Vương Phi Hiện Đại

Chương 16: Mua thanh lâu
Cuối cùng rồi Linh Đan cũng mua được 4 khu đất, chạy ngược chạy xuôi cả tháng cũng làm xong một tiệm y phục nữ, một tiệm y phục nam, một tiệm thẩm mỹ và một ngôi nhà hoàn hảo nữa. Và trong một tháng này, Linh Đan âm thầm trù ẻo Lưu Ly bị tiền đè.
“Sư tỷ, muội đã hoàn thành tốt công việc rồi, có thể cho muội nghỉ phép được không?”
“Muội nghỉ như thế nào?”
“Tỷ đã nói cho muội…”
“Nghỉ phép hai canh giờ, đúng không.”
“Đ…đúng”
“vậy trong vòng hai canh giờ muội có thể đi đâu tùy thích”
“V…vâng”
“Còn gì nữa không?”
“Hết rồi”
“Vậy muội mau đi đi chứ không bảo ta ăn gian của muội”

Vậy là Linh Đan vô thức đi ra như bị thôi miên, thật ra nàng bó tay với tính cách tham tiền của tiểu thư nhà mình rồi, sau một tháng làm việc vất vả, 3 tiệm Lưu Ly phường đã được khai trương và thành công tốt đẹp thì Linh Đan cũng được nghỉ ngơi “thỏa thích” trong 2 canh giờ như ý muốn của Lưu Ly. Còn Lưu Ly cũng dọn về kinh thành ở, nhưng hầu hết thời gian đều ở trong phòng để thiết kế y phục và nhớ lại cách chăm sóc da, cách làm các món ăn độc đáo của thế giới hiện đại, nàng làm gì có thời gian mà đi ra ngoài chứ.
Dù sao, đâu chỉ một mình nàng thiết kế được, còn có Ngọc Thi, Vân Yên, Linh Đan nữa cơ mà, nàng chỉ cần thiết kế cho những sự kiện thôi, 6 tháng nàng sẽ tung một đợt hàng đặc biết, các mặt hàng bán thường ngày thì để cho ba nàng kia làm, còn món ăn thì hai tháng cho ra một món, như vậy cũng khá ổn rồi. Nghỉ như vậy nên hôm nay Lưu Ly chính thức cãi trang thành một đại nam nhân đầu đội trời chân đạp đất ăn mặc thật bản bao để đi đến…thanh lâu.
Từ khi đến đây, nàng chưa hề đi qua thanh lâu nào. Lúc đến đây nàng bận thích nghi với cuộc sống, nàng bận học tập làm tiểu thư khuê các, nàng bận làm Vương phi, nàng bận học hành, nàng bận tương lại, hôm nay… nàng phải vui chơi thật thỏa thích mới được, có vậy mới không có lỗi với bản thân, không hổ thẹn với tổ quốc. E hèm, thật ra không liên quan gì đến tổ quốc nhưng mà nàng thuận miệng nên nói vậy thôi, nàng thuận miệng thôi mà.
Thanh lâu ở cổ đại hả, ngập mùi son phấn, thật là đau đầu, đúng là tò mò chết mèo mà. Thật là, phụ nữ ở thanh lâu này chả biết ăn mặc tí nào, đúng là xúc phạm người nhìn mà. Nhưng thôi, coi như cũng là cơ hội cho nàng kiếm tiền. nàng yêu cầu gặp tú bà của thanh lâu nào, khác với các mụ tú bà khác, Như Hoa mụ mụ nằm vào khoảng 29 tuổi, thân mình thon thả như thiếu nữ 18, nước da trắng hồng, mắt sáng, có điều trang điểm hơi lòe loẹt.
“Công tử, ngài gặp ta có chuyện gì, ta bận lắm a~”
“bà mà bận cái khỉ gì, có mà đi ỏng ẻo kiếm chút tiền của mấy tên lợn đực trong thời kỳ động dục thôi, ta hẹn bà ra đây bàn chuyện làm ăn, bà có làm không”
“Làm ăn gì, cậu biết bao nhiêu về thanh lâu mà đòi làm ăn?”
“Nhiều hơn bà biết”
“Nhiều hơn? Nhiều hơn là nhiều hơn thế nào? Ta tranh đoạt thanh lâu nào đi vào tiếp quản năm 15 tuổi, đến nay đã ngót 14 năm, cậu… hừ” nói chưa dứt câu bà ta đã tỏ vẻ khinh miệt hừ lạnh
“thế này, thanh lâu của bà ế ẩm, vì sao bà biết không?”
*lắc đầu trong vô thức*
“Thứ nhất cách bà bố trí vị trí của bàn ghế phòng ốc các thứ tồi tệ hơn các thanh lâu khác, thứ hai, ba không đầu tư, thứ ba, cách trang điểm và ăn mặc của các người đẹp của bà quá lòe loẹt, không phải nói chứ những thứ đó mà gọi là trang điểm sao? Đúng là xúc phạm người nhìn. Bà nói, ta có đủ tài năng và hiểu biết làm cho cái thanh lâu này phát triển hay không?”
“Thật như vậy sao?”
“Thật, mà thôi, bà đã không có ý phát triển thì ta đành đi vậy~ cáo từ”
“ Ấy ấy, từ từ đã nào. Ta đã kịp suy nghỉ gì đâu mà bảo ta không đồng ý. Nhưng cậu làm thế nào nói ta nghe, nếu được thì làm.”
“Bà bán cho ta cái thanh lâu này đi, ta vẫn giữ bà lại cho bà làm, trả lương cho bà mỗi tháng, được không?”
“Gì? Bán lại á? Còn lâu…”
“Ừ, vậy thì thôi~ không ai ép”
“Khoan, cậu chưa cho ta suy nghỉ mà”
“bà không chịu suy nghỉ chứ tôi có không cho đâu, được rồi bà cứ suy nghỉ, giờ này ngày mai trả lời cho tôi, được chứ?”
“được”

Sau khi ra khỏi thanh lâu Lưu Ly đi thẳng về nhà, chui vào phòng và…ngủ. Hôm sau đúng hẹn, Lưu Ly đến phòng hẹn chờ Như Hoa. Thật ra Như Hoa mụ mụ chỉ quản lý thanh lâu thôi, chứ bà ấy vẫn còn hoàn bích, nếu như bà có ý định cưới chồng sinh con, nàng chấp nhận tìm giúp một nơi cho bà ấy gữi gắm, con người mà, có chút đồng cảm.
“Sao? Tôi muốn nghe câu trả lời”
“Tôi…cậu…cậu muốn mua với giá bao nhiêu”
“ 200 lượng”
“Sao? Chỉ có 200 lượng?”
“Chứ bà nghỉ bao nhiêu?”
“Ta nghỉ ít nhất cũng được… tầm 500-700 gì đó chứ”
“Này nhé, bà sao không tính tiền ta sửa chữa lại, tuyển người, trả công cho mấy người làm,… nhiều lắm đấy”
“Nhưng… Nhưng…”
“Thời gian có hạn, trả lời dứt khoát đi. 5…4…3…2…1”
“TA BÁN, được rồi ta bán. 200 thì 200 dù sao qua năm này ta cũng định đóng cửa mà”
“Rồi, 200 lượng đây. Khế ước đâu.”
“Đây”
“Thành giao, ta sẽ cho người đến lo liệu. bà cứ an tâm chờ có tiền vào đi”
“được được, công tử.”

“Từ giờ bà đi theo ta, ta cần bà trung thành tuyệt đối, ta cho bà 2 con đường lựa chọn. Một là cưới chồng sinh con đẻ cái, Hai là làm việc cho ta”
“Ta,…ta làm việc cho cậu. dù sao ta cũng là hoa héo rồi, ham mê cuộc sống gia đình làm gì nữa”
“Không sao, chỉ cần bà gật đầu là có người tới rước bà làm tân nương ngay”
“Vậy ta chọn lập gia đình”
“Được, ngày này tuần sau bà sẽ lên xe hoa. Giá y, và đồ cưới của bà sẽ do Lưu Ly phường chuẩn bị, được rồi ta còn có việc, tạm thời bà ở nhà trọ đi, ngày mai sẽ có người đến tu sửa lại thanh lâu này. Lát nữa sẽ dán thông báo, Cáo từ”
“Cảm ơn cậu,…”
“Ta là nữ nhi”
Câu nói vừa vào tai, bà thật sửng sốt. Lão bản của Lưu Ly phường là nữ nhân, lại muốn mua thanh lâu của bà, giúp bà tiếp nối cơ nghiệp. Bà…thật là … thật tốt quá, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi an nhàn được rồi.
Hi vương phủ
(tác giả: Nam chính đại ca chuẩn bị lên sàn)
“Vương gia, đã tìm được Vương phi rồi”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận