sao, ngươi cho ta đi cùng chứ?" hắn chưa nói xong nàng đã ngắt lời hắn. bỗng dưng trong lòng nàng dâng trào một thứ gì đó gọi là lo lắng. Nàng lo lắng cho hắn sao? Đúng vậy, nàng có Lưu Ly các, nàng có Ly Đan cung, nàng có bom, nàng chế được đại pháo, nàng có thể giúp hắn.
"không được, chiến trường nguy hiểm, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu nàng có chuyện gì, ta sẽ tự trách cả đời mất."
"Không sao đâu, ngươi đi một mình ta.. ta..."
"thôi, khuya rồi, nên nghỉ ngơi. Chẳng phải nàng còn phải lo cho cơ ngơi đồ sộ đang thăng tiến của nàng nữa hay sao?"
"nhưng..."
Nàng chưa kịp nói gì thì hắn đã bế nàng về phòng. Đêm nay, nàng không chia giường nữa, hai thân ảnh chỉ đơn giản là cùng chăn cùng gối, nàng tựa vào hắn và nhắm mắt ngủ. Ngày mai có lẽ là một ngày bận rộn đây.
(ta đã trở lại rồi đây, một trang này mở màng đăng tạm thôi, cho ta xin cái nhận xét gạch đá nha. Văn ta còn khô lắm. thanks :*)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...