Nhóm người của Tiêu Nam Hiên đã vào hơn nữa ngày trời mà vẫn chưa tìm được Thảo Quyết Băng,một phần do sương mù dày đặc khiến lối đi chìm vào huyền ảo,rùng rợn hơn là phải đối chọi với những con vật không rõ nguồn gốc.
"Rốt cuộc đây là nơi quỷ quái nào"
Ninh Quốc Công Chúa bực bội lên tiếng,đã trải qua nữa ngày trời mà vẫn không tìm được cái gì.
"Công chúa người đừng tức giận,đợi sương mù tang sẽ tìm được"
"Mạc Song nói đúng đó,nếu người không đòi theo thì sẽ không rơi vào hoàn cảnh này"
Ninh Quốc Công Chúa lặng thinh,Vân Phi xem nàng là gánh nặng hay sao,khó trách hắn luôn tránh né nàng,nàng là vì cái gì kia chứ.
"Sương mù dày như vậy các người lạc cũng phải"
Không khí đang im lặng đột nhiên tiếng nói thân thuộc vang lên khiến ai cũng ngỡ ngàng.
"Liên Liên nàng tỉnh rồi"
"Ý chàng là sao,ta tỉnh rồi chàng không thích sao,haizzz"
"Nàng có biết là ta rất lo lắng cho nàng không,không được tự ý vận công nữa"
"Chàng đang trách ta hay lo lắng cho ta vậy"
Tiêu Nam Hiên tâm trạng bỗng dưng hưng phấn khi thấy Hạ Băng Liên bình an tỉnh dậy,cả hai người tình chàng ý thiếp mãi mê quên rằng xung quanh còn có những người khác.
Đột nhiên y bị hất ra một cách thô bạo không thương tiếc,mặt y đen lại không nói được lời nào,riết rồi không biết y có phải là Vương Gia của bọn họ hay không,Mạc Song mặc kệ lao vào ôm chặt nàng khóc òa lên.
"Huhu tiểu thư người dọa chết muội rồi,tiểu thư mà xảy ra chuyện ta làm sao ăn nói với mọi người"
"Song Song bỏ ta ra,muội làm ta ngợp"
"Ầy Mạc Song ngươi mau buông Băng Liên ra,người ta sắp bị ngươi ôm chết rồi đó"
Mạc Song hoảng hốt buông lỏng bàn tay,nàng gãi đầu cười trừ bỗng cảm thấy phía sau đột nhiên rợn cả người,thì ra là vương gia đang trừng.
Hạ Băng Liên ngó nhìn xung quanh,một tia kí ức xẹt qua trong đầu làm đầu nàng đau nhói,đưa tay ôm lấy đầu nàng tự hỏi rốt cuộc cái đó là gì.
"Nàng sao vậy,đau ở đâu sao"
Y đưa kiếm cho Long Ảnh giữ hộ,hai tay đỡ lấy nàng đang ôm đầu.
Nàng cảm thấy xung quanh rất quen thuộc nhưng có cái gì đó rất mờ ảo không rõ ràng.
"Ta không sao,chúng ta đang ở đâu"
"Thuộc hạ cũng không rõ,lúc thấy khu rừng này có nhiều sương mù liền đi vào"
Long Ảnh thành thật trả lời nhưng lại không biết mình vừa châm ngòi lửa.
"Ngươi có biết vào đây rồi sẽ không ra được?"
"Thuộc hạ không nghĩ đến"
"Hay,Tiêu Nam Hiên chàng quả thật biết chọn hộ vệ cho mình"
"Nàng quá khen"
Hạ Băng Liên cau mày bước đi,nơi này nhiều sương mù rất khó đi lại,nàng ngồi xuống kiếm que củi to ma sát mạnh vào hòn đá,chẳng mấy chốc lửa bật lên.
"Nàng làm gì vậy?"
"Sương mù nhiều như vậy làm sao mọi người đi được,đi thôi"
"Hay quá,tiểu thư tỉnh thật tốt cho chúng ta"
Mạc Song nhanh chóng làm theo nàng tìm nhánh cây to châm lửa lên.
"Chúng ta đã đi lạc nhiều lần như vậy làm sao nàng tìm được chứ"
"Mọi người không biết đó thôi,một chút nữa mọi người sẽ thấy"
Lời Mạc Song nói làm ai cũng tò mò,Hạ Băng Liên ngoài biết y thuật và võ công ra thì nàng còn biết được những gì nữa.
Men theo lối nàng dẫn đi dần dần thấy rõ đường đi hơn,khí lạnh càng ngày càng nặng,Ninh Quốc Công Chúa tay đan vào nhau,đôi môi run lên từng đợt.
"Ly Vân ngươi lạnh sao"
Hạ Băng Liên không phải là người vô tình,dù gì Hạ Băng Liên đã khuất cũng là tỷ muội tốt với Ninh Quốc Công Chúa,nàng cởi bỏ áo choàng của mình choàng lên người Ninh Quốc Công Chúa.
"Không có nó ngươi sẽ lạnh mất,ta không sao đâu"
"Muội còn dám cãi,mau giữ lấy bận vào,muội có chuyện gì ta không chịu nỗi phụ hoàng đâu"
"Muội biết lỗi rồi mà,huynh cứ trách muội"
"Được rồi"
Nàng nói giọng hơi run,quả thật nơi này càng ngày càng lạnh lên,Long Ảnh cũng cảm thấy được liền lấy áo choàng thêm cho Mạc Song,hành động này khiến Mạc Song rung động.
"Ngươi đừng lo,ta chịu lạnh được"
"Nàng thấy rồi đó,mọi người đều chăm sóc nhau,cho nên nàng không được vứt áo của bổn vương xuống đâu"
Tiêu Nam Hiên choàng áo qua người nàng,y khẽ mĩm cười làm tim nàng đánh thình thịch.
Nàng nắm lấy tay y,bàn tay y lạnh ngắt,tim nàng nhói lên,cầm tay y đưa lên miệng mình hà hơi vào "Có ấm không"
"Nàng ôm ta sẽ ấm hơn đấy"
"Sắc lang"
Nàng đẩy y ra nhưng tay vẫn nắm tay y kéo đi.
Vân Phi từ nãy giờ lặng thinh không nói lời nào,hắn cứ lặng lẽ theo dõi Ninh Quốc Công Chúa,lúc nãy hắn có quá lời làm tổn thương công chúa,khi nhìn gương mặt của nàng buồn bã hắn cảm thấy mình thật đáng ghét.
"Thảo Quyết Băng chỉ sống ở nhiệt độ lạnh cao,khu vực này rất lạnh,mọi người hãy tản ra tìm,hình dạng của nó rất đặc biệt,chỉ cần nhìn thấy chiếc lá tam giác có 3 cánh đó chính là Thảo Quyết Băng"
"Được,2 ngươi dẫn công chúa đi hướng kia,còn Mạc Song theo ta"
"Thuộc hạ tuân lệnh"
Mọi người tản ra tìm kiếm xung quanh,trước khi đi Hạ Băng Liên đưa cho Tiêu Ly Vân một lọ thuốc dặn dò nếu gặp vật độc hãy mở lọ thuốc ra.
Bắt đầu tìm kiếm,Long Ảnh,Vân Phi đi phía trước tỉ mỉ xem xét xung quanh,Tiêu Ly Vân đi phía sau ngó quanh bỗng thấy bên trái của mình có gốc cây to,phía dưới là chiếc lá tam giác 3 cánh giống như Hạ Băng Liên nói,nàng mừng rỡ nhanh chóng tách khỏi Long Ảnh,Vân Phi chạy về phía Thảo Quyết Băng.
Chưa chạm tới Thảo Quyết Băng liền bị vật thể lạ tấn công,nàng tránh né ngã nhào ra đất "Á"
Nghe tiếng hét của Ninh Quốc Công Chúa,Vân Phi nhanh chóng quay lại phía sau,vật thể lạ có hình dáng kì quái,miệng của nó mở to muốn tấn công nàng,tình thế nguy hiểm Vân Phi lao nhanh đến ôm nàng tránh khỏi nhưng bản thân lại bị vật thể lạ cắn trúng.
"Vân Phi"
"Đừng lo cho thần,người mau chạy đi,công chúa"
Vật thể lạ nhanh nhẹn tấn công,Long Ảnh rút kiếm đánh trả nhưng không ăn thua vào đâu,thanh kiếm bị vật thể cắn gãy làm đôi,chiếc đuôi của nó dài ngoàn quơ vào bụng của Long Ảnh khiến hắn văng ra xa khiến thân thể đậo vào thân cây,miệng không kìm được phun ra ngụm máu tươi.
"Long Ảnh,chết tiệt nó là cái quái gì vậy"
Vân Phi đứng dậy đưa Tiêu Ly Vân núp ra phía sau lưng mình,vết thương ứa máu ra càng nhiều.
"Vân Phi ngươi chảy máu nhiều quá"
Gàooooo
Con vật rống to,vốn dĩ nó đang ngủ nhưng lại bị Tiêu Ly Vân làm phiền khiến nó tỉnh giấc,sự tức giận của nó khiến nó tấn công loài người.
"Công Chúa người mau rời khỏi đây đi,thần sẽ đánh lạc hướng nó"
"Không,ngươi phải đi với ta"
Vân Phi ngó qua Long Ảnh đã bất tỉnh,một con vật điên cuồng như vậy rất khó đối phó,nếu còn chần chừ sẽ không kịp.
Rút kiếm ra Vân Phi dùng khinh công của mình đánh lạc hướng của nó nhưng vật thể này rất thông minh,nó không thèm nhìn theo Vân Phi mà trực tiếp tấn công Tiêu Ly Vân.
"Công chúa mau chạy đi"
Vân Phi hét to nhưng đã quá muộn,vật thể lạ đã đến gần Tiêu Ly Vân,nó nhe hàm răng sắc nhọn của mình ra....PHẬP....
"AAAAAAA"
Vân Phi đau đớn hét to,cả người của hắn nằm gọn trong miệng vật thể lạ,Ninh Quốc Công Chúa thân người run rẩy sợ hãi không tin vào sự thật trước mắt,lúc nãy Vân Phi đã dồn hết tốc lực dùng thân mình cản nó
"VÂN PHIII"
"MAU CHẠY ĐI"
Bây giờ Vân Phi mới nhận ra,dù nằm trong miệng nó nhưng nó vẫn không tấn công hắn,tức là nó nhắm vào Ninh Quốc Công Chúa.
Ninh Quốc Công Chúa nước mắt giàn giụa,bước chân bị đông cứng không cử động được,nhìn Vân Phi nằm gọn trong miệng của quái vật nàng như tắt thở.
Vút....vút...vút ba phi tiêu phóng ra bay thẳng về phía vật thể lạ,nó đau đớn rống lên Vân Phi rơi ra khỏi miệng của nó.
"Vân Phi,Vân Phi"
"Hự...thần đã bảo người mau đi đi rồi mà"
"Ta không làm được,ta không bỏ ngươi lại được"
Ninh Quốc Công Chúa ôm chầm lấy Vân Phi.
"Công chúa,Vân Phi,Long Ảnh"
Mạc Song nhanh chóng tới đỡ Long Ảnh,chuyện gì đã xảy ra thế này.
"Ca ca,Liên Liên mau cứu bọn họ"
"Đây là...ư...đầu mình...đau quá"
Hạ Băng Liên vừa nhìn thấy vật thể lạ liền đau đầu vô cùng,một loạt hình ảnh hiện ra trong đầu nàng.
Tiêu Nam Hiên thấy nàng như vậy liền hoảng sợ nhưng mà con quái thú này....
"Mạc Hiên"
Hạ Băng Liên và Tiêu Nam Hiên đồng thanh,cả 2 trợn mắt vì sự trùng hợp này nhất là Tiêu Nam Hiên,đây là cái tên đặc biệt chỉ có y và một người nữa biết,nàng làm sao biết được.
Quái thú nhận ra mùi hương quen thuộc liền mừng rỡ đi tới quấn quýt lấy Tiêu Nam Hiên,điều kì lạ mà Tiêu Nam Hiên không thể tin được là nó đang tỏ ra vui vẻ với Hạ Băng Liên.
"Chuyện gì vậy,tại sao mình lại biết nó,hơn nữa những hình ảnh cứ quay quẩn trong đầu của mình...khó chịu quá...đau đầu quá"
Trong đầu nàng hiện lên nhiều nghi vấn,cơn đau đầu làm cho nàng khó chịu,bản thân không kiểm soát được mà ngất đi.
"Liên Liên nàng làm sao vậy,Liên Liên nàng tỉnh lại đi....Mạc Song mau đến xem nàng làm sao"
Tiêu Nam Hiên rối tung lên trong lúc gặp lại Mạc Hiên sủng vật của hắn cùng với Khương Thiên Mạc công chúa Bắc Chu,nhưng làm sao Hạ Băng Liên biết đến nó và còn có tại sao Mạc Hiên lại quấn quýt Hạ Băng Liên,ngoài Khương Thiên Mạc chủ nhân của nó ra thì ai đến gần đều bị tấn công,nếu như vậy không lẽ Hạ Băng Liên....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...