Vương Phi! Mau Chạy!!!


Nhã Lâm chẳng thể trả lời cho phu nhân mình, lão ta càng không biết nên trả lời như nào.

Đây là do Nhã Như Tuyết tự làm tự chịu, lão cũng không thể nào mà gánh được.

Nhưng là phu nhân yêu thương Nhã Như Tuyết hết mực, chỉ e chuyện này nói ra.

Nàng ta sẽ không chịu nổi đả kích này, chỉ là giấy không gói được lửa.

- Tiểu Tuyết đã bị người của Vương phủ bắt giam vào Tử ngục, tội sỉ nhục hoàng thất, vu oan cho vương phi.

Nghe nói xong, đại phu nhân ôm khuân mặt kinh ngạc nhìn tới Nhã Lâm.

- Phu quân, ý người là sao? Sao A Tuyết có thể? Phu quân, người nói rõ ràng cho ta!
Biết đại phu nhân sắp làm ầm lên, Nhã Lâm đành thở dài.

Tránh khỏi tay bà ta, lúc này hắn như nhớ tới gì đó.

- Tới biệt việt đem thập phu nhân tới đây!
Gia đinh nghe vậy liền chạy tới biệt viện, đại phu nhân thấy vậy mới im lặng.

Đúng vậy, đem mẹ của ả tiện nhân kia tới đây, nếu ái nữ của lão nương ta đây có mệnh hệ gì! Một mạng đền hai, các ngươi đừng có mong sống sót!
Chưa tới ba mươi phút sau, gia đinh liền chạy quay trở lại.

- Vương gia, không xong rồi! Thập phu nhân không thấy đâu nữa!
Nhã Lâm nghe vậy liền đập bàn, thảo nào.

Dạo này lão không còn thấy nàng ta lượn lờ quanh mình nữa, đúng là.

Vậy Nhã Lâm hiểu, mọi chuyện nghiêng về phần thứ hai hơn.

Nhã Tịnh đã phản bội lại phủ tướng quân, một màn Nhã Như Tuyết nghe thấy, đều là tính toán của nàng ta.

Vốn dĩ, ngay từ đầu Nhã Tịnh đã phản lão ta rồi!
- Đúng là nghiệt súc mà!
Nhã Lâm tức giận tới khụy xuống, lão ta thổ huyết.

Đại phu nhân thấy vậy liền cho gọi đại phu, đúng là.


Bây giờ nên làm gì tiếp theo nhỉ? Nhã Tịnh nhấp trà nghe báo cáo lại khẽ cười, nàng chưa có ý định đi thăm mẫu thân.

Âu cũng nên chờ mẫu thân nàng bình tĩnh lại, Nhã Tịnh biết bây giờ nàng có xuất hiện trước mặt mẫu thân cũng chỉ là ăn đau vào người.

Lần này có vẻ như Lang Minh Triết đã thật sự muốn lật mặt rồi, cướp đi tay của Nhã Lâm.

Còn cướp cả ái nữ của lão ta, chậc.

Nhã Tịnh nhìn bầu trời dần ngả màu, thở dài lòng nàng cũng dần nặng trĩu.

Một tuần nữa, kỳ thi sơ khảo cũng sắp bắt đầu, tú tài khắp nơi đổ về Kinh Thành.

Nhã Lâm trình lên xin phép chờ qua kỳ sơ khảo, chọn ra trạng nguyên của năm nay rồi hãy chặt tay lão.

Cả hoàng thượng và Lang Minh Triết đều đồng ý, dù sao bây giờ lão cũng là Tướng quân.

Tới ngày sơ khảo, Lang Minh Triết cùng Nhã Lâm tới coi thi.

Hai người vừa gặp nhau, không khí liền trở nên vô cùng khó chịu.

Càng không ai dám lại gần, mọi chuyện diễn ra vô cùng suôn sẻ.

Có lẽ vậy, Nhã Tịnh lần này không đi tới nơi đó cùng Lang Minh Triết.

Dạo này Nhã Tịnh cũng ít ra khỏi Vương phủ hơn, không phải vì nàng đã quen.

Mà nàng nhiều kẻ thù quá, đi ra đường chết mất xác lúc nào không biết!
Nhã Tịnh sâu sắc yêu quý mạng nhỏ này của mình, bình tĩnh làm một con sâu gạo trong Vương phủ, cần ăn thì ăn, cần ngủ liền ngủ.

Kỳ thi diễn ra trong một tuần, ngoài tứ thư ngũ kinh, còn có thi đấu về thể lực cho quan võ! Nhã Lâm vẫn luôn cho rằn, Lang Minh Triết cái gì cũng không rõ về các kỳ thi nên luôn mở miệng nói bóng nói gió.

Lang Minh Triết vẫn luôn mặc kệ lão khiến lão tuy tức giận nhưng cũng không thể làm gì.

Bởi lẽ tay lão Lang Minh Triết có thể tùy thời lấy xuống!
- Tướng quân, nếu lần này có thể cho Nhị công tử của Lễ bộ thị lang vào thì chúng ta có thể kiếm ra một đường sống rồi! Ta nghe nói, phe phái của lão ta khá lớn! Nếu được liên kết với ông ta, dù không còn binh phù Lang Minh Triết vẫn phải im lặng vài phần!
Nghe Nhã Tín nói vậy, Nhã Lâm có chút đắn đo.

Nghe đồn rằng Lang Minh Triết đang muốn kết phe phái với lão ta, nếu như tin đồn đó đúng.


Tên kia sao có thể bỏ qua miếng bánh ngọt mà chịu miếng bánh iu? Một số tay chân của Nhã Lâm đang rụng dần, các phi vụ buôn lậu của lão cũng không dám làm rầm rộ như trước kia.

Thế lực các nhóm thương nhân không nhỏ, chỉ là vì chúng là thương nhân nên chẳng thể giúp gì cho lão.

- Phu quân! Người không thể làm gì cứu nữ nhi hay sao?
Nhã Lâm vừa về liền nghe đại phu nhân gào la, mệt mỏi lão chỉ có thể đi tới thư phòng không cho ai làm phiền.

Nhã Lâm day trán, lão đã cho người đi tìm mẫu thân của Nhã Tịnh, đã quá lâu để lão nhớ ra tên thật của bà.

Bên Nhã Tịnh yên tĩnh như vậy khiến lão nhận ra, hẳn Tứ vương gia đã cho người cứu nàng ta!
- Phụ thân, người không tính cứu muội muội thật sao?
Nhã Lâm tay đang dùng bút sử dụng cũng phải dừng lại.

Nhìn lên Nhã Tín vẫn đang bên dưới làm việc thở dài, lão cũng không rõ nên cứu như thế nào.

- Đại phu nhân tới làm phiền con sao? Ta nói lúc trước rồi, việc này ta thật sự lực bất tòng tâm.

Trừ khi có người nguyện cướp ngục!
- Phụ thân, hay chúng ta điều binh đi!
Nghe Nhã Tín nói như vậy, Nhã Lâm vội nhìn xung quanh xem có tai mắt gì kỳ lạ hay không.

- Đừng nói bậy bạ! Bây giờ chưa phải lúc, vì Như Tuyết mà làm như vậy không đáng.

Nhã Tín, con phải giữ lý trí.

- Phụ thân, chúng ta không phải đều là người thân một nhà hay sao?
Nhã Lâm đành thở dài, sao lão không hiểu cơ chứ.

Đều là do ác nữ kia, hại chết người nhà!
- Đúng là ngu xuẩn! Vì đại nghĩa hi sinh vài người thì sao chứ? Chưa nói tới, chuyện của A Tuyết là do nó tự rước vào người.

Đừng có nóng vội, ngươi hãy cố gắng nhẫn nại.

Hi sinh này của A Tuyết, sẽ tính vào mối thù sau này!
Nhã Tín thấy phụ thân mình tức giận đành im lặng, đúng là hắn quá nóng vội rồi!
Sau khi coi thi xong, Lang Minh Triết lại có chút hứng thú đi tới phòng giam.


Hắn muốn xem nữ nhân kia đã bị giày vò tới mức nào.

Bước tới tử ngục, Nhã Như Tuyết bị đánh tới máu thịt hỗn loạn.

Lang Minh Triết nhớ lại từng chút vết sẹo giống với roi vọt trên người Nhã Tịnh.

Hẳn nàng cũng đã từng có bộ dáng như này, khiến Lang Minh Triết càng thêm tức giận.

- Vương gia, người tới thả ta sao?
Nhã Như Tuyết vẫn ngây ngô, nàng ta biết mình bị Nhã Tịnh chơi một vố rồi.

Nhưng nàng ta vẫn tin tưởng, Lang Minh Triết là một người ấm áp.

Chắc có lẽ nàng ta đã nhìn quá nhiều sự dịu dàng Lang Minh Triết, đúng là ngốc nghếch.

Sự dịu dàng kia của hắn, chỉ thuộc về một người mà thôi.

Kẻ đó không phải nàng ta.

- Ngươi đã từng đánh nàng rất nhiều, ta đã cho người hỏi kẻ hầu của ngươi.

Nàng ta đã nói hết, vậy những gì trước kia nàng phải chịu, ngươi cũng hãy thử trải qua đi!
Nhã Như Tuyết nghe xong lạnh người, nàng ta điên cuồng gào lên.

- Vương gia, Vương gia.

Xin người tha cho ta! Ta không có lần sau đâu!
Lang Minh Triết nhìn tới Nhã Như Tuyết đang gào thét, ánh mắt hắn lạnh nhạt nói.

- Muộn rồi!
Nghe thấy lời này, Nhã Như Tuyết tuyệt vọng rồi! Đúng rồi, Nhã Tịnh không phải Nhã Như Tuyết thật sự.

Nàng ta mới là Nhã Như Tuyết, có phải chỉ cần nàng ta nói ra.

Lang Minh Triết sẽ suy nghĩ lại? Đúng rồi, chỉ cần nàng nói ra, bản thân sẽ có cơ hội sống đúng không? Nhìn thấy Lang Minh Triết đang có ý định rời đi, Nhã Như Tuyết vội lên tiếng nói.

- Vương gia, xin người nghe ta nói có được hay không? Đây là bí mật rất quan trọng!
Lang Minh Triết có chút hứng thú nghe tới, Nhã Như Tuyết nàng ta mà còn có bí mật quan trọng sao?
- Ngươi nói thử xem?
Lang Minh Triết dừng lại bước chân, bước tới cạnh nàng ta ngồi nhìn nàng ta đang nằm dưới đất.

Nhã Như Tuyết như thấy được cọng rơm cứu mạng nói.

- Thật ra ta mới là Nhã Như Tuyết thật sự, Vương phi ngày ngày đầu ấp tay gối bên người là kẻ khác.


Nàng ta là Nhã Tịnh, kẻ vô dụng bất tài trong nhà họ Nhã chúng ta.

Ngày đó khi đại hỉ diễn ra, ta vì lâm bệnh nặng nên chẳng thể lên kiệu hoa.

Nhã Tịnh đã xung phong thay ta gả tới, không ngờ giữa đường lại gặp phải một nhóm thích khách.

Từ đó nàng ta biến mất, vì lo lắng mọi người nghi ngờ, ta cũng không thể tự nhận mình là vương phi! Vậy nên, thật ra ta mới là vương phi của người.

Ta mới là phu nhân của người, vương gia! Vậy nên người có thể tha cho ta hay không? Cho ta một cơ hội sống, ta nhất định sẽ hết lòng vì người! Ta ái mộ người, đó là sự thật! Chỉ cần người tha cho ta, ta có thể cầu xin phụ thân giúp người lên ngai vàng! Giúp người thống nhất thiên hạ, tướng quân phủ hết lòng vì người!
Lang Minh Triết không mấy quan tâm lời nói của nàng ta, chỉ khẽ cười.

Ánh mắt hắn ta lộ rõ sự chết chóc.

- Nhã Lâm một đời suy tính, sao lại có thể nuôi dưỡng ra một nữ nhi như ngươi nhỉ? Ngươi nói xem, ta thật sự là kẻ ngốc hay sao?
Nghe lời này, ánh sáng trong mắt Nhã Như Tuyết vừa sáng lên như bị một bàn tay bóp lấy, tắt ngấm.

- Ngay từ đầu, ta đã điều tra mọi việc, phủ tướng quân các người giấu cũng kỹ đấy! Chỉ là vẫn có kẽ hở mà thôi! Hơn nữa Lang Minh Triết ta chỉ nhận một người, người mà đã bái đường cùng ta.

Người đã sống cùng ta bấy lâu nay, duy nhất một người là phu nhân ta.

Nhã Tịnh, chỉ mình nàng mà thôi.

Lời vừa nói ra, Nhã Như Tuyết sụp đổ rồi.

Nàng ta hối hận cũng đã muộn, đáng lẽ nếu ngày đó nàng ta có thể mặc kệ mọi lời đồn đoán, an phận lấy Lang Minh Triết thì mọi chuyện có thể khác hay sao?
Nhã Như Tuyết không thể nói ra thêm lời nào, ngay cả lời cầu xin tha mạng.

Là nàng ta bỏ lỡ hắn trước, là Nhã Tịnh đã cướp đi tất cả!
Đáng lẽ Nhã Tịnh phải chết, đáng lẽ nàng ta không được phép sống sót!
- Nhã Tịnh, ta nguyền rủa ngươi mãi mãi không có được hạnh phúc.

Nguyền rủa ngươi vĩnh viễn phải chịu đau khổ, vĩnh viễn không bao giờ sống bình an!
Nhã Như Tuyết biết, dù thế nào bản thân cũng chẳng thể thoát khỏi cái chết nữa.

Cắn lưỡi tự sát, nàng ta nghĩ rằng nếu tự sát sẽ như giải thoát cho chính mình.

Lang Minh Triết lạnh nhạt nhìn cái xác trước mắt, chậc.

Nàng ta tự sát rồi! Lang Minh Triết cho người dọn xác nàng ta đi, hắn quay đầu.

Ánh mắt không có chút thương xót, lạnh lẽo quay đầu rời đi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui