Nhưng thấy tiểu tử này cũng coi như đàng hoàng thừa nhận quan hệ giữa hắn và Tử Lan, hơn nữa có thái độ thành khẩn, Chu Tử Mặc cũng không có ý định quá làm khó hắn, để cho hắn cưới nữ nhân đáng ghét này!
“Phong, thật ra thì vị tiểu thư này không tồi, không phải là ngươi thiếu một nàng dâu sao? Tùy tiện cưới đi!” Chu Tử Mặc ôm lấy Tử Lan bên cạnh thuận miệng nói.
“Ta còn muốn ăn, còn muốn ăn!” Tiểu nhân nhân bị Chu Tử Mặc ôm vào trong ngực, bất mãn nhăn nhó. “Ăn nữa thì về sau sẽ không có người nào muốn đâu!” Chu Tử Mặc hù dọa Tử Lan.
Khuôn mặt Tử Lan tràn đầy sợ hãi nhìn Chu Tử Mặc, “Không ai muốn... Là có ý gì?”
“Phong, có chúng ta muốn công chúa Tử Lan, đúng không?”
“Là ngươi muốn, không phải chúng ta muốn, Vân!”
Phong chuẩn bị chạy thoát trước, không nhìn thấy gương mặt tuấn tú đen kịt kia của Chu Tử Mặc sao? Chẳng lẽ ngươi muốn mông nở hoa hả! Quả thật vẫn là hắn khá thông minh, Vân chính là một con heo đại ngốc!
“Vân, ta thấy hay là ngươi cưới vị tiểu thư này đi, cứ quyết định như vậy!” Chu Tử Mặc ôm Tử Lan vẫn còn đang ăn vào bên trong lòng ngực, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Với vị tiểu thư ngu ngốc này, hắn không có chút hứng thú nào cả.
Cho nên vẫn là nên rời đi thôi.
“Chu Tử Mặc, không phải ngươi nói đùa chứ? Ta và Phong đã nói về sau phải kết hôn với cùng một nữ nhân!” Vân uất ức nhìn Phong, không biết vì sao bây giờ Phong lại giả dạng không biết cái gì cả.
Phải biết rằng, trước kia hai người bọn họ rất thân mật khăng khít, không tồn tại bất kỳ phản bội nào.
Nhưng bây giờ...
Rõ ràng Phong đã phản bội hắn!
“Vân, ngươi cũng không cần cưới vị tiểu thư này.” Phong dễ dàng nhận thấy Vân không bình thường.
Bình thường tiểu tử ngốc này có bộ dạng tướng ngốc, nhưng mỗi khi gặp phải vấn đề mang tính then chốt thì sẽ thay đổi trở nên cực kì thông tuệ, cho nên muốn lừa gạt tiểu tử này vấn đề lớn là chuyện tuyệt đối không làm được.
“Ừ.” Khôi phục gương mặt tướng ngốc, Vân vô cùng hồn nhiên nhìn Phong.
Hắn biết Phong tuyệt đối sẽ không vứt bỏ hắn, bọn họ đã nói muốn cùng nhau cưới công chúa Tử Lan.
“Ngươi không thể đi, ta... Ta...” Thiếu nữ đưa tay ngăn Chu Tử Mặc lại, lớn như vậy đây là lần đầu tiên nàng yêu một người đàn ông, sao lại có thể dễ dàng buông tha, cho nên...
Nàng nhất định phải nắm chặt cơ hội, dù cuối cùng cũng không thành công, ít nhất nàng đã từng cố gắng!
“Ngươi nghĩ như thế nào? Ta hoàn toàn không thích ngươi, ngươi hài lòng đáp án này chưa!” Chu Tử Mặc lạnh lùng nhìn thiếu nữ trước mặt.
Nếu là lúc trước thì chính hắn đã sớm đánh cho một trưởng, nhưng thời gian chung đụng với Tử Lan đủ dài, cho nên hiện tại hắn có thể khống chế tâm tình của mình rất tốt. Ít nhất sẽ không giống cái dạng dã man không hiểu chuyện trước kia, lãnh khốc khát máu, đây tất cả đều là công lao của Tử Lan.
Bởi vì Chu Tử Mặc cho rằng hắn tàn khốc khát máu không xứng với tiểu nha đầu đơn thuần thanh non này.
“Không hài lòng! Tại sao chàng không thích ta? Nghĩa phụ ta là quan huyện nơi này, cha ta lại là người giàu có nhất cả huyện thành này, mà chàng... Tại sao không thích ta!” Thiếu nữ lo âu mở miệng, ánh sáng nước mắt trong đôi mắt kia không ngừng lóe lên.
Nàng không tin Chu Tử Mặc không thích nàng, tuy dung mạo của nàng không tính là rất đẹp, nhưng cũng coi như thanh tú, hơn nữa còn có bối cảnh tốt đẹp, người theo đuổi nàng gần như có thể xếp hàng từ nơi này đến cửa thành, nhưng... Nam nhân này lại có thể không thích nàng! Điều này làm cho người luôn luôn tự cho là đúng như nàng cảm thấy như tận thế đang phủ xuống.
“Không thích chính là không thích, mặc kệ thân phận của ngươi như thế nào, cũng không có một tí quan hệ nào với ta.” Chu Tử Mặc lãnh khốc mở miệng lần nữa, ở trên mặt hắn đã không còn một gợn sóng.
“Cái gì là thích?” Tử Lan tò mò nhìn Chu Tử Mặc.
“Thích chính là muốn vĩnh viễn ở chung một chỗ, cả đời không chia cách.” Chu Tử Mặc điểm sống mũi Tử Lan, giải thích hàm nghĩa hai chữ cho nàng.
“Muốn vĩnh viễn ở chung một chỗ?” Tử Lan ngậm ngón tay, nghi hoặc nhìn Chu Tử Mặc. Được rồi, thích chính là muốn vĩnh viễn ở chung một chỗ cả đời, giữa nàng kia và Chu Tử Mặc có phải thích hay không, vì nàng muốn cả đời sống chung một chỗ với Chu Tử Mặc.
Nhưng mà... thời gian cả đời có thể quá dài hay không?
“Ừ, về sau ta sẽ ở chung một chỗ với Tử Lan cả đời, bởi vì... Ta thích nàng.” Chu Tử Mặc nhìn nét mặt khốn hoặc của tiểu nhân nhân này, đáy mắt tràn đầy thâm tình.
Đây là tiểu nhân nhân hắn thích nhất!
“Yêu thích ta sao?”
“Không! Làm sao chàng có thể thích một nha đầu còn chưa dứt sữa, chàng nên yêu thích ta!” Lời nói nghi hoặc của Tử Lan vừa vang lên, tiếng nói bi phẫn của thiếu nữ cũng truyền đến ngay sau đó, khiến Chu Tử Mặc và Tử Lan cũng không nhịn được cau mày.
Chu Tử Mặc thích nàng, đây là một việc vô cùng đáng giá để vui mừng với Tử Lan, hơn nữa thích chính là muốn cả đời ở chung một chỗ, đã như vậy, nàng sẽ vĩnh viễn ở chung một chỗ với Chu Tử Mặc.
Cho nên nàng không cho phép thế giới của nàng và Chu Tử Mặc xuất hiện một người nàng không thích.
Mà thiếu nữ trước mặt chính là người nàng cực kì không thích!
“Ngươi mới chưa dứt sữa! Tiểu nha đầu!” Tử Lan ở trong ngực Chu Tử Mặc mà quát to với thiếu nữ trước mặt.
“Ngươi...”
“Tử Lan, không cần để ý loại nữ nhân này, tránh cho làm hư nàng.” Chu Tử Mặc cưng chiều mở miệng, sau đó trực tiếp đẩy thiếu nữ trước mặt ra, chuẩn bị rời đi.
Mắt thấy mình không còn cơ hội để gần Chu Tử Mặc thêm, đáy mắt thiếu nữ kiêu căng thoáng qua một sát cơ, nếu Chu Tử Mặc thích Tử Lan trong ngực hắn, thì nàng sẽ khiến cho nàng chết!
Chỉ cần Tử Lan chết, Chu Tử Mặc luôn phải lấy vợ, mà nàng sẽ có cơ hội trở thành thê tử Chu Tử Mặc.
Dù là chỉ có một chút hi vọng nhỏ như vậy, chỉ cần có, tuyệt đối nàng sẽ không buông tha!
Lần đầu tiên thích một nam nhân, làm sao có thể buông tha! Đây là chuyện tuyệt đối không thể với nàng!
“Có phải chỉ cần nữ oa đó chết, chàng sẽ cưới ta hay không?” Thiếu nữ căm hận xoay người.
Ở trên địa bàn của nàng, tùy tiện giết chết một người là chuyện dễ dàng, trước kia nàng khinh thường làm như thế, cũng không có ai đáng giá để nàng làm như vậy, thế nhưng lần này...
Vì tình yêu của mình, nàng quyết định giết chết nữ oa đó, cho dù nàng thật sự rất không tình nguyện làm như thế.
“Ngươi... Nói gì?” Giọng nói từ địa ngục truyền đến khiến cả người thiếu nữ run lên, tại sao người này có thể đáng sợ như vậy!
Nhìn khuôn mặt âm lãnh của Chu Tử Mặc, tiếng nói của thiếu nữ bắt đầu không cầm được run rẩy, “Ta chỉ muốn theo đuổi tình yêu của chính ta, chẳng lẽ như vậy là có lỗi hay sao?” Thiếu nữ quật cường mở miệng.
Nàng không có bất kỳ lỗi gì, nàng chỉ muốn ở theo đuổi hạnh phúc mình muốn!
Mỗi người đều có nghĩa vụ theo đuổi hạnh phúc, chẳng lẽ như thế không đúng sao? Cho nên... Nàng không sai, hoàn toàn không sai lầm chút nào, nàng chỉ theo đuổi hạnh phúc của mình, không hơn! Mà tiểu cô nương kia, cản trở con đường theo đuổi hạnh phúc của nàng, cho nên nàng muốn nàng ta chết! Chỉ cần nàng ta chết, nàng có thể không cố kỵ chút nào để theo đuổi hạnh phúc của mình, dù cái hạnh phúc này thảm thiết đến mức như thế, nàng cũng muốn tiếp tục theo đuổi!
Đây chính là nàng!
“Mỗi người đều có quyền theo đuổi hạnh phúc, nhưng bởi vì loại hạnh phúc này mà đi tổn thương tính mạng người khác... Ta chỉ có thể nói, ngươi không có quyền lợi theo đuổi hạnh phúc của mình!” Chu Tử Mặc vươn tay ra giữa móc cặp mắt thiếu nữ này xuống.
Vì hạnh phúc đã không thuộc về nàng!
“A...” Thiếu nữ thét chói tai tê tâm liệt phế, đau nhức truyền tới trong mắt khiến cho nàng không nhịn được mà run rẩy cả người.
Ánh mắt của nàng... Nam nhân này lại có thể tàn nhẫn móc hai mắt của nàng ra!
“Chúng ta đi!” Chu Tử Mặc nhìn mấy vị nam nhân không bình thường trước mặt, lạnh nhạt mở miệng.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Bị Chu Tử Mặc che kín cặp mắt, Tử Lan không ngừng nắm chặt lấy tay Chu Tử Mặc, vô cùng hiếu kỳ về chuyện bên ngoài.
Nhưng dễ thấy Chu Tử Mặc sẽ không cho nàng cơ hội nhìn lén.
“Không có việc gì.” Chu Tử Mặc cưng chiều nói xong, trong lúc nói chuyện đã đi ra khỏi cửa phòng, buông cặp mắt Tử Lan ra.
“Ah? Ta mới vừa nghe thấy thiếu nữ kia thét chói tai, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tử Lan tò mò hỏi, một đôi mắt to xinh đẹp tràn đầy nghi hoặc.
“Nàng nghe lầm thôi, không phải nàng ta thét chói tai, mà là đang vui sướng vui vẻ đưa tiễn chúng ta.” Chu Tử Mặc nói xạo cũng không giống như nói xạo chút nào, khiến Tử Lan nhìn quanh bên trong một chút, “À” một tiếng nho nhỏ rồi không mở miệng nữa.
Chu Tử Mặc không có lý do gì mà lừa gạt nàng!
Cho nên tiểu nhân này tin lời nói Chu Tử Mặc!
“Bây giờ làm gì đây?” Tử Lan vây ở trong ngực Chu Tử Mặc, híp lại cặp mắt đẹp quan sát đi qua đi lại người đi đường.
Được rồi, nàng thừa nhận mình có loại cảm giác mù tương lai.
“Hiện tại chúng ta phải rời khỏi nơi này.” Sắc mặt của Từ Hồng còn có hơi trắng bệch, đây là lần đầu tiên Chu Tử Mặc không cảm xúc móc cặp mắt của một thiếu nữ xuống ở trước mặt hắn.
Con ngươi tròn tròn còn dính máu đỏ tươi... Được rồi, Từ Hồng thừa nhận khung cảnh máu tanh kia đến lúc này vẫn còn hiện rõ ở trong đầu của hắn.
“Lúc này phải rời đi hả! Tại sao? Nơi này chơi rất được, ta thích nơi này!” Tử Lan bất mãn cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm. Nàng không thèm nghe lời Từ Hồng!
“Phong, lúc này rời đi là lựa chọn chính xác phải không?”
“Mặc kệ rời khỏi hay không rời khỏi đều chính xác, Vân.”
Hai huynh đệ Phong Vân đang phát biểu ngôn luận của bọn họ, mà hiển nhiên, quyền quyết định cuối cùng ở trên người của Chu Tử Mặc.
“Chúng ta rời đi thôi, nơi này không chơi được nữa.” Thật ra thì Chu Tử Mặc cũng không muốn rời đi, nhưng hắn không muốn chuyện mình móc cặp mắt của thiếu nữ kia bị Tử Lan biết. Bây giờ Tử Lan ngây thơ giống như đóa hoa mới vừa nở rộ, mềm mại làm cho người ta không nhịn được muốn bảo vệ.
Mà hắn chính là người bảo hộ kia!
“Ừ, đúng vậy, nơi này chơi không vui có chút nào, chúng ta rời đi thôi.” Tử Lan mở miệng lần nữa, khiến khóe miệng Từ Hồng ở bên cạnh xệ một cái. Được rồi, lời hắn nói thì Tử Lan coi thành rắm thúi, Chu Tử Mặc nói thì nàng coi như thánh chỉ! Chênh lệch giữa người và người thật sự lớn như vậy sao?
Nhưng bây giờ không phải là lúc thảo luận điều này, vẫn nên rời đi trước.
Vì vậy đoàn người Chu Tử Mặc ngay cả hành lý cũng không thèm dọn dẹp, lập tức đi ra ngoài cửa thành, hơn nữa còn lấy tốc độ cực nhanh.
Nhưng mà...
Mới vừa đi ra cửa thành một lát, người trong thành đã đuổi tới ngăn chận đường đám người bọn họ đang đi.
“Các hạ, đả thương người rồi đi, không khỏi nghĩ đơn giản quá rồi!” Tiếng nói người tới lành lạnh, không giống như người thân thiếu nữ ngang ngược càn rỡ mới vừa rồi tí nào, hơn nữa hắn xưng hô là ‘các hạ ’, rõ ràng, người trước mặt này là sát thủ người nào đó mướn tới.
Nói không chừng còn là sát thủ nhà mình nuôi!
“Đả thương nàng chỉ vì muốn cho nàng một bài học thôi, để cho nàng biết núi cao còn có núi cao hơn, cũng không phải bất cứ chuyện gì cũng có thể để cho nàng hồ đồ!” Từ Hồng biết Chu Tử Mặc khinh thường mở miệng, vì vậy tự mình đảm nhiệm chức bình luận viên này.
Nhưng bình luận viên này không có giác ngộ thương tổn người một chút nào, ngược lại... Vẻ mặt lên mặt nạt người này càng giống như đã làm được đại sự rất tốt!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...