Vương Phi Lạnh Lùng Của Vương Gia Yêu Nghiệt


Tính cách của ba người bọn họ có thể ví như một trời một vực một thiên hà vậy.

Một người lạnh lùng mặt liệt, một như gió xuân phơi phới một tên phong lưu cà lơ phất phơ suốt ngày chỉ biết mỹ nhân, tính cách tuy khác nhau nhưng là một tổ hợp hoàn mỹ.

Đều là đại mỹ nam tử trong lòng của bao nữ tử.
Bạch y nam tử đi tới cốc một cái lên đầu tử y nam tử trên mặt mang theo ba phần ý cười khiến tử y ôm đầu nhăn nhó.
Một lát sau tử y nam tử lại khôi phục bộ dạng bát quái, hắn chạy tới khoác vai Hiên Viên Dạ: "Dật! Ngươi biết lúc nãy ta thấy gì không?"
Hiên Viên Dạ trược tiếp lướt qua người hắn đi vào học viện.
"Này, ta nói ngươi không tò mò một chút được sao?" Dù hắn nói gì thì Hiên Viên Dạ đều một dạng đi về phía trước bỏ lơ hắn.
Thình thịch!
Bỗng nhiên từ xa hắn bắt gặp một bóng dáng quen thuộc mà xa lạ dường như đã gặp ở đâu rồi mà hắn không nhớ ra.

Hắn giơ tay lên chạm trước ngực, cảm nhận được nhịp tim hắn đập thình thịch chẳng biết vì sao lại khẩn trương rồi không hiểu vì sao nhíu chặt.


Hình bóng thiếu nữ hồng y lại xuất hiện trước mắt khiến hắn ngẩn người.
Mộ Dung Nghiên Tuyết thấy Hiên Viên Dạ ngẩn người vôi tiến lên tính cầm lấy tay hắn nhưng Hiên Viên Dạ làm sao có thể để cho nàng ta được toại nguyện.

Hắn lách người tránh xa nàng ta như tránh ôn dịch.

Trong lòng Mộ Dung Nghiên Tuyết không cam lòng nhưng bề ngoài lại tỏ vẻ đáng thương đôi mắt ngập nước.

Đáng tiếc cho nàng ta nó không hề có một chút ảnh hưởng nào đến Hiên Viên Dạ, cho dù nàng ta có khóc đến hoa lê đái vũ e rằng hắn cũng chả thèm quan tâm chứ lại.
Dựa vào cái gì nàng ta quen biết hắn trước cũng là người cứu hắn mà hắn đến một phần góc áo cũng không để nàng ta chạm vào.

Mà hai người kia, Mộ Dung Nghiên Tuyết nhìn hướng tử y và bạch y nam tử đang cười nói vui vẻ cùng với Hiên Viên Dạ, tại sao bọn họ lại có đãi ngộ mà nàng ta không có? Sâu dưới đáy mắt nàng ta loé lên một tia sáng sau đó biến mất không ai hề hay biết.
Mộ Dung Nghiên Tuyết không chạm được vào Hiên Viên Dạ liền quay dang lối kéo cánh tay của tử y nam tử, giọng điệu điềm đạm đáng yêu: "Phong Trì huynh, huynh vừa nói lúc nãy huynh thấy gì nha!"
Nghe Mộ Dung Nghiên Tuyết hỏi Phong Trì (tử y nam tử) liền lớn tiếng nói: "Hôm nay chúng ta gặp một người vô cùng thú vị!"
Mộ Dung Nghiên Tuyết: "Ồ! Ai vậy? Ai mà có thể khiến Phong công tử hào hoa phong nhã của chúng ta có hứng thú như vậy?"
Phong Trì đưa tay sờ cằm vuốt râu mà râu đó nào có tồn tại trên gương mặt mềm mịn nhẵn bóng của hắn ta: "Nghiên Tuyết cô nương! Cô không biết đâu ta gặp một vị cô nương vô cùng thú vị đấy!"
"Không biết là cô nương nhà ai có diễm phúc lọt vào mắt xanh của Phong Trì huynh vậy?" Mộ Dung Nghiên Tuyết giơ tay che miệng cười.
"Nào có diễm phúc! Cô nương ấy còn mắng ta đấy!" Phong Trì không biết xấu hổ mà còn cao giọng nói.
"Mắng huynh? Ai mà to gan vậy?" Mộ Dung Nghiên Tuyết kinh ngạc nghi hoặc.

Xưa nay ai thấy gia hỏa này mà không bị ăn thiệt rốt cuộc là ai có lá gan lớn như vậy?
"Ta cũng không biết cô nương ấy là ai! Chỉ biết là học sinh mới." Phong Trì tiếc nuối biết vậy hắn nên mặt dày hỏi tên nàng ấy rồi.
"Bây giờ nàng ta ở đâu?"
"Vừa đi vào học viện rồi!" Phong Trì hờ hững đáp, đã biết nàng ta ở trong học viện thì dễ hơn rồi, hắn tin mính sẽ tìm ra cô nương ấy.
Phong Trì đâu biết một thời gian lâu sau hắn mới gặp lại Hàn Phượng Nguyệt nhưng lúc gặp lại nàng khiến hắn kinh hãi.

Đây cũng là chuyện của sau này.

Quay lại với Hiên Viên Dạ, sau khi vô tình nghe Phong Trì nói xong liền buông xuống một câu rồi trực tiếp đi vào sâu trong học viện.
"Đi thôi!" Bả vai bị vỗ mạnh một cái khiến Phong Trì giật nảy người la hét với nam tử bạch y: "Lâm Tu Triết! Tên chết bầm nhà ngươi muốn phế ta sao?"
Nói xong liền chạy đuổi theo bạch y nam tử, vừa đi vừa lầm bầm gì đó.
Chẳng mấy chốc đã không thấy bóng dáng của bọn họ.
Lúc này trong học viện đang truyền ra tin tức: "Vân Dật trở về!"
Tin này vừa ra khiến toàn học viện oanh động.
Vân Dật là ai?
Vân Dật chính là người làm mưa làm gió trong học viện suốt nửa năm qua.

Diện mạo vô cùng soái, thực lực sâu không lường được là người đứng đầu trong bảng chữ thiên suốt nửa năm vị trí không hề thay đổi.
Hắn vô cùng lạnh lùng ngoan độc, nghe nói trước đây có nữ sinh ái mộ mà tỏ tình với hắn nhưng bị từ chối nàng ta là một kẻ cao ngạo, bị từ chối nhưng nàng ta không cam tâm vậy là nàng ta thiết kế leo lên giường của hắn.
Kết quả.

Không có kết quả! Nàng ta chết vô cùng thảm.

Đến bây giờ khi nhắc đến chuyện ấy có nhiều học huynh học tỷ còn có thể cảm thấy lạnh buốt người.

Thủ đoạn của hắn rất tàn nhẫn cho nên kể từ đó không ai dám có chủ ý không an phận đối với hắn.
Bên người hắn luôn có sự xuất hiện của học tỷ Mộ Dung Nghiên Tuyết sau này không biết ai đã để lộ ra hai người bọn họ là một đôi..

Bla bla..
Hàn Phượng Nguyệt đang ngồi trong phòng nghe nữ tử đang không ngừng lải nhải.

Nàng ta nói rất sinh động còn khoa trương vung tay lên để diễn tả.
Nàng ta chính là bạn cùng phòng cùng với Hàn Phượng Nguyệt tên là Ôn Đồng Đồng, người cũng như tên.

Ô Đồng Đồng là một nữ tử vô cùng đáng yêu, khuôn mặt nàng ta như một lolita.

Nếu chỉ nhìn khuôn mặt thì chắc chắn ai cũng sẽ thích nàng ấy nhưng điều kiện chính là nàng ta không mở miệng nói chuyện, bởi vì nàng ta vô cùng bất quái.

Là một siêu cấp bát quái.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui