Diễm An cùng Ý Hiên nghe thấy tiếng động, bao lâu nay theo vị vương phi nào đó nên đối với biến bọn họ kha khá nhạy cảm.
Giả vờ mang thêm trà lên, từ trong người lôi ra hạt dưa Ý Hiên cùng Diễm An ngoan ngoãn đứng hóng một bên!
- Nam nhân chỉ biết đánh đấm thì có gì tốt? Không phải sau này sẽ có khả năng đánh nương tử mình sao? Vẫn là kẻ học văn, hiểu được đạo nho giáo.
Như vậy mới là yêu thương nương tử.
Nghe thấy tên họ Nhu nói vậy, tên địa chủ họ Minh cũng liền tức giận.
Đúng là tên nho sĩ vô sỉ dám nhạ nhà họ Minh hắn! Nhã Tịnh một bên cảm thấy tình hình không được ổn cho lắm, phẩy tay nắm hạt dưa lên tiếng.
- Nhu thúc nói rất có đạo lý, nhưng có một số người tuy vẻ ngoài rất đáng sợ nhưng nội tâm rất mềm mỏng.
Còn một số kẻ, vẻ ngoài thư sinh nhưng trong lòng lại đầy rẫy âm mưu xấu xa!
Nhà họ Nhu nghe vậy cảm thấy có chút sai sai, là nữ nhân kia đang chửi xéo nhà họ sao? Nhưng chính họ cũng không chắc, Nhà họ Minh lập tức bắt được phao cứu tinh.
- Đúng vậy, làm người không thể dùng bề ngoài nhìn tới! Lỡ như trên đường đi phu phụ gặp đám cướp thì sao? Trong hoàn cảnh đó, kẻ học văn chỉ có thể ngậm ngùi không phải sao? Còn chúng ta thì quá tốt rồi, ít nhất còn có thể chiến đấu bảo vệ phu nhân mình!
Họ Nhu nghe vậy liền đập bàn, đây là tôn nghiêm của nam nhân.
Kẻ nào muốn nhận mình yếu cơ chứ? Ý Hiên và Diễm An ngồi nhìn Nhã Tịnh âm thầm thêm dầu vào lửa âm thầm đưa ngón cái lên.
"Vương phi thật đỉnh!" bọn họ lại có thứ để hóng rồi!
- Trời cũng đã có chút muộn, mọi người hay hôm nay ở lại dùng bữa đi!?
Lão Lưu lên tiếng mời người, ba vị kia đã nhìn thấy người cần nhìn, thấy thứ cần thấy liền đứng lên.
- Chúng ta cũng rất muốn hôm nay ở cùng Lưu huynh, chỉ là chúng ta đã phiền huynh cả ngày rồi.
Cũng tới lúc chúng ta trở về, chúng ta đành cáo từ ở đây.
Một tuần nữa ta có mở hội cho các công tử cùng nhau thi ngâm ca từ, nghe nói nhi nữ nhà huynh mọi mặt đều giỏi nên muốn cho nhi tử thỉnh giáo.
Sẽ có người gửi thiệp mời sau cho quý phủ, lúc đó nhất định phải tới nhé!
Tên Ngưu Đào kia nói nói, lão ta quả thực muốn để nàng đi.
Giữ lại Lưu thúc đang muốn nói, nàng liền giữ lại.
- Nếu đại nhân đã ngỏ ý, tiểu nữ cũng vô cùng vui vẻ tới đó.
Tới ngày tiểu nữ nhất định sẽ không tới muộn.
Nhã Tịnh mỉm cười nhún người tạm biệt, Lưu thúc cũng đứng lên vẫy tay tỏ ý tạm biệt đám người kia đi về.
Lưu thúc nhìn qua nàng, Nhã Tịnh mỉm cười trấn an thúc ấy.
Cầm kỳ thi họa, nàng đều có thể.
Nhìn bọn chúng quá ư ngứa mắt, có vẻ nàng nên trấn chỉnh bọn chúng rồi!
Từ sáng sớm hôm sau, Diễm An cùng Ý Hiên dán thông báo tuyển người.
Không ngoài dự tính, quả nhiên đã có không ít người tới ứng cử.
Nhã Tịnh đeo mặt nạ đi tới nhìn qua vài vòng, ăn mày xin làm thì ít, nhưng đám người đám kìa gài tới thì không ít đâu!
Nàng khẽ cười, phất tay Diễm An hiểu ý tiến tới lên tiếng.
- Muốn làm gia đinh ở đây không khó, nhưng là vì có quá nhiều người nên chúng ta sẽ phải có một bài kiểm tra.
Chúng ta sẽ loại bớt những ai không có năng lực làm việc, vậy nên ta mong các ngươi hãy cố gắng hết sức.
Sau này chúng ta sẽ cùng nhau làm việc cho nhà họ Lưu!
Sau đó Ý Hiên chia đám người thành ba nhóm bắt đầu chuẩn bị công bố thể lệ cuộc thi, nói là vậy nhưng căn bản mọi thứ cũng không quá khó.
Ý Hiên dẫn đầu một bên đem nhóm một đi, Diễm An là nhóm hai cùng A Vệ nhóm ba.
Nhã Tịnh nàng sẽ ở lại quan sát, đúng là có nhiều thứ cần xem.
Bởi lẽ Nhã Tịnh nàng đã tách đám người được gài sang nhóm thứ ba, nhóm thứ ba sẽ được đưa tới chỗ giặt quần áo.
Lúc nãy Nhã Tịnh cho người đem quần áo gia đinh ra cho các nhóm thay, cuối cùng đem hết quần áo họ thay ra cho đám người kia giặt.
Nhã Tịnh khẽ cười, nhìn từng dòng người qua đi.
- Đúng là có duyên thật!
Nhìn một kẻ lỡ lộ ra một hình xăm, y như hình của những kẻ tiến tới ám sát Lang Minh Triết lúc trước nàng giết được ở chiến trường.
Chậc, có vẻ lần này cũng không "yên" lắm rồi! Nàng đem túi hướng dương bắt đầu đi tới từng nơi.
Nhóm một: Ý Hiên đi tới bốn mẫu ruộng Lưu thúc vừa mua.
Gồm năm mươi người, Diễm An sẽ không nói để họ tự nhìn việc để làm.
Ý Hiên dẫn nhóm trai trẻ đi, không phải là những kẻ có học qua võ.
Nhã Tịnh tin tưởng giao cho Ý Hiên.
Nhóm hai: Diễm An dẫn những người có tuổi, thậm trí có cả trẻ con đi tới một căn nhà lớn chưa được dọn dẹp.
Để họ vào đó, Diễm An cũng không nói gì.
Mặc cho họ tự nhìn việc làm, gồm hai mươi người.
Nhóm ba: A Vệ đem những kẻ đó tới phòng giặt.
Hiếm khi có kẻ giặt thay như vậy, Nhã Tịnh huy động toàn bộ mọi người đem đồ đi giặt.
Nhìn đám chúng mặt đen hơn than, Nhã Tịnh lại vô cùng vui vẻ.
Nàng muốn cho chúng biết, muốn làm gián điệp ở đây cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Nhóm ba gồm hơn ba mươi người.
Nhã Tịnh nhìn đám kia đen mặt ngồi giặt khẽ cười thì thầm với nha hoàn bên cạnh, nha hoàn kia liền chạy qua thì thầm với A Vệ.
A Vệ nghe xong ra dấu "Ok" với nàng.
Ha, cũng là nàng dạy tốt, giúp họ tiếp thu thêm vài kiến thức.
Giờ nàng cũng có thể thoải mái nói chuyện với họ.
- Các người mau giặt đi, nếu từ bỏ lúc này cũng được!
Đám người kia không thấy nhiều quần áo tuy tức giận nhưng vẫn tự tin.
- Huynh nói quá rồi, có một chút như vậy chúng ta sẽ không thua đâu!
A Vệ lạnh nhạt cười, để xem.
Nhã Tịnh kiếm một cái ghế ngồi đem hạt dưa giấu trong người xem chuyện.
A Vệ cũng được nàng chia không ít hạt dưa, nhìn đám người kia liều mạng làm việc nàng vui vẻ xem.
Đám người kia có kẻ từng giặt, có kẻ chưa từng giặt vậy nên quần áo có cái sạch cái không.
Mãi tới trưa mới có thể giặt xong đống quần áo, Nhã Tịnh mỉm cười đưa mọi người tới nhà ăn.
Sau khi ăn xong, Nhã Tịnh bắt đầu cho họ tiếp tục làm việc.
Đám người nhóm ba cứ nghĩ rằng buổi sáng giặt đã xong, nhưng khi quay về thấy vẫn còn thêm vài đống quần áo, bọn chúng có ý nghĩ ném đồ mà bỏ đi! Còn hai nhóm kia đã được Nhã Tịnh thông qua thông báo của Ý Hiên và Diễm An chọn ra mỗi chỗ mười năm người.
Một số người còn khỏe mạnh thì cho đi cày quốc, một số ông lão hoặc trẻ con sẽ tỉa cây làm việc vặt trong nhà.
Chỉ riêng có nhóm thứ ba vẫn phải làm bục mật.
Đương nhiên, những người tới thử việc nàng vẫn tặng cho mỗi người vài lượng bạc coi như trả công cho họ vì hôm nay đã tới.
Nhìn ngôi nhà đã được dọn sạch, Nhã Tịnh mỉm cười gật đầu hài lòng.
Bây giờ tại nơi này nhà họ Lưu có ba căn nhà, một căn biệt phủ.
Một căn nàng sẽ mở bán nữ trang, đồ trang sức phấn son cho Ý Hiên dẫn đầu.
Căn thứ hai mở quán trà, cho Diễm An đứng đầu.
Quán thứ ba sẽ mở khách điếm, cho A Vệ dẫn đầu.
Còn nàng sẽ đảm nhận công việc thi thoảng làm vài chuyện vậy!
Nhã Tịnh nhìn qua đám người bên ngoài, môi mỏng nàng khẽ cười.
Buổi tối cũng mau tới, nhóm ba cũng hơi xong việc.
Nhã Tịnh nhìn đám người kia khẽ cười, nàng bắt bọn chúng giặt cả quần áo nữ nhân.
Triệt để đánh tan kiêu ngạo của chúng, đám người kia quả nhiên không chịu được.
Chỉ một buổi chiều đã vơi đi hơn nửa, nhìn những kẻ còn lại Nhã Tịnh giơ lấy ngón cái khâm phục bọn chúng.
- Bây giờ gọi ta là tiểu muội, thêm người thêm tai mắt chúng ta cũng cần cẩn thận hơn rồi!
Nhã Tịnh nói xong vẻ cà lơ phất phơ của ba người kia cũng vơi đi rất nhiều, đúng là bọn họ không thể không cẩn trọng.
Không nghĩ phải để vương phi nhắc, nhìn người dân ở đây khổ sở bọn họ lại càng tức giận hơn.
Thầm nghĩ trong lòng, bọn họ nhất định sẽ cứu người dân ở nơi đây.
Đúng rồi! Nhã Tịnh bây giờ mới nhớ ra, cả ngày hôm nay còn chưa thấy Dạ Nguyệt Tu Kiệt đâu cả! Nhưng nghĩ hắn cũng đâu thể ngày ngày theo nàng liền bỏ qua ý nghĩ này, Nhã Tịnh cười.
Đêm hôm đó bỗng nhiên có một con chim bồ câu bay tới, Nhã Tịnh dương cung một phát bắn chú chim kia nằm yên dưới đất.
Nàng nghiêng đầu cười, có chim nướng ăn rồi!
A Vệ thấy chim của vương phủ bị hạ lo lắng có kẻ nào đó phá phách càng lo mật thư bị phát hiện liền chạy tới chỗ phát sinh sự việc, chỉ là không chạy tới thì thôi.
Chạy tới hắn thật sự cạn lời, chỉ thấy vương phi nhà hắn đang vô cùng hăng hái vặt lông chim.
Nhìn thấy hắn còn vui vẻ vẫy tay.
- Mau tới đây, giúp ta dựng bếp đi! Sau này ngươi nói với hắn, muốn chuyển thư thì cho ba con bay cùng nhau! Như vậy mới đỡ bị nghi ngờ!
Quen nhau không lâu, nhưng A Vệ có phần hiểu tính cách vương phi.
Không phải nàng nghĩ chu toàn, đơn giản nàng thấy một con chim nướng ăn không đủ chứ gì?
Không lâu sau, Nhã Tịnh mổ xong chim A Vệ cũng đã giúp nàng dựng xong bếp lấy than.
Đang nướng ngon lành, Nhã Tịnh cảm nhận áp lực đang hướng về phía mình.
Nàng quyết tâm giả điếc, không nghe không thấy đồ ăn sẽ không mất phần.
Nhưng nàng không tới, không có nghĩa đám mặt dày kia không tới.
- Muội muội đang làm gì thế?
Ý Hiên mặt dày mỉm cười tới chỗ nàng, Nhã Tịnh phối hợp quay đi chỗ khác liền bị Diễm An ôm lấy cánh tay.
- Tiểu thư, chúng ta lớn lên từ nhỏ cùng nhau.
Tiểu thư có thể có đồ ngon mà không chia ta sao?
Nhìn thấy quyết tâm giả ngơ của nàng, Diễm An tóm lấy tay nàng lay lay.
Nhã Tịnh không quan tâm lắm, thích thì nàng trả lời cũng được thôi!
Nhếch môi cười nàng ẩn đầu hai tiểu quỷ đang gác lên đầu mình ra.
- Các ngươi thì hay rồi! Ta làm gì các ngươi không thấy sao? Hơn nữa ta có thể không chia cho ngươi đấy!
Nhìn hai kẻ lại chuẩn bị diễn, Nhã Tịnh nhìn lại con chim nhỏ bé.
Không được, nàng không được dao động! Có ngon thì cắn nàng đi, nếu không có chết nàng cũng không đưa cho họ đâu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...