Chương 23:
Thấm thoắt mà nàng ở Vương phủ này được 1 năm rồi, ngày ngày, Vân Nguyên chăm lo cho các phường quán của nàng, thời gian trong phủ cũng rất ít, thế nhưng mỗi ngày Đông Phương Triệt đều có mấy canh giờ quấn quýt bên nàng. Hãy tưởng tượng bạn được một khối băng lấy lòng, bạn nghĩ như thế nào? Mỗi ngày ba bữa, Đông Phương Triệt đều ăn cơm cùng Vân Nguyên, chăm cho nàng từng li từng tí, quan tâm đến nàng, không cho nàng vì khối lượng công việc lớn mà bỏ bữa.
Hôm nay, Vân Nguyên giành trọn một ngày ở trong phủ hưởng thụ sự rảnh rỗi, định đi tìm Đông Phương Triệt xem ở cổ đại này có chỗ nào tiêu sầu hay không thì bất ngờ gặp hắn với vẽ mặt lạnh tanh đi đến, đã rất rất lâu rồi nàng chưa thấy khuôn mặt này của hắn, phải chăng có chuyện gì khiến cho hắn nặng lòng?
“Triệt, ngươi sao vậy? hôm nay trên triều có chuyện gì khiến ngươi căng thẳng sao?” tiếng gọi thân thiết lần đầu tiên từ khi hắn gặp nàng, lòng nàng bất giác tiếp nhận hắn mà chính bản thân nàng cũng không biết, khó nén được niềm vui hắn mỉm cưới tiến tới ôm eo nàng
“Không có, sao không ngủ thêm một lát nữa, chẳng phải hôm nay rảnh sao?”
“Ừ, định tìm ngươi đi giải sầu, đi ăn đi, hôm nay ta mời”
Hắn cười rồi nhìn nàng “Được, thế nào cũng được, đều theo ý ái thê” chỉ sáng mai thôi hắn phải ra trận rồi, không biết khi trở lại, bởi vì Đông Phương và Tây Phương về binh lực thì ngang nhau, hắn thật sự có chút luyến tiếc nàng.
“Đi, đi ngay thôi. Ta chưa dùng điểm tâm.”
“Gì? Ngươi chưa dùng điểm tâm? Vậy thì đi nhanh”
Đêm hôm ấy, Đông Phương Triệt kéo Vân Nguyên ra ngắm sao và trò chuyện, định mở lời nói cho nàng một tiếng nhưng khó quá.
“Này, Triệt, ngươi đi lấy chút gì đó ăn đi, nhớ lấy rược nho ta ngâm trong phòng nha, ở sau tủ để quần áo của ta ấy. nhanh nhanh chút”
“nàng ngâm rượu làm gì?”
“uống chứ làm gì, ài đi nhanh nhanh lên”
Hắn phóng khinh công về phòng, đúng sau tủ quần áo có một bình rượu nho nhỏ thật, lại đi lấy đồ ăn, đêm nay hắn phải nói, nếu không với tính cách bất thường của nàng có thể sẽ giận hắn.
“ngươi làm gì mà lâu vậy?”
“không, nàng …”
“ta làm sao?”
“ta.. sáng mai ta phải dẫn binh ra trận, Tây Phương quốc đang kéo binh sang ý định khơi mào chiến tranh, ta…”
“không sao, ngươi cho ta đi cùng chứ?” hắn chưa nói xong nàng đã ngắt lời hắn. bỗng dưng trong lòng nàng dâng trào một thứ gì đó gọi là lo lắng. Nàng lo lắng cho hắn sao? Đúng vậy, nàng có Lưu Ly các, nàng có Ly Đan cung, nàng có bom, nàng chế được đại pháo, nàng có thể giúp hắn.
“không được, chiến trường nguy hiểm, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu nàng có chuyện gì, ta sẽ tự trách cả đời mất.”
“Không sao đâu, ngươi đi một mình ta.. ta…”
“thôi, khuya rồi, nên nghỉ ngơi. Chẳng phải nàng còn phải lo cho cơ ngơi đồ sộ đang thăng tiến của nàng nữa hay sao?”
Chương 23 (2):
“Vương gia, người không sợ Vương phi đuổi theo sau hay sao?”
“ nàng sẽ không đuổi theo, ta đã cho người đi gây rắc rồi cho Y phục phường và Ly Đan cung của nàng rồi, xử lý rắc rối ấy không cũng đủ cho nàng mất ăn mất ngủ rồi, mặc dù không muốn thấy nàng mệt, nhưng so với để nàng bị nguy hiểm luôn rình rập thì ta tình nguyện để nàng chịu chút mệt mỏi.”
“Nhưng mà vương gia, người quay lại đằng sau đi”
“hả?” hắn quay đầu lại thấy một người một ngựa phóng nhanh như bay làm hắn thót tim. Vì sao phải thót tim? Vì đó chính là Vương phi bé nhỏ mà hắn cho là đang phải ôm đống công việc cực khổ hắn gây ra.
“Đông Phương Triệt, chàng chờ ta với.”
“Nàng đi theo làm gì?”
“ta đi theo giúp chàng, chàng yên tâm, ta sẽ không là gánh nặng cho chàng đâu”
“Nàng… đứa ngốc này.”
“Lên đường thôi, chàng còn chờ ai nữa à?”
“aizz, thôi được rồi, nàng đi theo cũng được nhưng mọi việc phải nghe ta, có biết không?”
“biết biết biết biết rồi mà, sao chàng cứ như ông già nói nhiều vậy.”
“nàng thật là” Hắn khẽ than thở rồi quay ra ra lệnh “Toàn quân nghe lệnh, XUẤT PHÁT”
…Vài ngày sau đó, trận chiến giữa Tây Phương Quốc và Đông Phương Vương Triều. Cuộc chiến diễn ra ác liệt. khung cảnh chiến trường một mảnh tiêu điều, hoang phế, máu chảy thành sông, cảm giác bi thương chảy dài trong lòng Hạ Vân Nguyên. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy cảnh như thế này, dù võ công có cao nhưng nàng chưa bao giờ giết ai cả, nàng đâu có đủ nhẫn tâm. Binh lực hai bên ngang nhau nên hai bên đều rút quân về tìm đối sách. Đêm đó, một bóng dáng màu đen xâm nhập vào doanh trại của Đông Phương Triệt tìm cách bắt Hạ Vân Nguyên làm con tin. Vương phi này là điểm trí mạng của Đông Phương Triệt.
“Là ai?” nghe tiếng động Vân Nguyên bật dậy quát, không có tiếng trả lời? bỗng nhiên nàng cảm thấy trong không gian có mùi dược kỳ quái, dược này nàng chưa hề biết, có điều lý trí bắt đầu mơ hồ đã cho nàng biết đó là mê dược, và nó cũng không phải loại nhẹ. “Khốn kiếp, lại quên mang giải mê dược trong người.” sau đó nàng bất tỉnh nhân sự.
Hôm sau tỉnh lại nàng thấy mình đang trong trại quân xa lạ, dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết mình bị bắt làm con tin. Thầm tự giễu, nàng đã hứa là không mang lại rắc rối cho hắn rồi, nàng không làm được, nếu hắn gặp phải chuyện gì, nàng biết nói sao đây, nàng biết làm gì đây?
“Ngươi tỉnh?” một nam nhân áo đen bước vào, trên khóe môi còn mang theo nụ cười nhàn nhạt. Chắc chắn hắn đã gữi chiến thư cho Đông Phương Triệt.
“Ngươi định làm gì?” nhíu mày nàng vẫn nằm bất động hỏi.
“Định làm gì? Ngươi nghĩ ta định làm gì?” nữ nhân này... tốt... đầu tiên không hỏi hắn là ai mà lại hỏi hắn định làm gì? tốt lắm.
"tại sao ngươi không hỏi ta là ai trước"
"ngươi là ai thì có liên quan đến ta sao? việc ta quan tâm là ngươi định làm gì?"
"Định làm gì à? ta cũng không biết ta định làm gì."
“có phải ngươi dùng ta để làm mồi như vương gia không?”
“thông minh lắm, ta và hắn vừa là đối thủ vừa là bạn. chỉ là người bạn này ta không thể để hắn tồn tại được.”
“Khốn kiếp” đời trước hay đời sau, nàng đều ghét bị lợi dụng. Ha, nàng… nàng thật sự rối trí, nàng phải làm gì bây giờ?
"Ngươi đã nói gì với hắn (Vương gia)?"
"Chẳng nói gì, chỉ là đúng giờ ngọ trưa nay hắn sẽ đến cứu ngươi" nói xong hắn liền quay đi. Hắn không rảnh mà đôi co nhảm với nàng. Hắn muốn thống nhất lục địa này.
{Giờ ngọ trưa nay? ha, đây chẳng phải là một cái bẫy trắng trợn sao? Mẹ kiếp, nếu hắn không thả loại dược đêm qua, thì làm sao hôm nay nàng không thể vận công cho được? học nghệ đã tinh thì sao? chủ quan thì cũng rơi vào tay địch rồi nhận cái kết khó coi nhất thôi.}
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...