Chương 22:
Sớm hôm sau, nàng dậy sớm chạy bộ, bảo hạ nhân nấu nước tẩy trần trước khi vào cung. (** t/g: dùng cái từ tẩy trần này ta thấy sao sao ý…) sớm như thế này Đông Phương Triệt đang còn ngủ, đêm qua hắn thức rất khuya để xử lý công vụ nên ngủ rất trễ, giờ này chắc chắn là đang ngủ nên nàng phải tranh thủ. Người ta nói đàn ông đều là sói, nàng chỉ phòng sói thôi.
“Vương phi, nước đã chuẩn bị xong rồi” một tên sai vặt đến báo với nàng
“Được rồi, ngươi lui xuống đi.”
Nàng nhanh chóng về phòng, rũ bỏ xiêm y trên người ra bước chân vào bể nước ngập cánh hoa nhài. Hơi nước bay khắp phòng tạo nên một không gian mờ mờ ảo ảo, hương hoa thoảng thoảng kết hợp với cảnh mỹ nhân mập mờ trong nước tạo nên khung cảnh tuyệt mỹ. Vân Nguyên gác tay lên thành bể bắt đầu thư giản thì hai bàn tay xấu xa nào đó đặt lên ngực của nàng.
“Nương tử, nàng như vậy có phải là đang muốn quyến rũ vi sư không đây”
“khốn kiếp, thế nào mà bây giờ hắn dậy sớm như vậy” không ngần ngại nàng liền xuất chiêu công kích. Đông Phương Triệt không ngờ nàng sẽ công kích mình nên không đề phòng, để lộ ra sơ hở, tranh thủ cơ hội đó Vân Nguyên tránh ra khỏi vuốt sói.
“Mẹ kiếp, tên sắc lang này, chẳng phải ngươi đang ngủ sao?”
“Ta thức dậy từ lúc nàng dậy, không có nàng ta nào yên giấc. Nương tử à, hình như chúng ta còn chưa viên phòng nha~”
“Viên phòng? Viên cái em gái nhà ngươi”
“Nương tử, nàng sao lại lạnh nhạt với ta như vậy~ người ta là nói thật nha”
“Ngươi làm ơn đừng có ghê tởm như vậy được không”
“Nếu nàng không muốn thì thôi, lại đây ta chà lưng cho”
Lúc này mỗ nữ mới nhận ra nãy giờ mình nói chuyện với hắn trong tình trang không che gì cả.
“Thiên lôi… xuống đánh chết tên này dùm taaa…”
“Nương tử, chờ ta thiết triều về sẽ đưa nàng vào cung, nhớ ở trong phủ đợi ta.”
“Ừ, ngươi đi nhớ về nhanh”
“Ừ, nương tử, ta đi đây”
Tiễn hắn đi xong nàng lại đi dạo trong phủ, chờ đợi hắn, qua bao nhiêu canh giờ nàng không nhớ nỗi nữa thì cuối cùng hắn đã về.
“Sao ngươi đi lâu vậy”
“Sao hả? nhớ ta sao?”
“Mới không phải, chỉ là quá nhàm chán thôi, giờ nhanh đi thôi. Thật là chán mốc cả người lên rồi”
“Được rồi, đi thôi”
Hai người lên xe ngựa lọc cọc đi về phía hoàng cung, trong xe chật hẹp, bắt buộc khoảng cách tiếp xúc giữa hai người bị thu hẹp lại bắt buộc nàng phải dựa sát vào hắn.
“Nương tử, ta phát hiện ra nàng rất yêu ta đó nha”
“Làm sao?”
“Nàng dựa sát vào thế này, có phải vi phu nên phối hợp với nàng không” Hắn vừa nói vừa đưa tay vòng qua ôm trọn chiếc eo nhỏ của nàng
“ngươi buông ra”
“Ta đã nhắc nàng rồi, phải là phu quân, còn nếu nàng không thích thì sứ gọi Triệt là được rồi”
“Ta không biết là có chọn nhầm chồng không đây”
“Nàng nói gì”
“Ta nghe nói Nhị Vương gia trong truyền thuyết là người băng lãnh, lạnh lùng. Còn ngươi, không giống tí nào. Có khi nào ngươi giả mạo”
Hắn nghe nàng nói vậy chỉ cười cười. Trước mặt nàng hắn mới làm vậy thôi. Còn với người ngoài chắc không biết đã ra đi từ lúc nào.
Vào cung hắn đưa nàng tới Phượng Linh cung của hoàng hậu.
“Nhi thần tham kiến mẫu hậu”
“Người trong nhà, không cần đa lễ.”
“Mẹ à, người xem, ta có đem cho người bộ âu phục nè”
“Đâu, ở đâu? Ainha, đã thật lâu rồi ta mới thấy nó, cảm ơn con dâu”
“Có gì đâu ạ, chuyện nhỏ ấy mà”
Hai người phụ nữ ngồi lại hàn huyên nói chuyện, vứt luôn Hi vương của chúng ta qua một bên rồi. Nói chuyện đến chiều lúc này Đông Phương Triệt đã không chiệu nổi sự lạnh nhạt của hai người phụ nữ quan trọng nhất đời hắn nên lên tiếng phá đám đưa Vân Nguyên về.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...