Vương Phi Hắc Đạo,Tuyệt Đối Không Dễ Chọc!

Vừa bước vào tướng phủ Hạ Băng Liên đã gặp phải nhị phu nhân Tô Điệp mẫu thân của Hạ Tư Thanh,nhìn sơ qua cũng biết mẹ nào con đó,ánh mắt bà ta chán ghét Hạ Băng Liên,vẻ mặt hống hách khinh thường nàng biểu lộ trên gương mặt.

"Ngươi một chút quy cũ cũng không biết,gặp ta lại không chào hỏi,mẫu thân của ngươi chưa dạy qua ngươi sao" Bà ta cố ý nhắc về mẫu thân nàng,ánh mắt có phần khinh thường.

Nàng khẽ cười,nụ cười chế giễu rõ nét "Thật ngại quá,ta không biết bà là thiếp của phụ thân ta,chỉ là ta từ lâu đã sống bên ngoài nay mới trở về nên không biết,thật thất lễ,Băng Liên thỉnh an di nương"

Một tiếng "thiếp" của nàng khiến gương mặt Tô Điệp nhăn nhó "Ngươi nói ai là thiếp,tiện nhân ngươi thật không biết gia giáo"

"Gia giáo?Đây không phải ta nói sai gì chứ,hơn nữa di nương muốn mình phạm tội sao" Mắt nàng híp lại,cảm thấy thật thú vị,con người này thật là nóng vội.

Mạc Song nhìn nàng bị đối xử như vậy cũng không mấy hài lòng,dù nàng đã biết tướng phủ không ai tốt đẹp gì cả nhưng dù gì mẫu thân nàng cũng là chính thất trong phủ.

"Ngươi có ý gì,tại sao ta lại phạm tội" Tô Điệp nhăn mi,cảm thấy hôm nay gặp lại nàng thật khác xa lúc trước.

Hạ Băng Liên nở nụ cười,cho rằng nàng không biết bà ta đang nghĩ gì sao,thật là ngây thơ quá,nàng là ai chứ,sát thủ hắc đạo đứng đầu thế giới lại dễ dàng để người khác ức hiếp sao,nàng đâu phải là mèo bệnh.


"Thứ nhất ngươi không phải chính thất,thứ hai ta là vương phi,ngươi nói ta không có quy cũ,không có gia giáo,vậy thì ngươi giải thích sao khi miệng của ngươi gọi vương phi là tiện nhân" Giọng nàng lạnh đi vài phần,nhất thời ánh mắt sắc bén của nàng làm bà ta kinh hãi không dám tin đây là phế vật Hạ Băng Liên.

Tô Điệp nghiến răng,nàng dám lấy thân phận vương phi ra uy hiếp bà sao,một phế vật vô dụng như vậy làm sao Tiêu Dao vương gia chấp nhận được,Hạ Tư Thanh là đệ nhất mỹ nhân,làm sao có thể thua một phế vật như Hạ Băng Liên.

"Hừ,ngươi còn chưa gả vào phủ vương gia mà dám nhận mình làm vương phi,thật là trơ trẽn,chính ngươi mê hoặc vương gia làm cho Thanh Thanh mất mặt trước nhiều người như vậy,người làm muội muội như ngươi thật xảo trá" Tô Điệp khoanh tay cười khinh,thủ hạ của bà ta vì muốn lấy lòng cũng hùa theo khiến tâm tình bà ta càng thêm ương ngạnh.

Nàng cười để lộ hai cái răng nanh,nụ cười càng lạnh lẽo hơn,nói nàng mê hoặc tên biến thái kia sao,nàng một chút cũng không hứng thú,tự hỏi nếu như ngày đó không cứu lấy Tiêu Nam Hiên thì vạn nhất sẽ không bị hắn nhìn trúng,càng làm nàng mệt hơn là Hạ Tư Thanh ngay lúc đó lại muốn giở trò làm nhục nàng muốn nàng bị bẻ mặt trước các quan đại thần,mặc dù không muốn nhưng với thân phận sát thủ hắc đạo của nàng nàng không cho phép mình bị bại trận với kẻ yếu,lại nghĩ cho Hạ Băng Liên nơi này lúc nào cũng bị ức hiếp,bị chính đại tỷ của mình hành hạ đến chết,chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ thấy được tâm địa của Hạ Tư Thanh.

Con ngươi đen tuyền ảo mộng đảo lên nhìn Tô Điệp,bà ta thoáng giật mình với ánh mắt lạnh lẽo đó,thân thể theo phản xạ tự nhiên run lên bần bật,bà cảm thấy khí tức của Hạ Băng Liên không giống như trước nữa,chính là nàng trở nên hờ hững vô cảm với những lời bà vừa nói,nếu là nàng 3 năm trước thì có lẽ đã bị bà ta đánh rồi,không hiểu vì sao trước mặt Hạ Băng Liên lúc này bà ta có vài phần cảnh giác.

"Di nương ắc hẳn không rõ ý chỉ của hoàng thượng,ngài phong cho ta là Tiêu Dao vương phi đường đường chính chính trước mặt các đại thần,nếu nói ta mê hoặc cướp vương gia của đại tỷ thì có lẽ lời của hoàng thượng chỉ là đồ bỏ"

Một lời của nàng nói ra làm Tô Điệp chấn kinh,cả hạ nhân cũng lấy tay che miệng,lời nàng nói hoàn toàn có thể tố cáo Tô Điệp bà,nét mặt bà ta tái xanh đi,không nghĩ con ngốc này có thể đem lời của hoàng thượng ra hù dọa,dù không muốn nhưng cũng là do hoàng thượng hạ thánh chỉ phong Hạ Băng Liên làm vương phi,đây là điều mà ai cũng biết,nếu lúc nãy là Hạ Băng Liên của 3 năm trước thì có lẽ bà ta đã thuận lợi dọa nạt nhưng đứng trước mặt bà ta là ai chứ,nhân danh sát thủ hắc đạo nổi tiếng khắp thế giới làm sao có thể dễ dàng để bà ta chà đạp.

"Nhị phu nhân không nên đối với vương phi của ta như vậy,thánh chỉ đã ban,nhị phu nhân làm phiền ngài thu lại những lời lúc nãy,nếu để hoàng thượng cùng vương gia nghe thấy,e rằng...." Mạc Song vui vẻ ra mặt,nàng cảm thấy thật hả dạ khi thấy nét mặt chuyển biến từng chút của Tô Điệp,muốn ức hiếp tiểu thư nàng sao,đâu có cửa.


Đang lúc bà ta còn đang bối rối thì một giọng không mấy thiện cảm ở phía sau cất lên "Điệp nhi nàng đang làm gì ở đó"

Hạ Băng Liên như không quan tâm,người mà bao lâu nay vứt bỏ Hạ Băng Liên mặc cho bọn nữ nhân trong phủ ức hiếp,điều này trong trí nhớ của Hạ Băng Liên vẫn còn nhớ mãi,người phụ thân độc ác này thật không xứng để nàng gọi là "phụ thân"

"Chào tướng quân"

Ngay lập tức mọi ánh mắt nhìn về nàng,Hạ Vũ Minh nhíu lấy mi,cảm thấy nàng sau bao nhiêu năm trở về đã khác xưa.

"Liên Liên con như vậy là có ý gì"

"Ta một chút cũng không có ý gì,chẳng hay tướng quân có thắc mắc gì sao" Khuôn miệng vẫn từ tốn trả lời,đôi mắt nhìn trực tiếp Hạ Vũ Minh không hề e ngại hay rụt rè như ngày trước.

"Con...thôi được rồi,hôm nay chắc cũng đã mệt,con về phòng của mình đi" Đột nhiên Hạ Vũ Minh hạ giọng,dáng vẻ phụ thân quan tâm nữ nhi của Hạ Vũ Minh khiến nàng thật kinh tởm.


Hừ!tưởng nàng không biết gì sao,chẳng qua là đang lấy lòng nàng,cái gì tình nghĩa phụ thân,đều là giả dối,cả hiện đại lẫn cổ đại đều như nhau,đều giả tạo như nhau.

Hạ Băng Liên lạnh lùng bước đi qua mặt nhị phu nhân Tô Điệp,ánh mắt oán hận của bà ta không giấu vào đâu được,ai cũng biết nhị phu nhân rất hay ức hiếp tam tiểu thư,lần này nàng phản bác lại khiến bà ta không xoay xở kịp,điều này làm hạ nhân bị bà ta bắt nạt cũng thỏa mãn vài phần.

"Lão gia,người xem nó kìa,nó thật không coi thiếp ra gì" Dựa vào vai Hạ Vũ Minh nũng nịu,một cái liếc mắt của ông hạ nhân liền tản đi chỉ còn Tô Điệp ở đó.

Ánh mắt nhu tình của Hạ Vũ Minh dáng chặt lên người Tô Điệp đang uốn éo quanh người,một nụ cười dâm tà hiện rõ trên gương mặt,chộp lấy cái eo của bà ta,Hạ Vũ Minh bắt đầu hưởng thụ hương vị lúc này.

"Ứ,lão gia,người thật hư"

Bàn tay Tô Điệp không ngừng kích tình Hạ Vũ Minh,mùi luyến ái ngập tràn căn phòng,bàn tay thẳng thừng kéo toạch y phục của cả hai,tuyết hoa lê đầy đặn làm Hạ Vũ Minh càng hưng phấn,vật nhỏ không chịu nằm yên mà thúc giục xâm nhập vào hố sâu,Tô Điệp quằn quại rên rỉ không ngừng,dù cả hai đã trải qua 40 nhưng lại nhiệt huyết cao hơn rất nhiều,gương mặt uy mị của Tô Điệp làm Hạ Vũ Minh càng thêm hưng phấn ra vào liên tục làm bà ta chết mê chết mệt.

"A...lão gia...nữa... nữa"

Khóe môi Hạ Vũ Minh cười thỏa mãn,nhanh chóng giải quyết xong xuôi,đứng lên chỉnh lại y phục,nhìn Tô Điệp vẫn còn luyến tiếc.


"Hôm nay tới đây thôi,ta còn phải vào cung"

" Lão gia,tiện nhân kia dám cướp vị trí vương phi của Thanh Thanh,lão gia sao lại nhẫn tâm nhìn Thanh Thanh ủy khuất như vậy" Tô Điệp rưng rưng,dáng vẻ ủy khuất biểu lộ lên khuôn mặt.

Hạ Vũ Minh chau mày suy nghĩ

"Là tự nó khinh địch mà thách đấu Liên Liên,thánh chỉ đã hạ làm sao có thể kháng chỉ,nàng hãy tìm một trượng phu tốt hơn cho Thanh Thanh,quỷ vương kia là người thế nào nàng còn không rõ sao"

"Nhưng mà Thanh Thanh..."

"Được rồi,nàng đi khuyên Thanh Thanh vài câu,ta phải vào cung"

Hạ Vũ Minh phất tay bước đi,để Hạ Băng Liên gả cho quỷ vương kia là tốt nhất,Hạ Tư Thanh mỹ nhân thiên hạ phải làm thái tử phi,ngôi vị đó một ngày nào đó sẽ thuộc về Hạ Tư Thanh,đấy mới là điều Hạ Vũ Minh cần.

Tô Điệp suy ngẫm một hồi,dù biết Hạ Tư Thanh có tình ý với Tiêu Nam Hiên nhưng hắn là com người máu lạnh vô tình vô cảm với nữ nhân,không chừng Hạ Băng Liên sau khi gả đến cũng sẽ tiêu tan,nghĩ đến Hạ Băng Liên chết đi bà ta cười lạnh

"Phải,chờ tới khi ngươi chết xem ngươi còn ngông cuồng được nữa,haha"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui