Vương Phi! Mau Chạy!!!


Phía Tây cồn cát nổi, nhìn thấy cố nhân A Vệ cúi đầu.

- Đã lâu không gặp!
- Quả thực, đã lâu rồi!
Xuân thu ngang qua, giờ nhìn lại, cuối cùng vẫn không biết nên nói lời gì.

- A Vệ, đi cùng chúng ta đi! A Hoa báo cho ta, âm thầm tới đây đưa ngươi đi cùng.

Bây giờ, người đó đã rất khác rồi!
A Vệ nhìn về phía Bắc xa xa, cuối cùng bị cát bay vào mắt mới lặng lẽ lấy tay dụi đi.

- Ta không thể, ta đã thề cả đời này chỉ trung thành với một người.

Dù có hi sinh tính mạng này!
Hai du mục kia nhìn nhau khẽ thở dài, thật quá cố chấp.

Cố chấp tới đau lòng, người hắn chờ xưa kia sẽ không về nữa.

Trong lòng hắn cũng rõ, chỉ là ôm chút tàn dư mà hi vọng.

- Nếu vậy, ngươi phải bảo toàn cho mình! Sống thật tốt!
- Ta biết!
Một năm trôi qua, Nhã Tịnh bây giờ có thể thoải mái hoạt động nơi vườn nhỏ.

Không có ai làm phiền nàng, ngay cả Lang Minh Triết cũng không tới đây nửa bước.

Sức khỏe nàng, càng ngày càng yếu đi, bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông vẫn lững lờ trôi qua.

Nhã Tịnh sống bình phàm đã quen, sáng dậy chăm sóc vườn.

Đêm về đếm tiền kiếm được, âu cũng không bận rộn cho lắm.


Bỏ lại sự vụ hậu cung, Tư Hạ bắt đầu lo cho sự vụ.

Mặc dù, Phượng Ấn ở chỗ nàng.

Rất nhiều lần, Nhã Tịnh âm thầm cho người đưa cho Tư Hạ, cuối cùng sáng hôm sau tỉnh lại Phượng Ấn đã ở cạnh nàng.

Nàng hiểu, Lang Minh Triết đang muốn trói buộc nàng.

- Hoàng thượng!
- Sao rồi? Vẫn không thể tìm được thần y?
- Hoàng thượng, mong người chú ý Long thể! Thần y ở nơi vực sâu, chúng thần đã hi sinh rất nhiều người rồi nhưng vẫn không thể tìm ra người ấy.

- Lũ vô dụng các người!
Nếu không phải phía Nam có kẻ nhăm nhe, Lang Minh Triết đã tự thân đi tìm thần y.

Đáng tiếc, khẽ siết chặt tay.

Mỗi khi nhìn thấy mái tóc bạc trắng của nàng giống mình, trái tim hắn như bị khoét đi một nửa.

Bởi vì mái tóc này, từ bé hắn đã không được ai yêu thích.

Bây giờ, hắn không muốn để nàng phải trải qua những điều giống hắn.

Lang Minh Triết nhớ lại năm tháng vui vẻ cùng nàng, hắn muốn tìm lại nàng trước kia.

Lặng lẽ bước tới Khôn Ninh cung, Nhã Tịnh đang nằm dưới gốc đào nghỉ ngơi sau khi trồng thêm bắp cải.

Trồng bắp cải vào mùa đông, chờ vài tháng sau có thể làm sủi cảo nhân thịt bắp cải rồi! Bắp cải có cái ngọt riêng, nếu ăn nhiều sẽ nghiện đấy! Vừa nghĩ, trong lòng nàng vui vẻ mỉm cười.

Không biết rằng, tiểu Bảo bây giờ sao rồi! Có thể nói hay chưa?
Nhã Tịnh thở dài, đảo mắt qua liền thấy Lang Minh Triết đứng đó, hai mắt chạm lấy nhau.

Lang Minh Triết không thể tránh đi, chân vẫn dừng lại đó.

Nàng tuy mang mái tóc trắng kia, lại chỉ thêm mỹ lệ vài phần.

- Người tới rồi sao?
Lời nói không quá to, đủ để hai người nghe.
- Ta tới rồi!
Lang Minh Triết bước vào, đám nha hoàn nhanh chóng hành lễ.

Riêng Nhã Tịnh vẫn luôn được miễn không cần đa lễ, nàng vẫn cúi người xuống theo đúng quy củ nói.

- Đa tạ thánh ân!
Lang Minh Triết bỗng cảm nhận được, trái tim mình nhói đau.

- Nàng không cần đa lễ với ta, ta đói rồi.

Chuẩn bị thức ăn cho ta đi, đã lâu ta không ăn món nàng nấu.

- Vậy, Hoàng thượng đợi thần thiếp một chút, thần thiếp sẽ trở lại ngay.

Nhã Tịnh nói rồi rời đi, Lang Minh Triết nhìn theo bóng nàng rồi đi vào phòng.
Bữa tối nhanh chóng được dọn lên, Nhã Tịnh chẳng buồn nói chuyện gì với hắn, Lang Minh Triết lại chẳng dám cất lời.

Hắn lo lắng nàng sẽ hỏi về tiểu Bảo, cũng là sự bất lực ấy khiến Lang Minh Triết không thể làm gì khác.


- Nàng có cần gì thêm không? Ta sẽ cho người mang tới?
Cuối cùng vì không thể cứ im lặng, Lang Minh Triết cất tiếng hỏi nàng.

Nhã Tịnh mỉm cười lắc đầu.

- Tạ Hoàng thượng quan tâm, thần thiếp không cần thêm gì.

- Vậy, sắp đông rồi! Nàng chú ý sức khỏe!
Lang Minh Triết sau khi ăn xong, không dám lưu lại, đứng lên muốn rời đi Nhã Tịnh cũng không giữ hắn lại.

Nhìn bóng lưng hắn rời đi, Nhã Tịnh nhìn lên bầu trời.

Một bông hoa tuyết vô tình rơi lên má nàng, quả thực đông tới rồi!
Không lâu sau, một nha hoàn chạy về báo với nàng.

- Hạ quý phi đã sắp sinh rồi!
Nhã Tịnh không mấy quan tâm, âu đó cũng là duyên phận của họ.

Nàng chỉ là kẻ ngáng đường, lấy đâu ra quyền ganh tị?
- Được rồi, ngươi giúp ta chọn lấy một số món báu vật quý báu nhất ở đây đem qua tặng cho Hạ quý phi!
Nhã Tịnh nằm bên cửa sổ, tuyết lạnh bên ngoài khiến cho nàng càng ngày càng tỉnh táo.

Ánh mắt nàng trống rỗng tới lạ, không chút đau buồn.

Một nụ hoa, bỗng dưng tới sớm ngoài dự kiến, có lẽ là chào mừng sinh mạng ra đời trong cung cấm này! Tử Cấm Thành, nơi này quá nhiều đau thương.

Nhã Tịnh không muốn bận tâm, càng chẳng bận tâm oán ân của người đời nữa.

Chẳng tha thiết Hoàng vị, chỉ tha thiết hoàng kim cùng các vị bằng hữu cũ.

Một thân ảnh hiện lên trước mắt nàng, nhìn thấy người ấy bước tới.

Nhã Tịnh mỉm cười, người kia nhìn nàng, ánh mắt già nua có chút xót xa.

- Để con chờ lâu rồi, ta tới cứu con đây!
- Sư phụ!
Nhã Tịnh mỉm cười đứng lên, Tiểu Tuệ nghe thấy vậy liền rút đao ra nghênh chiến.

- Hôm nay, dù có phải hi sinh tính mạng này ta cũng không thể để ngươi đưa Hoàng Hậu đi!
- Sư phụ, không phải con nói người nên yên lặng tới hay sao?
Nhìn vẻ mặt của nàng, Lưu Kỷ khẽ cười.


- Như vậy thì mất mặt ta lắm, chúng ta phải thật hoành tráng mà rời đi chứ? Không phải con nói muốn bước ra khỏi nơi này bằng chính đôi bàn chân của mình hay sao?
- Đừng có nói nhiều!
Tiểu Tuệ không cho hai người nói thêm lao tới tấn công Lưu Kỷ, sư phụ nàng chỉ có thể ném cho nàng chìa khóa rồi nhanh chóng tiếp chiêu tiểu Tuệ, cùng lúc đó A Hoa tông cửa xông vào.

Hơn một năm không gặp, A Hoa đã thêm nét phong trần thậm chí còn gầy đi nhiều.

Nhã Tịnh chua xót nhìn A Hoa, A Hoa cũng không thể nói nhiều liền chạy tới mở khóa chân giúp nàng.

- Tiểu thư, ta tới đem người đi! Chúng ta cùng đi thôi!
Vì chiếc còng Lang Minh Triết làm có chút đặc biệt, mất một khoảng thời gian mới có thể làm xong khóa.

Nhã Tịnh cố gắng nhẫn nại, chờ đủ một năm.

Bởi vì vấn đề thời gian, hai người không thể cuỗm thứ gì theo mình.

Nhã Tịnh đưa ánh mắt có chút tiếc nuối nhìn lại!
Ám vệ nhanh chóng báo tin cho Lang Minh Triết đang chờ đợi Tư Hạ hạ sinh, nghe tin hắn liền phi thân tới nơi quen thuộc kia!
Nhã Tịnh cùng A Hoa vô tình lạc tới lãnh cung, được rồi! Không phải do hai người cố ý, chỉ là lỡ chân đi lạc mà thôi! Theo ám vệ vừa theo vừa báo, Lang Minh Triết cũng nhanh chóng tới nơi.

Bên kia, so tuổi đời và sức mạnh Tiểu Tuệ sao có thể đấu thắng Lưu Kỷ tiên sinh? Khi Lang Minh Triết chạy tới, nàng cũng đã bước vào trong lãnh cung.

- Hôm nay, nàng nhất định phải theo ta về!
Nhã Tịnh không cho là đúng, nhìn Lang Minh Triết mỉm cười.

- Phượng ấn ta để trên bàn, chờ người tới lấy!
Không để nàng nói hết, Lang Minh Triết đã bước vào trong.

- Nàng rời đi bây giờ đồng nghĩa với cái chết!
- Ở trong này ta đã sớm chết rồi, đây chỉ còn là cái xác mà thôi! Hoàng thượng, người muốn giữ cái xác này lại sao?
- Dù chỉ còn là cái xác, nàng cũng phải ở lại cạnh ta!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận