Vương Phi Là Bảo Bối Đồ Nhi


Tư Lung là nhất đẳng công chúa của tiểu vương quốc Tinh Linh.

Dù chỉ là một nữ tinh linh nhưng trong tay lại nắm một thế lực lớn kiểm soát cả vương quốc.

Thông minh, nhanh trí, tài ba, nàng đều có hết cả.

Sở thích lớn nhất của nàng là đi chu du.

Cho đến khi này gặp một người con gái và chọn nơi kề bên nàng ấy là chỗ nghỉ chân của mình.
Tư Lung lười biếng nằm trên đầu của Vân Hy.

Đôi cánh mỏng của nàng ta dần thu lại để nghỉ ngơi.

Nhàn nhã kể chuyện cũ cho nàng.
- Vậy là từ đó hai ngươi quen nhau sao?
- Sư phụ người đường đường là một nam nhân.

Vậy mà người lại nghĩ ngài ấy là người con gái ta chọn?
Nàng liếc mắt nhìn Dạ Thiên.

Hắn cũng nhận ra ánh mắt này của nàng có chút gì đó không đúng lắm.

Đúng theo dự cảm không lành của hắn, nàng quay sang nói với Tư Lung một cách ngây thơ mà không suy nghĩ gì cả.
- Sư phụ tiểu nữ dạy trên đời cái gì cũng có thể xảy ra được.
Tiếng phụt cười của Hàn Hạo vang lên.

Hắn vội vàng quay đi cố gắng tránh mặt người bên cạnh đang không ngừng toả ra sát khí.
Dạ Thiên cau mày không nói gì.

Được rồi.


Hắn chấp nhận là do hắn làm sư phụ chưa tốt.
- Cái này...
Tư Lung nửa cười nửa khóc không biết làm sao đối phó với tình huống này.

Do nàng ta không biết gì hay là do đầu thai chuyển kiếp dỏm mà lá gan hùm này vẫn không thay đổi vậy?
- Sau này nàng ấy với sư phụ ngươi kết duyên nên bọn ta mới quen biết nhau.
- Oa.

Thật vậy sao? Vậy sư mẫu chắc phải xinh đẹp lắm mới được sư phủ để mắt tới nhỉ.

Ngưỡng mộ quá a.
Như thế này có được tính là tự luyến không?
Tư Lung ngán ngẩm.

Dù thế nào thì nàng ta vẫn ngốc như vậy.

Không hiểu sao Đại vương lại có thể phải lòng một người như nàng ta.
Nàng nhìn bàn tay lớn của Dạ Thiên đang nắm lấy tay mình.

Suy nghĩ gì đó rồi ngẩng đầu lên hỏi hắn.
- Sư phụ.

Người có yêu sư mẫu nhiều không?
- ....
Hắn không nói gì, im lặng tiếp tục dắt nàng đi.
Tư Lung thoát khỏi không khí ngượng ngùng này.

Vươn ngườu đập cánh bay lên với Hàn Hạo.
- Chúng ta đến nơi rồi.

Sừng sững trước mặt họ là một ngọn núi lùn được bao phủ bởi những tán cây xum xuê tạo thành một mái vòm xanh mát.

Một cánh cổng nghiêng ngả bất cứ lúc nào cũng có thể đổ cùng những bậc thang đá lớn dẫn lên trên.

Ngủ yên trên đỉnh ngọn núi là một ngôi đền cổ bằng đá xiêu vẹo đổ nát.

Ánh sáng từ trên trời xuyên qua mái vòm, trùng hợp chiếu thẳng vào ngôi đến làm cho những đám rêu sẫm màu chạy dọc trên tảng đá nứt nẻ trông lấp lánh lạ thường.
" Chủ nhân.

Cứu ta với...! Làm ơn...!"
Tiếng nói kì lạ bỗng vang lên trong đầu Vân Hy Nàng liền cảm thấy căng thẳng không rõ lý do vì sao.

Trong lòng trở nên cồn cào đến lạ.

Đôi tay nhỏ cũng vì vậy là toá mồ hôi đến ướt nhẹt.
Có thứ gì đó đang gọi nàng.
Dạ Thiên luôn để ý quan sát biểu hiện của nàng.

Nhẹ nhàng an ủi.
- Ngoan.

Có sư phụ ở đây.
Vân Hy mỉm cười.

Dù bên khoé môi không kìm được mà run lên nhưng vẫn cố tỏ ra là mình vẫn ổn.

Nhưng mà có vẻ hắn không hài lòng lắm với hành động này của nàng.

Chẳng nói chẳng rằng bế xốc nàng lên.

Hắn không cho nàng thời gian định thần lại đã bằng vài bước lên được đỉnh núi.
Tư Lung nhìn theo bóng dáng hai người mà thở dài.

Nàng đã quá quen với việc phải tận mắt xem những cảnh âu yếm của họ rồi.

Người đồng cảnh Hàn Hạo đứng bên cạnh cũng không khá khẩm hơn gì.

Lắc đầu rồi đi cũng theo họ.
- Sau này sẽ còn tệ hơn cả như thế này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận