Vương Phi Là Bảo Bối Đồ Nhi
Kinh thành hôm nay trở nên đông đúc ồn ào hơn hẳn mọi khi.
Dòng người chen lấn xô đẩy nhau đứng sang hai vệ đường chừa một lối đi rộng ở giữa.
Họ náo nức muốn diện kiến vị hoàng tử lần đầu vào cung.
Giang hồ đồn thổi rằng Hoàng Thượng có tất cả bảy người con trai.
Vị thất hoàng tử này không được cưng sủng.
Bị đưa ra khỏi cung rồi nuôi dưỡng ở bên ngoài theo thánh chỉ của Thánh thượng hoàng.
Dù không có mặt trong việc tranh dành vương triều nhưng lại được phong thân vương khi tuổi còn rất trẻ.
Các mỹ nữ trong thành đều không bỏ qua cơ hội này , ăn mặc tươm tất , diện trang sức muốn nặng cả đầu cả cổ chỉ để có thể lọt vào mắt xanh của hắn.
Một bước từ con chim sẻ lên phượng hoàng, sống sung túc an nhàn cả đời này ai mà không ham chứ?
Không để họ chờ lâu, tiếng kèn trống bắt đầu vang lên.
Đoàn lính cùng xe ngựa lần lượt tiến vào, tiếng kèn tiếng trống khoa trương khuấy động con đường thường ngày vốn đã đông đúng nay còn náo nhiệt hơn.
Nổi bật giữa đàn ngựa trắng , con hắc mã cường tráng.
Nam nhân ngồi trên hắc mã gương mặt không chút động , ánh mắt thờ ơ lạnh lùn.
Mái tóc dài , gương mặt tuấn tú cùng dáng vóc cao ráo khiến các nữ tử không ngớt những lời hò reo.
Họ mê đắm nhan sắc không tì vết, từ mọi phía đều vô cùng hoàn mỹ nhưng cũng không quên kiêng nể sự oai phong ngút trời của hắn.
Một cái nhìn cũng khiến người ta cảm nhận được sự đáng sợ đằng sau vẻ ngoài lãnh đạm đó.
Bên cạnh vị hoàng tử còn có một vị công tử nở nụ cười tươi đáp lại những tiếng hô hào của dân chúng.
Hắn là thiếu gia của của gia đình vương giả.
Nhan sắc không hề kém cạnh so với vị hoàng tử.
Cả người toát lên khí chất nho nhã thư sinh.
Hàn Hạo tay mở quạt giấy, nở nụ cười tinh quái.
- Lần này tiếp đón vương gia của chúng ta cũng không tồi nhỉ ?
Dạ Thiên phớt lỡ câu nói của tên lắm mồm cạnh hắn,im lặng quan sát đám đông.
Giữa dòng người đông đúc đang reo hò, một hài nhi thập thụt đằng sau con hẻm khiến hắn chú ý.
Nàng ngước đôi mắt to tròn nhìn hắn.
Ánh mắt mới chạm nhau thì cơn đau đầu đột ngột kéo đến.
Hắn đưa tay lên day day thái dương.
- Ngươi sao vậy ?
- Không có gì.
Chỉ hơi nhức đầu thôi.
Hàn Hạo không nhiều lời, đưa mắt ra hiệu cho quân lính đi nhanh hơn.
Hắn đảo mắt tìm lại đứa trẻ kia nhưng lần này lại không người thấy đâu nữa.
Một lúc sau họ cũng đã tiến vào cung điện.
Cơn đau đầu đã dứt.
Hắn cũng không còn tâm trạng để ý nữa.
- Vương gia , mời ngài đi trước .
Dạ Thiên lãnh đạm gật đầu , cùng Hàn Hạo sải bước tiến đến sảnh.
Yến tiệc chiêu đãi vị hoàng tử hồi cung được rất nhiều người để ý.
Tất cả những quan viên, tiểu thư đều đến dự.
Mỗi người trong lòng đều ấm ủ một ý niệm riêng.
Hắn vừa bước vào làm cả sảnh lớn đang ồn nào bỗng nhiên im bặt.
Đâu đó có tiếng thì thầm của các tiểu thư nhà quan lại.
- Nhi thần/nô tài tham kiến hoàng thượng .
- Các khanh đứng lên đi.Thật ngại quá.
Lại để các khanh cực nhọc xuống núi vào triều như vậy .
Hàn Hạo mỉm cười, cung kính đáp lại .
- Điện hạ nghĩ quá rồi.
Vì đại sự quốc gia , chuyến đi nhỏ như vậy cũng không khiến chúng thần mệt mỏi được .
- Hahahaha , tốt ! Hàn thiếu gia có lòng yêu nước tận , tâm vì đại sự nước nhà như vậy ta rất vui!
Hoàng thượng phất tay , vui vẻ nói .
- Nào , cứ thoải mái tận hưởng yến tiệc đi.
Dạ Thiên cúi đầu hành lễ rồi đi về phía bàn của mình.
Hàn Hạo ngồi xuống bên cạnh , nhanh chóng đã bắt chuyện được với tiểu thư gần đó.
Không khí cũng dần náo nhiệt trở lại.
Yên tiệc đông đúc từ trước tới nay không hợp với Dạ Thiên.
Hắn im lặng ngồi một chỗ, lấy chút điểm tâm trên đĩa cho vào miệng.
Đưa mắt quan sát những người xung quanh.
- Tính khí của đệ vẫn không thay đổi nhiều nhỉ.
Thái tử Viết Trạch ngồi cạnh Dạ Thiên , chống cằm nhìn y với ánh mắt đầy ẩn ý.
- Đa tạ thái tử đã để mắt tới.
Dạ Thiên trả lời qua loa , tiếp tục nhàn nhã ăn bánh thưởng trà.
Viết Trạch cau mày không vừa mắt.
Hắn lấy bình rượu trên mặt bàn rót vào chén trà của Dạ Thiên.
- Nào! Sao đệ vẫn còn uống thứ đồ tẻ nhạt trong lúc này chứ.
Hán cầm chén rượu lên, dí vào tay Dạ Thiên.
- Chí ít cũng phải kính với ta một chén.
Người mang danh thái tử này là ngũ hoàng tử Huyền Viết Trạch.
Hắn cùng Dạ Thiên tiếp xúc một vài lần hồi còn nhỏ.
Nhưng quan hệ cùng không có gì quá thân thiết.
Dạ Thiên không từ chối.
Đỡ lấy chén rượu, mỉm cười nhìn thái tử.
- Nào , ta kính huynh một chén.
- Haha , tốt lắm!
Tên thái tử thấy vậy cười đắc ý , ngửa cổ một hơi uống hết chén rượu.
Dạ Thiên từ từ đưa chén rượu lên miệng.
Chưa kịp uống thì đằng sau đã có nha hoàn vấp phải thảm, ngã nhào vào người hắn.
Chén rượu cũng vì thế mà rơi xuống đất.
- Hỗn xược !
Tỳ nữ đó hoảng sợ, nhanh chóng quỳ xuống tạ tội.
- Là tiểu nữ có mắt như mù va phải vương gia!!
- Thái tử điện hạ chớ nóng giận.
Chỉ là một chén rượu thôi mà.
Dạ Thiên phất tay, ra lệnh cho nha hoàn đó lui xuống.
Hắn cầm bình rượu trên bàn, rót lại một chén khác.
- Chuyện nhỏ nhặt.
Ta kính huynh lại một li.
Nói rồi hắn đưa lên uống cạn.
Thái tử thấy thế cũng nở nụ cười, vỗ vai Dạ Thiên.
- Không hổ là thất đệ của ta.
Lâu lắm mới thấy đệ hồi cung.
Lần này phụ hoàng lại giao trọng trách gì cho đệ đây ?
Dạ Thiên đưa mắt nhìn thái tử.
Ánh mắt lãnh đạm của hắn khiến Việt Trạch lạnh người.
- Thái tử điện hạ có vẻ rảnh rỗi nhỉ.
Bằng không để ta nói với hoàng thượng chuyển giao công việc này cho huynh.
Viết Trạch xua tay lắc đầu.
Người ngoài không biết thì không nói.
Nhưng trong triều ai cũng biết vị thân vương này trước nay đều là người giải quyết những vụ khó nhằn nhất.
Thấy Dạ Thiên đã nhìn ra ý đồ của mình.
Hắn cũng tặc lưỡi thu lại ánh mắt dò hỏi.
- Không rảnh không rảnh , haha.
Thấy hắn không muốn tiếp lời.
Vị thái tử cũng đành quay đi với gương mặt không mấy thoải mái.
Dạ Thiên cũng không còn hứng thú nữa.
Chén rượu đổ ra thảm ám mùi lại khiến hắn khó chịu.
Hắn đứng dậy, quay người rời khỏi yến tiệc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...