Trên điện Tuyên Hòa, Hoàng đế cùng quần thần đang nghị sự.
"Mạt tướng khởi bẩm hoàng thượng, Trương tướng quân phái người tới thúc giục, nói lương thảo chậm chạp không chuyển đến, trong đại doanh Nam trại tướng sĩ đã sắp không có lương thực có thể ăn, không đến nửa tháng, đại doanh sẽ hết lương thực, tướng sĩ một khi cạn lương thực, sẽ dẫn đến biên phòng của ta nguy hiểm, kính xin hoàng thượng định đoạt." Một võ tướng bước ra khỏi hàng bẩm tấu.
"Lý thượng thư, vì sao lương thảo chậm chạp không chuyển đến đại doanh Nam trại?" Nghe vậy, hoàng thượng già nua nhìn về phía một quan viên trong triều, tức giận trách cứ.
"Hoàng thượng bớt giận, chuyện này hôm trước thần đã khởi tấu hoàng thượng, bởi vì hộ bộ chậm chạp không ngân sách, khiến cho thần không cách nào mua đủ lương thảo, đưa đến đại doanh Nam trại." Lý thượng thư vội vàng bước ra khỏi hàng bẩm.
Hộ bộ thượng thư bị điểm danh cũng vội vàng bước ra khỏi hàng."Khởi bẩm hoàng thượng, chuyện này thần đã tâu rõ với hoàng thượng, quý trước thu thuế không nhập khố, khố phòng trống không, không có khoản để chi." Hắn đây là không bột đố gột nên hồ.
Những năm gần đây, vì trùng tu lăng tẩm của hoàng thượng, lăng tẩm này còn hùng vĩ to lớn hơn của Thái tổ hoàng đế, đã hao phí mấy trăm vạn lượng bạc, những năm trước, hoàng thượng vì sửa chữa xây dựng làm mới hoàng cung, lại hao tốn hơn trăm vạn ngân khố, còn có mấy năm trước, hoàng thượng vì một tiết sứ nước ngoài dùng lời nói cợt nhã một vị phi tần, dưới cơn nóng giận không tiếc đem binh tấn công Đế Quốc, cuộc chiến tranh này đánh nhiều năm, cho tới nay chưa kết thúc, hao phí một số tiền rất lớn cho đồ dùng và tiền lương trong quân.
Quốc khố đã sớm khó chống đỡ chi tiêu nhiều như vậy, trong cung lại vẫn còn không biết tiết chế, hàng đêm sênh ca, phô trương lãng phí, tạo thành gánh nặng cho quốc khố, nếu quý trước thu thuế tháng sau không nhập khố, chỉ sợ ngay cả lương bổng của đông đảo quan viên đều không thể phát được.
Hoàng thượng chậm rãi nhớ lại chuyện này, giận dữ vỗ tay vịn long ỷ."Trẫm không phải đã dặn dò tăng thu thuế, bổ sung quốc khố sao?
"Khởi bẩm hoàng thượng, năm ngoái Đông Bắc nạn tuyết nghiêm trọng, thu thuế khó khăn, mà khu vực Tây Bắc cùng Tây Nam thuế ngân còn chưa chuyển đến." Nhiều năm liên tục hà chinh thuế nặng, dân chúng đã sớm khổ không thể tả, đã có rất nhiều dân chúng giao nộp không ra thuế má, cho nên bán vợ con, một số còn lại là nghĩ hết biện pháp chuyển chỗ ở đến vùng Đông Nam đất phong của Tĩnh An vương.
Dưới các đời Tĩnh An vương cai quản, phía Đông Nam, lấy thành Ngọc Lai làm trung tâm xung quanh 25 tòa thành trì đều giàu có phồn thịnh, bởi vì Thái Tổ Hoàng đế miễn tất cả thuế má cho đất phong Tĩnh An vương, lại thêm các đời Tĩnh An vương cũng rất là giỏi giang ưu tú, vì vậy đất phong kia thuế má lao dịch nhẹ vô cùng, dưới mắt dường như đã trở thành nơi dân chúng muốn tới nhất.
Nhưng triều đình vì ngăn chặn số lượng lớn dân chúng dời đến đất phong của Tĩnh An vương, đã ra lệnh nghiêm cấm dân chúng di dời vào, ở các quan dật đều phái quan binh nghiêm tra.
Hoàng thượng rất tức giận đối với những thần tử vô năng này, lúc đang muốn mở miệng trách cứ thì thái giám tổng quản nội thị đứng hầu sau lưng hoàng thượng, sau khi nghe một tên thái giám bẩm báo, khom người tiến lên nhỏ giọng bẩm báo với hoàng thượng, "Khởi bẩm hoàng thượng, lúc này Tĩnh An vương đang chờ ngoài điện, hoàng thượng có muốn tuyên triệu hắn yết kiến?"
"Tĩnh An vương? Làm sao hắn lại đến Đô thành?!" Lông mày hoa râm của Hoàng thượng nhíu lại, kinh ngạc qua đi, chỉ thị nói: "Tuyên hắn vào điện."
Cặp mắt vẩn đục của Hoàng thượng thoáng qua vẻ tính toán, Sa Lãng Thần này đến rất đúng lúc, quốc khố trống rỗng, vừa hay có thể từ trên người hắn lột một lớp da tới bổ sung quốc khố, nếu hắn thông minh, tốt nhất đừng cự tuyệt, nếu không, ngoài sáng không thể động đến hắn, nhưng hắn đã bước vào Đô thành, ông ta có biện pháp làm cho hắn thần không biết quỷ không hay tan biến tại nhân thế.
Diệt trừ hắn xong, huyết mạch Tĩnh An vương không người nối nghiệp, ông ta vừa đúng có thể nhân cơ hội này thu lại 25 tòa thành trì giàu có đông đúc bao gồm cả thành Lai Ngọc bên trong làm của riêng.
Ông ta làm như vậy tất cả đều là suy nghĩ cho Đại Thịnh vương triều, nghĩ đến cho dù nếu trên trời Thái tổ hoàng đế có linh, cũng sẽ không trách cứ ông ta.
Thái giám tổng quản được lệnh, cao giọng kêu to, "Hoàng thượng có chỉ, tuyên, Tĩnh An vương yết kiến."
Sa Lãng Thần mặc một bộ quần áo Thân vương màu tím, eo buộc đai ngọc, đầu đội kim quan, gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng thong dong, đạp bước chân trầm ổn đi tới trước điện, khom người vái chào, "Thần Sa Lãng Thần tham kiến hoàng thượng." Tĩnh An vương gặp vua không cần quỳ lạy, đây là lúc đầu chính miệng Thái tổ hoàng đế cho phép.
"Tĩnh An vương miễn lễ. Tĩnh An vương đến Đô thành lúc nào, vì sao không tấu bẩm rõ chuyện này trước?" Giọng nói của Hoàng thượng lộ rõ vẻ chất vấn.
"Xin hoàng thượng thứ tội cho thần không báo, bởi vì chuyện cấp bách, thần một lòng đến Đô thành cầu kiến hoàng thượng, cho nên có điều sơ xuất, kính xin hoàng thượng tha lỗi." Hắn đúng mực đáp.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Hoàng thượng tò mò hỏi.
"Một ái cơ của thần mang thai ba tháng, hôm trước lại bị người mưu hại mà chết, thần bi thương khó nhịn, vì vậy đặc biệt tới để kính xin hoàng thượng làm chủ đòi công đạo cho thần." Giọng nói của Sa Lãng Thần lộ ra vẻ thương tâm sâu sắc.
"Là ai lớn mật như thế, dám cả gan mưu hại con của Tĩnh An vương?" Mặc dù ngoài miệng Hoàng thượng hỏi như thế, trong lòng lại khen thầm một tiếng chết mới tốt.
Đứng ở trong triều thần một bên Đại hoàng tử Sa Văn Thịnh nghe vậy, hơi lộ kinh ngạc, làm sao chuyện này hắn lại chưa nhận được tin lúc trước hắn biết được một ái thiếp của Sa Lãng Thần mang thai, đã từng phái thích khách đến hành thích, nhưng căn cứ tin tức truyền về, chuyện này cũng không thành công, lúc này nghe thấy Sa Lãng Thần nói, mặc dù hắn không biết là người nào gây nên, trong lòng cũng không khỏi âm thầm may mắn.
Nhưng tiếp theo trong chớp mắt, hắn đã nghe thấy Sa Lãng Thần ở trước mặt mọi người chỉ chứng hắn ……
"Chuyện này là do Đại hoàng tử sai người gây nên."
"Tĩnh An vương, lời của ngươi có chứng cớ không?" Mặt Hoàng thượng lộ vẻ không vui.
"Tất nhiên có, nếu không thần cũng sẽ không tự mình đến Đô thành. Kính xin hoàng thượng truyền lệnh, để hung thủ và nhân chứng đang chờ ở ngoài điện lên điện làm chứng."
Hoàng thượng hơi chần chờ, dùng mắt dò hỏi Đại hoàng tử.
Đại hoàng tử âm thầm lắc đầu, bày tỏ mình cũng không biết chuyện.
"Xin hoàng thượng tuyên triệu hung thủ cùng nhân chứng lên điện." Sa Lãng Thần nhìn ở trong mắt ánh mắt trao đổi của hai người, sắc mặt không thay đổi thúc giục.
Trước mặt quần thần, hoàng thượng không thể không hạ lệnh, "Tuyên."
Thị vệ rất nhanh dẫn theo hai nữ tử lên điện.
Hai người quỳ gối trước điện, trong đó miệng của Băng phu nhân vẫn bị chặn lại, hai tay bắt chéo phía sau, nàng kêu ưmh ngô ngô như muốn nói cái gì, nữ tử còn lại quỳ gối bên cạnh nàng ta, hai vai run rẩy, cúi thấp đầu.
Hoàng thượng thấy thế, nghi ngờ nói: "Vì sao nữ tử này miệng bị chặn?"
"Bẩm hoàng thượng, thần chặn lại miệng của nàng ta cũng buộc chặt hai tay, là sợ nàng ta sợ tội tự vận."
"Người tới, gỡ miếng vải trong miệng nàng ta xuống." Hoàng thượng ra lệnh.
Thị vệ vừa lên trước lấy xuống miếng vải trong miệng của Băng phu nhân, nàng lập tức kêu oan, "Cầu xin hoàng thượng minh xét, thần thiếp tuyệt đối không có mưu hại Mộng phu nhân, tất cả đều là Mộng phu nhân thiết kế hãm hại thần thiếp,thần thiếp bị oan uổng!"
Nghe nàng ta nói vậy, ánh mắt đen tối lạnh lùng của Sa Lãng Thần nhìn về phía nữ tử khác.
"Nói cho hoàng thượng ngươi là người nào."
"Bẩm hoàng thượng, nô, nô tỳ tên là Đào Hoa, là, là thị tỳ của Băng phu nhân, phụng mệnh của Đại hoàng tử, cùng với Băng phu nhân trà trộn vào trong phủ Tĩnh An vương." Trước mặt Hoàng đế và quần thần, hai chân của Đào Hoa quỳ dưới đất căng thẳng run rẩy không ngừng
Nghe vậy, Băng phu nhân kinh ngạc trách mắng, " Đào Hoa, ngươi nói linh tinh cái gì vậy?!"
"Mạnh Băng, trước mặt hoàng thượng không được càn rỡ." Sa Lãng Thần trách cứ một tiếng, phân phó Đào Hoa, " Bẩm rõ tất cả ngươi biết với hoàng thượng, không được có một câu nói dối."
"Nô tỳ không, không dám nói láo, Băng phu nhân đúng là Đại hoàng tử mượn từ tay một tên thương nhân, đưa vào trong phủ Tĩnh An vương , làm như vậy là để giám thị Tĩnh An vương, cũng truyền tất cả động tĩnh của vương phủ về cho Đại hoàng tử." Giọng nói Đào Hoa run run rồi nói tiếp:
" Hôm trước biết được Mộng phu nhân có thai, Băng phu nhân phụng mệnh Đại hoàng tử, tùy thời nghĩ diệt trừ nàng, để Tĩnh An vương tuyệt hậu, vì vậy hôm đó vừa thấy Mộng phu nhân, Băng phu nhân đã cố ý chọc giận Mộng phu nhân, cũng âm thầm xuống tay với nàng, khiến cho Mộng phu nhân sinh non mà chết."
Tính tình nàng vốn lanh lợi, nếu không cũng sẽ không được sai đến hầu hạ Băng phu nhân, hôm đó bị Thiệu Ấn Hành bắt được, sau khi thẩm vấn xong, hắn cho nàng một cơ hội sống, điều kiện là muốn nàng sau này đứng ra chỉ chựngcjcjvjvj hành động việc làm của Băng phu nhân, xong việc, Tĩnh An vương sẽ giữ lại tính mạng của nàng, cũng cho nàng một vạn lượng bạc.
Nàng không giống những tử sĩ kia, từ nhỏ đã bị huấn luyện làm thành vũ khí giết người, nàng không muốn chết, nàng còn muốn tiếp tục sống, vì vậy đồng ý.
Về phần lời nói này, cũng là Vương Gia dạy nàng đọc thuộc lòng, luyện tập mấy ngày, càng nói càng có thứ tự, nghe cũng hết sức chân thật.
Thấy Đào Hoa nhưng ngược lại lại tố cáo mình, Đại hoàng tử vội vàng bước ra khỏi hàng kêu oan, "Phụ hoàng minh giám, đây rõ ràng là có người muốn hãm hại vu tội nhi thần, trước đó nhi thần tuyệt chưa từng thấy nữ tử này, càng không có sai bảo nàng mưu hại ái thiếp của Tĩnh An vương."
Hoàng thượng cũng phối hợp nói: "Tĩnh An vương, Đại hoàng tử nói rất đúng, chỉ bằng vào lời nói của tỳ nữ này chưa đủ làm chứng, có lẽ là có người sai nàng vu hãm Đại hoàng tử, chuyện này còn phải tra kĩ mới được."
"Chẳng lẽ Hoàng thượng là muốn bao che cho Đại hoàng tử giả mạo thay thế này sao?" Sa Lãng Thần không sợ hãi chút nào, lạnh lùng nhìn thẳng mặt rồng của hoàng thượng. Đào Hoa và Mạnh Băng chẳng qua là ngòi dẫn, kịch hay lúc này mới muốn lên sàn.
Hoàng thượng nghe vậy, giật mình quên trách cứ hắn bất kính."Tĩnh An vương, lời này của ngươi là ý gì? Làm sao Đại hoàng tử lại là giả mạo thay thế?"
"Thần vừa bước vào Đô thành, đã nghe thấy cả thành đều đang bàn luận thân thế của Đại hoàng tử, nói Đại hoàng tử là năm đó Liên phi vì giành sủng ái của hoàng thượng, lén lút đổi nữ oa mình sinh ra thành nam oa tới lừa hoàng thượng, chẳng lẽ hoàng thượng còn không biết sao?"
Lời này hắn vừa nói ra, quần thần rối rít nhỏ giọng nghị luận, tin tức này không biết từ đâu mà đến, ở trong đô thành đã truyền hai ngày, bọn hắn cũng đều nghe nói, nhưng bởi vì băn khoăn đến hoàng thượng rất tin chiều Đại hoàng tử, như có tính toán lập hắn làm thái tử, này tin tức này lại đến đột nhiên, quần thần cũng không xác định được là thật hay giả, vì vậy không có người dám bẩm báo việc này với hoàng thượng.
Mà thái giám hoàng thượng tin sủng cũng đều bị Đại hoàng tử thu mua, vì vậy không người nào đem việc này bẩm lên.
Đột nhiên nghe thấy chuyện này, vẻ mặt hoàng thượng kinh sợ."Buồn cười, là ai rải tin đồn nhảm này hãm hại Đại hoàng tử? Người tới, đi bắt tất cả những kẻ phao tin đồn nhảm lại cho trẫm!"
"Hoàng thượng chậm đã, chuyện này đã truyền đi khắp thành dân chúng đều biết, chẳng lẽ hoàng thượng muốn hạ lệnh bắt dân chúng toàn thành trị tội sao? Chuyện sảy ra phải có nguyên nhân, việc cấp bách hiện giờ, hoàng thượng có phải nên tra rõ chuyện này là thật hay giả trước hay không?" Sa Lãng Thần lên tiếng chất vấn.
"Dĩ nhiên Đại hoàng tử là con ruột của trẫm, cái này còn cần tra sao?" Hoàng thượng gầm lên.
Sa Lãng Thần lời lẽ chính nghĩa nói: "Nếu Đại hoàng tử thật sự là con ruột của hoàng thượng, làm sao sợ hãi tra nghiệm, vả lại tra rõ chuyện này, lời đồn cũng có thể tự sụp đổ. Nhưng nếu tra ra Đại hoàng tử không phải là con ruột hoàng thượng, cũng tuyệt không tha cho người che dấu hoàng thượng, lẫn lộn huyết thống Hoàng thất, hỗn loạn triều cương."
Sắc mặt Đại hoàng tử tái xanh, lời đồn này hôm qua hắn cũng nghe nói, đang suy nghĩ biện pháp phải ngăn chặn như thế nào, không ngờ lúc này lại bị Sa Lãng Thần trực tiếp nói ra trước mặt phụ hoàng.
Hắn vội vàng tự thanh minh, "Hoàng thượng, đây nhất định là có người ác ý vu hãm nhi thần, hoàng thượng tuyệt không thể để gian kế của những ác nhân kia được như ý. Năm đó mẫu phi trải qua bao cực nhọc vất vả mới sinh hạ nhi thần, sau bởi vì hậu sản thân thể suy yếu, không tới mấy năm đã buông tay chầu trời, nhi thần tuyệt đối không có khả năng không phải con ruột của hoàng thượng.
"Đại hoàng tử không cần nhiều lời, có phải hay không thử thì biết." Sa Lãng Thần lạnh lùng mở miệng.
"Theo ý ngươi, phải kiểm tra thử nghiệm như thế nào?" Hoàng thượng sắc mặt âm trầm hỏi.
"Thần có một biện pháp có thể tra rõ chuyện này." Sa Lãng Thần lấy ra một bình sứ màu đen, sai người lấy tới một chậu nước, đổ bột trong bình sứ vào trong nước, dùng ngón tay khuấy động, sau khi đợi bột hòa tan vào trong nước, hắn nhìn về phía một đôi cha con võ tướng trong triều nói: "Có thể mời hai vị Vương tướng quân, mỗi người nhỏ một giọt máu vào trong chậu nước này hay không?"
"Được." Hai vị tướng lãnh cũng rất muốn biết Đại hoàng tử đến cùng có đúng là con ruột của hoàng thượng hay không, vì vậy không chút do dự đồng ý phối hợp.
Hai người nhận lấy một con dao thị vệ đưa tới, trước mặt mọi người cứa ngón tay một dao, nặn ra giọt máu nhỏ vào trong chậu.
Sa Lãng Thần sai thái giám nội thị đem chậu nước bưng tới trước mặt hoàng thượng."Hoàng thượng, bột vừa rồi thần cho vào trong nước là thuốc thử máu, nếu là cha con ruột, máu hai người gặp nhau sẽ dung hòa, ngược lại, nếu không phải phụ tử, máu nhỏ vào máu thì sẽ không hòa vào nhau."
"Làm sao ngươi lại có thuốc thử máu?" Vẻ mặt Đại hoàng tử tức giận chất vấn.
Tay Sa Lãng Thần cầm lấy bình sứ màu đen giơ lên, không nhanh không chậm nói rõ, "Thuốc thử máu là Bổn vương vừa đến Đô thành, sau khi nghe thấy lời đồn, lúc vào cung đặc biệt đến viện thái y tìm đến, hoàng thượng nếu không tin, có thể truyền thái y trực ban đến tra hỏi."
Hắn không có nói sai thuốc này đúng là thái y đưa cho, nhưng trong bình lại có càn khôn khác, có thể âm thầm đổi thuốc thử máu.
Loại phương pháp thử máu này hoàng thượng sớm nghe nói qua, chỉ là từ trước đến nay chưa từng dùng, lúc này thấy Sa Lãng Thần một bộ dạng tự tin, trong lòng không nhịn được dao động, chẳng lẽ đại hoàng nhi thật không phải con của hắn?
Lúc này ủng hộ Đại hoàng tử một vị thần tử bước ra khỏi hàng nói: "Hoàng thượng long thể bực nào tôn quý, làm sao có thể tổn thương long thể lấy máu!"
Mấy người khác thuộc phe Đại hoàng tử cũng rối rít phụ họa.
Ánh mắt Sa Lãng Thần lạnh lùng quét qua những người đó."Hoàng thượng long thể quả thật quý trọng, nhưng vì giang sơn vương triều Đại Thịnh, cùng với làm cho rõ ràng có người giả mạo huyết mạch Hoàng thất hay không, giọt máu này, nghĩ đến hoàng thượng nhất định sẽ không tiếc rẻ."
Nói xong, hắn nhìn về phía hoàng thượng, khom người vái chào, "Thần cả gan, khẩn cầu hoàng thượng lấy giang sơn xã tắc vương triều Đại Thịnh làm trọng."
Lúc này cũng có mấy cựu thần bước ra khỏi hàng, cùng nhau bẩm: "Hoàng thất huyết mạch không được lẫn lộn, xin hoàng thượng tra rõ thật giả chuyện này, để chiếu cáo thiên hạ."
Tiếp theo lục tục lại có mấy vị thần tử bước ra khỏi hàng thỉnh cầu.
Những hoàng tử khác đứng ở một bên, trong mắt thoáng qua suy nghĩ khác nhau, yên lặng theo dõi biến hóa.
Thấy thế, sắc mặt Đại hoàng tử càng ngày càng âm u. Bởi vì mẫu phi đã qua đời, hắn không cách nào chứng thực thật giả chuyện này với bà, vì vậy ban đầu sau khi biết được lời đồn, ngay cả hắn cũng không xác định mình đến cùng có đúng là con ruột của hoàng thượng hay không.
Cuối cùng dưới sự thỉnh cầu của rất nhiều thần tử hoàng thượng không thể không thỏa hiệp nói: "Người tới, lấy máu."
Nội thị lại thay một chậu nước mới, Sa Lãng Thần không biến sắc cầm trong tay bình sứ màu đen đã động tay chân giao cho thái giám, để hắn đổ một chút bột thuốc bên trong vào trong nước.
Thái giám nội bưng nước tới trước mặt Đại hoàng tử sắc mặt âm trầm trước, để một gã thái giám khác cầm lưỡi dao sắc bén đâm vào đầu ngón tay hắn, nhỏ một giọt máu vào trong chậu.
Lại bưng tới trước mặt Hoàng đế, Hoàng đế vươn tay, thái giám cũng lấy của ông ta một giọt máu xong, ánh mắt ông ta không nháy một cái quan sát cẩn thận tình huống trong chậu, nhưng chờ giây lát, hai giọt máu vẫn không tan ra.
Ông ta không chết lòng đợi thêm giây lát, vẫn không thấy hai giọt máu hòa chung một chỗ, nhất thời sắc mặt kinh nghi biến ảo chập chờn, hắn ngẩng đầu lên khiển trách hỏi, "Đây là chuyện gì xảy ra?"
Sa Lãng Thần tiến lên vừa nhìn, không chút ngoài ý muốn nhìn thấy hai giọt máu ở hai nơi, nhưng vẫn cố ra vẻ lạnh lùng mở miệng, "Hoàng thượng mới vừa nhìn thấy máu của hai vị tướng quân, một giọt vào bên trong đó, thì rất nhanh tan ra, này chứng tỏ bọn họ là cha con ruột không thể nghi ngờ. Mà trước mắt máu của hoàng thượng cùng Đại hoàng tử chậm chạp không hòa vào nhau, tức là Đại hoàng tử xác thực không phải hoàng thượng sinh ra, xin hoàng thượng định đoạt, xóa bỏ thân phận của Đại hoàng tử, từ trên Ngọc Điệp xoá tên, còn nữa Đại hoàng tử ý đồ mưu hại tính mạng mẫu tử ái thiếp của thần, cũng xin hoàng thượng đều nghiêm khắc trị tội."
Đại hoàng tử không dám tin, xông về phía trước vừa nhìn, sắc mặt đại biến."Hoàng thượng, trong này chắc hẳn có bẫy, ngài đừng tin lời Tĩnh An Vương, nhi thần không thể nào không phải là hài nhi của hoàng thượng......"
Lúc này, Ngũ Hoàng Tử tiến lên bẩm: "Hoàng thượng, có một việc nhi thần không biết nên không nên nói."
"Ngươi nói." Hoàng thượng sắc mặt âm trầm như mực.
"Nhi thần lúc trước từng nghe nói trong cung có người đồn, năm đó sau khi mẫu phi Liên phi của đại hoàng huynh sinh hạ đại hoàng huynh, không biết nguyên nhân vì sao, cung tỳ bên cạnh liên tục bởi vì bỏ cũ thay mới hoặc là qua đời ly kỳ, cho tới giờ khắc này nhi thần mới hiểu được bọn họ nói là ý gì."
Ngũ Hoàng Tử cũng không có nói rõ ràng, lại có thể khiến hoàng thượng vừa nghe đã hiểu ý nghĩa.
Đại hoàng tử vẻ mặt kinh hoàng quỳ gối trước điện."Hoàng thượng, nhi thần......"
"Câm mồm!" Hoàng thượng gầm lên, tiếp hạ lệnh, "Kéo hắn xuống!"
Nhi tử coi trọng tin sủng như thế cũng không phải là con ruột của ông ta, sắc mặt ông ta giờ phút này cực kỳ khó coi.
Đại hoàng tử bị hai người thị vệ mang xuống thì vẫn một đường kêu oan, "Hoàng thượng, nhi thần là bị hãm hại, hoàng thượng......"
Trên triều đình rối loạn rốt cuộc tạm thời bình thường lại, mặt hoàng thượng mang vẻ tức giận giơ tay lên nói với quần thần: "Tất cả giải tán đi."
Quần thần khom mình hành lễ, cung tiễn Hoàng đế bãi triều.
Sa Lãng Thần và Ngũ Hoàng Tử lặng lẽ trao đổi ánh mắt, không lâu, hai người tới bên ngoài cung một nơi kín đáo nào đó, bí mật bàn bạc giây lát, rồi ai nấy rời đi.
Không bao lâu, Sa Lãng Thần lần nữa vào cung cầu kiến.
"Để cho hắn cút!"
Đã trở lại tẩm cung hoàng thượng không muốn gặp hắn, nghĩ đến chính là người này ngay trước mặt quần thần, thúc giục ông ta không thể không cùng đại hoàng nhi nhỏ máu nghiệm thân, làm mặt mũi của ông ta đều mất hết, sắc mặt ông ta vốn vô cùng dữ tợn, giờ phút này lộ them một chút hận ý.
Thái giám lui ra, nhưng không lâu lại đi vào bẩm báo, "Khởi bẩm hoàng thượng, Tĩnh An vương nói hắn có chuyện quan trọng cầu kiến, là chuyện liên quan đến quốc khố."
"Quốc khố?" Hoàng thượng tâm tư vừa động, chẳng lẽ hắn biết triều đình thiếu tiền, muốn chủ động dâng lên tiền tài? Ông ta hơi thu lại vẻ giận dữ, sửa lời nói: "Cho hắn vào."
"Tuân chỉ. Tuyên, Tĩnh An vương yết kiến." Thái giám tuyên triệu.
Sa Lãng Thần đi vào tẩm cung."Thần tham kiến hoàng thượng."
"Không cần đa lễ, Tĩnh An vương vội vã cầu kiến trẫm có chuyện gì?" Hoàng thượng trực tiếp hỏi.
"Thần nghe nói biết quốc khố trống rỗng, vì vậy muốn dâng lên năm trăm vạn lượng cho triều đình, để giải quyết khẩn cấp."
Nghe vậy, mặt Hoàng đế lộ vẻ tán thưởng."Tĩnh An vương có thể có tấm lòng này, rất tốt."
Nhưng mà Sa Lãng Thần lại nói tiếp: "Nhưng thần có một điều kiện."
Hoàng thượng chợt không vui nhăn mày lại."Ngươi có điều kiện gì?"
"Thần muốn lấy năm trăm vạn lượng này đổi lấy nơi cất giấu bí dược trong cung." Sa Lãng Thần từ từ mở miệng.
"Tĩnh An vương, ngươi thật to gan, lại dám can đảm mơ ước bí dược trong cung, ngươi không biết đó là vật trong cung chuẩn bị vì hoàng tộc kéo dài tánh mạng sao?" Hoàng thượng giận tím mặt.
"Hoàng thượng chẳng lẽ là quên, thần cũng là một thành viên trong hoàng tộc Sa thị." Sa Lãng Thần lạnh lùng nhắc nhở.
"Ngươi......"
Hoàng thượng vừa mới mở lời, Sa Lãng Thần đã ngắt lời nói: "Quốc khố trống rỗng, nếu không kịp thời bù thiếu, lương thảo của tướng sĩ trong quân nếu còn tiếp tục không có, đến lúc đó chỉ sợ lòng quân rung chuyển, sẽ dẫn đên rối loạn, hoàng thượng không sợ triều cương đại loạn, an nguy của xã tắc sao?"
"Càn rỡ! Ngươi đây là đang uy hiếp trẫm?" Hoàng thượng giận vỗ bàn.
"Thần không dám, thần chỉ là vì hoàng thượng phân tích hơn thiệt trong đó, lấy chính là một viên bí dược có thể đổi lấy năm trăm vạn lượng, đối với hoàng thượng mà nói rất là có lời, dù sao bí dược này vô dụng với hoàng thượng, sao không tặng cho thần?" Sa Lãng Thần nhìn chăm chú người hoàng thượng này, ánh mắt sâu như đầm nước lạnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...