Vương Phi Là Bảo Bối Đồ Nhi


Đi đường cả nửa ngày trời năm người cuối cùng cũng đến được trấn thành phía bắc.

Thành nằm trong khu vực đắc địa, xung quanh được bao bọc bởi rừng xanh và núi cao.

Dù là một nơi quan trọng trong việc bảo vệ biên cương nhưng trấn thành này không hiểu sao mà không có một cái tên cố định, chỉ đơn giản được gọi là phía bắc.

Thành không quá rộng rãi về mặt diện tích nhưng tốt là vô cùng kiên cố.

Có điều nơi đây giờ lại bao trùm một bầu không khí u ám ủ rũ.
Tuấn Điềm đảo mắt nhìn quang cảnh vắng bóng người này.

Trong lòng có chút bất an.
- Chúng ta đến nơi rồi.
Sau khi được lính canh xác nhận, họ nhanh chóng tiến vào bên trọng thành.

Cảnh tượng trước mắt có chút kinh hoàng không chấp nhận được.

Không khí xung quanh đây toàn là mùi ẩm mốc hôi thối của xác người.

Đâu đâu cũng có những cái xác khô cong nằm rải rác, vài cái cũng đã xuất hiện những còn dòi lúc nhúc bên trong.

Chỉ còn một số ít thảo dân và binh lính sống sót nhưng cũng là trong tình trạng vật vờ vì không có lương thực.
Anh Kiệt lướt qua đám xác chết đó mà không có chút sợ hãi nào cả.

Ban đầu bản thân hắn cũng có bài xích nhưng giờ cũng đã quen hơn rồi.
- Các đệ đừng để ý.


Do hiện giờ số lượng binh sĩ có hạn nên không thể dọn dẹp đám xác chết này được.
- Để như vậy huynh không sợ cổ vi trùng lan cho người khác sao?
- Không.

Ta cũng đã quan sát rồi.

Sau mỗi lần chúng hút máu xong thì cần thời gian đem đến cho con chúa.

Vậy không thể tiếp tục tấn công được.
Vân Hy đưa mắt nhìn xung quanh.

Sợ hãi đến mức mặt trắng bệch ra.

Bám lấy Dạ Thiên không buông.
Trước giờ nàng chứ từng thấy cảnh nào đáng sợ như vậy cả.

Không những thế những thảo dân trong làng còn chăm chăm nhìn nàng bằng ánh mắt kì lạ.

Giống như muốn xẻ thịt trên người nàng ra.
Dạ Thiên để ý thấy nàng đang không ngừng run lên.

Hắn cúi xuống, đưa tay định bế nàng lên nhưng liền bị nàng cản lại.
- Người còn có công chuyện với Lưu tướng quân mà.

Không phải bế con đâu.
Câu nói của nàng khiến hắn bất ngờ.

Bàn tay chuyển hướng đưa lên xoa đầu nàng, dịu dàng nói.
- Ngoan.

Nếu sợ thì nói với ta.
- Dạ.
Bên trong trại, quân sư của Anh Kiệt đã đứng đó đợi họ.

Ánh mắt bất lực khiến cho những người khác không an lòng nổi.
- Lưu tướng quân.
- Mọi chuyện đến đâu rồi?
- Không có tin tức nào mới cả.
Không khí trở nên u ám hơn sau câu nói của quân sư.

Không có tin tức gì cũng như là không có manh mối nào giúp họ điều tra thêm về việc này cả.
Quân sư dẫn họ tới khu vực của đại phu và y sư.

Trong túc lều được dựng tạm, một nam nhân cường tráng nằm trên bàn, gương mặt xám xịt hốc hác.

Trên những vân máu liên tục xuất hiện những chấm nổi li ti như hạt tiêu.


Chuyển động không ngừng trên khắp cơ thể.
Hàn Hạo cau mày.

Một người cao to vạm vỡ như vậy cũng bị cổ vi trùng hành hạ đến mức sống không được chết không xong.

Đám người đó sử dụng bài này là quá ác độc rồi.
Nhìn những biểu hiện bệnh tật của người lính trên bàn.

Tuấn Điềm ngờ ngợ ra gì đó, quay sang nói với Dạ Thiên.
- Vương gia.

Nhớ lần trước sau khi ta đi Tây vực cũng đã nói với ngài về triệu chứng này đúng không?
- Phải.
- Nếu không nhầm thì tiểu nhân đã đọc được cách giải loại cổ trùng này.
- Ngươi có cách sao?
Anh Kiệt tiến đến lay lay Tuấn Điềm.

Bàn tay to lớn của hắn bóp chặt vào vai.
Tuấn Điềm cau mày đau đớn, khẽ cảm thán.

Người này đúng là sức voi cũng không địch lại mà.
- Nhưng nguyên liệu thành phần không phải loại dễ tìm gì.

Tiểu nhân không chắc có thể tìm trong nay mai.
- Ngươi cứ nói.
- Không kể đến một vài thành phần lặt vặt ngoài lề thì chúng ta cần tìm ba nguyên liệu chính.

Cốt hổ, hoa linh đan và huyết phượng.
Mọi người một lần nữa lại chìm vào trong im lặng.

Họ đều biết những thứ khác có thể tìm thấy được nhưng riêng huyết phượng thì bắc thanh lên trời cũng không thấy được ở đâu.
Lúc này Vân Hy nhưng có một linh cảm nào đó thúc giục trong lòng.


Tiến lại gần kéo tay áo Dạ Thiên.

Thì thầm nói.
- Sư phụ, con biết ở đâu có huyết phượng.
Dạ Thiên có chút bất ngờ.

Nhưng nhanh chóng thu lại biểu cảm đó.

Nhẹ nhàng giải thích với nàng.
- Chúng ta không nhất thiết cần phải lấy máu của con.
- Lấy máu của con? Không.

Sư phụ, ở gần đây có một ngọn núi lùn nằm sau hai dãy vòng cung đúng không?
Hắn bắt đầu bán tính bán nghi.

Nàng ta chưa một lần nào đến nơi này thì sao lại biết được ngọn núi đó.
- Đúng là có thật.
Dạ Thiên lúc này mới nhận ra điều quan trọng hắn bỏ quên ở đây.

Huyết phượng vốn là máu của Vân Hy khi còn ở dạng thiên kiếp, dù ít hay nhiều đều có một sợi dây gắn kết với nàng.

Và tất nhiên nàng ta có thể cảm nhận được vị trí máu của mình hiện đang ở.
Hắn ngẩng đầu lên, kiên định nói với mọi người.
- Ta đã có đủ nguyên liệu rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui