Vương Phi! Mau Chạy!!!


Nhìn nữ nhân trước mắt đeo mặt nạ chỉ trừ mỗi đôi mắt lao tới, đám người kia cũng không biết nàng là ai liền nghênh chiến.

- Ngươi là ai mà dám xen vào việc của chúng ta? Chán sống rồi sao?
Nhã Tịnh tay cầm đao bỗng dưng nhớ tới câu thoại nào đó, nàng nhếch môi nở nụ cười.

- Nếu các ngươi thành tâm muốn biết, thì ta đây sẵn lòng trả lời! Để đề phòng thế giới bị phá hoại, để bảo vệ nền hòa bình thế giới! Ta đại diện cho nhân vật phản diện, đầy khả ái và ngây ngất lòng người.

Đại đương gia của "Đoạn tình sơn trang", nếu các ngươi vẫn không tin, thẻ bài trên hông ta!
Đám kia nhìn qua thẻ bài trên hông nàng, bọn chúng nhìn qua nhau trong một giây lập tức lật mặt ném đao đi.

Khuân mặt hung tợn xoay 180° nở nụ cười.

- Thì ra là đại đương gia, chúng ta cũng chỉ bần hàn sinh đạo tặc mà thôi! Chúng tiểu nhân biết lỗi rồi, xin người tha cho chúng ta một mạng.

Ta tr..
- Ta trên có con thơ, dưới có mẹ già chứ gì? Có mỗi một câu thoại, đi đâu cũng bắt gặp! Ta có bí kíp một trăm lẻ một cách xin tha mạng đây! Ta giảm giá cho các ngươi, ba mươi lượng bạc! Mua thì còn mạng, không mua thì đừng hòng an toàn rời khỏi đây!
Không để bọn chúng nói xong, Nhã Tịnh không những cướp lời bọn chúng còn đảo khách thành chủ.

Cướp lại của đám cướp kia, bọn chúng nhìn qua nhau quỳ rạp xuống xin tha.

- Đại đương gia tha mạng, chúng ta thật sự là quá bần cùng rồi mới đi cướp bóc.

Người còn muốn cướp của đám tiểu nhân sao?
- Ta làm nghề gì?
Đột nhiên Nhã Tịnh đưa ra câu hỏi, nhìn bọn chúng quỳ rạp ở đất nàng mỉm cười.

- Người là cướp!
- Ta là cướp, là cướp mà không cướp thì ta làm cướp để làm gì?
Vừa nghe nàng nói xong, đám cướp kia trực tiếp ném cởi hết áo ngoài ra, ba túi bạc nhanh chóng xuất hiện trước mặt nàng.


- Đại đương gia, của người đây! Xin mời người rời khỏi đây!
Nhanh gọn nhẹ, người thông minh thì không cần dài dòng! Nhã Tịnh xuống ngựa lấy ba túi bạc kia mở ra, thấy bên trong có kha khá nhếch môi nói.

- Có bạc đủ sống, còn đi cướp làm gì chứ? Cút!
Nàng vừa nói xong, đám người kia liền quay lưng bỏ chạy.

Ha, biết chạy là tốt!
Nhã Tịnh quay người nhìn đôi phu phụ kia, hai người kia liền ôm chặt lấy nhau.

Nàng tặc lưỡi, nhìn qua y phục thì bọn họ hẳn thuộc hộ khá giả.

Vị phu nhân kia làn da trắng nõn, cả người toát ra khí chất cao quý, cả vị đại nhân kia cũng vậy.

Người toát lên khí thế cương trực, chỉ là nàng có chút khó hiểu, tại sao họ lại nhìn nàng như vậy?
- Nhị vị không bị thương chứ?
Nàng tiến tới nở nụ cười hỏi thăm, vị lão gia kia cũng liền nở nụ cười.

- Đa tạ cô nương cứu giúp chúng ta, nếu không hôm nay thật sự chúng ta đã không ổn rồi! Chỉ là chúng ta muốn hỏi cô nương một điều, không biết có được hay không?
Nhã Tịnh nhìn vị Lão gia kia trong lòng thầm nghĩ, có lẽ vị lão gia kia sợ nàng cướp của?
- Mời đại thúc hỏi.

- Loài người tiến hóa từ đâu?
- Từ một loài vượn cổ!
Hai vị lão gia và phu nhân kia lần nữa nhìn nhau, như muốn xác định gì đó lại hỏi tiếp.

- Quỳ tím khi tiếp xúc với dung dịch có tính nào sẽ chuyển qua màu đỏ?
- Quỳ tím chuyển màu đỏ khi tiếp xúc với dung dịch có tính Axit!
Nhã Tịnh nàng hình như ngờ ngợ ra điều gì đó rồi!
- Hello?
Hai vị kia đưa tay lên thành hình chữ V môi nở nụ cười.

- Hi! How are you?
- I'm not bad, thanks.

- Đồng hương a!
Hai vị kia đồng thanh hét lên, thiếu nước khóc ngất tại chỗ.

Nàng khó khăn lắm mới tìm ra được hai người cũng xuyên không tim đập chân run không kém.

Nàng cứ ngỡ bản thân sắp thành vượn cổ rồi, lâu lắm mới về được với văn hóa nhân loại.

Nhã Tịnh sắp khóc tới nơi, nhưng bản thân nàng vẫn nhận ra mình còn việc lớn vội nói.

- Hai vị đây có tiện đường tới sơn trại cùng tiểu nữ chứ? Đã rất lâu rồi, tiểu nữ mới có thể gặp được người xuyên tới đây.

Hai người yên tâm, ta sẽ không cướp bóc của hai người đâu, ta chỉ cướp của kẻ xấu thôi!
Hai người kia nhìn qua nhau, sau đó đành đồng nhất gật đầu.

- Vậy nhờ cô vậy, chúng tôi cũng mới xuyên qua đây chưa lâu còn chưa quen thuộc nơi này!
Nhã Tịnh vui vẻ gật đầu, nhìn qua hai con ngựa nàng lại hỏi.


- Vậy hai vị có biết cưỡi ngựa hay không?
Vị phu nhân nhìn qua con ngựa, hai mắt lại hồng hồng.

- Có lão công nhà tôi biết cưỡi, hồi trước ổng còn tính dạy con bé nhà tôi cưỡi nữa đấy, nào ngờ chưa kịp dạy con bé đã âm dương cách biệt với chúng tôi!
Nghe vậy, nàng khẽ cúi đầu.

- Thật ngại quá, là cháu không hiểu.

Vậy hai bác cứ ngồi cùng một ngựa, cháu sẽ đi trước dẫn đường.

- Được, vậy phiền cháu rồi!
Nàng nhìn qua Như Ý vẫn chỉ dám núp ở nơi xa liền vẫy tay để nàng ta phi ngựa lại, lúc này nàng mới nói.

- Ngươi với ta một ngựa, hai vị đây sẽ dùng ngựa của ta!
Vừa dứt lời, Nhã Tịnh liền nhảy lên đằng sau ngựa, vòng qua người Như Ý nắm lấy dây cương nhìn qua hai vị kia tiếp tục nói.

- Hai bác lên ngựa thôi, nơi này cách sơn trang của cháu khá xa.

Giờ đã trưa rồi, nếu không đi nhanh có lẽ tối nay chúng ta phải ngủ ngoài trời đấy!
Vị lão bá kia liền gật đầu, lão để cho phu nhân lên trước rồi bản thân lên sau.

Sau khi ổn định, ba người bắt đầu nhanh chóng rời đi.

Vì đường gấp, ba người cũng không nói chuyện.

Chưa kể tới còn người ngoài ở đây, chuyện gì cũng không tiện.

Cuối cùng khi tới gần tối, bốn người cũng về tới Đoạn tình sơn trang.

Nàng vừa xuống ngựa, A Hoa đã mỉm cười vui vẻ chạy qua.

- Tiểu thư người về rồi, người ta dạy cũng đã xong rồi! Ta đang tính mai sẽ nói với người, nếu người về sớm vậy chúng ta mai tập luôn thế nào? Người đi đường có ăn gì chưa? Có đói hay không? Ta cho người chuẩn bị đồ ăn nhé?
Nghe một loạt câu hỏi, Nhã Tịnh có chút đau đầu, cuối cùng nàng cũng phải lên tiếng.

- Chuyện đó để sau hãy nói, hôm nay ta có khách quý tới.


Kêu người làm thật nhiều món ngon cho ta, hiện ngươi đưa Như Ý về phòng chuẩn bị cho nàng ta đi.

Ta và hai vị đây cần nói chuyện.

A Hoa nhìn qua đôi phu phụ đi sau nàng gật đầu rồi nói.

- Vậy ta đi kêu người chuẩn bị.

Nói rồi A Hoa liền rời đi, Nhã Tịnh liền cùng hai vị kia tới phòng riêng của nàng.

- Thật ngại quá, lúc đó chúng ta quá vui mừng mà quên mất giới thiệu ta là Nhã Minh Quân, phu nhân ta là Kiều Minh Ngọc!
Về tới phòng nàng, ba người lập tức vào chuyện.

Nghe tới tên hai vị trước mắt, Nhã Tịnh có chút căng thẳng.

Dù sao hai vị ấy cũng có tên gần giống với mẫu thân đại nhân và phụ thân đại nhân của nàng khi ở thế giới ngoài kia.

- Còn cháu tên Nhã Tịnh.

Vừa nghe tên nàng, Nhã Minh Quân và Kiều Minh Ngọc nhìn qua nhau.

- Thế, lúc cháu ở bên ngoài có biết một nữ ca sĩ rất nổi tiếng hay không? Cô ấy tên cũng giống cháu.

Bà Nhã lên tiếng hỏi, biết hai người kia cũng là xuyên cùng thế giới với mình Nhã Tịnh vênh lên mũi nhỏ.

- Dạ, cháu biết chứ ạ.

Đó là cháu mà!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận