Cho nên lúc này Mạc Tình Thương không khỏi yên lặng.
“Võ công của ta nên truyền thụ cho con đã truyền xong toàn bộ, hiện tại ở trên thế giới này trừ những người đã giác tỉnh huyết mạch kia, võ công của con đã là đệ nhất thiên hạ.” Mạc Tình Thương cố gắng làm cho mình vui vẻ, nhi tử vì con dâu mà cố gắng phấn đấu, nàng nên vui vẻ mới đúng.
Chỉ cần nhi tử có thể ôm được mỹ nhân về rồi từ đó hạnh phúc cả đời, nàng cũng sẽ thỏa mãn.
“Vâng.” Chu Tử Mặc tùy ý đáp một tiếng.
Nhưng Mạc Tình Thương lại nhíu nhíu mày, sau đó chân nhảy một chút đến chỗ Chu Tử Mặc vỗ đầu hắn, giọng nói cực kì không tốt, “Tiểu tử thúi, làm gì mà bày gương mặt này ra cho lão nương nhìn, ngươi phải vui vẻ mới đúng!”
Nhìn mẫu thân trở mặt nhanh chóng này, Chu Tử Mặc cười khổ một tiếng, sau đó lộ ra một sắc mặt còn khó coi hơn khóc, “Là thế này phải không?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Mạc Tình Thương nỗ lực nâng khóe miệng của mình lên, thân thể của nàng cứ trôi lơ lửng ở giữa không trung như kỳ tích như vậy, mặc dù nàng không giác tỉnh Huyết Mạch Chi Lực, nhưng huyết mạch lưu động trong thân thể này cũng có thể giúp nàng làm một chút chuyện người thường vốn không thể hoàn thành.
Đây chính là chỗ tôn quý của Huyết Mạch Chi Lực!
“Vâng, con vui vẻ.” Chu Tử Mặc cười khổ một tiếng lần nữa, mẫu thân này của hắn có lúc nhìn qua giống như tiểu hài tử bướng bỉnh bình thường, cũng không biết bình thường nàng thanh nhã cao quý có phải giả vờ hay không.
“Cười còn khó coi hơn khóc!” die~nndànl.eequ,ýdon Mạc Tình Thương có chút bất mãn giơ giơ quả đấm nhỏ của mình lên, sau đó hung hăng trợn mắt nhìn Chu Tử Mặc một cái đã biến mất ở trước mặt Chu Tử Mặc, mặc dù nàng đã biến mất, nhưng giọng nói hung ác bay tới từ chỗ rất xa hung ác, “Tiểu tử thúi, nhớ vui vẻ một chút cho lão nương, cũng nhớ kỹ lời thề của con!”
Cười khổ lần thứ ba, mẫu thân của hắn không đi thì đi đi, còn để lại một câu uy hiếp hắn như vậy, mà lời uy hiếp cũng không tránh khỏi quá. . . Cái kia. . .
. . .
Ngủ được mơ mơ màng màng, Tử Lan Thanh có chút mệt mỏi mở cặp mắt của mình ra, cảm thấy trong hai tay của mình đã không còn một người nên tồn tại, nàng bắt đầu lục lọi ở bên cạnh mình.
Vậy mà sờ soạng nửa ngày vẫn không thể tìm ấm áp được quen thuộc kia, vì vậy đột nhiên mở hai mắt ra ngồi thẳng lên, Tử Lan Thanh không ngừng tại tìm kiếm Chu Tử Mặc ở bốn phía của mình.
Vậy mà trên chiếc giường rộng lớn này trừ nàng ra thì đâu còn có người khác!
“Chu Tử Mặc, Chu Tử Mặc, Chu Tử Mặc. . . Ngươi ở đâu? Chu Tử Mặc!” Tiếng nói của Tử Lan Thanh vì sợ hãi mà có chút gấp gấp vội vã, đột nhiên nàng nhớ đến giấc mộng tối hôm qua, vì vậy càng bắt đầu sợ hãi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn ngay lập tức thay đổi trắng bệch, giọng nói Tử Lan Thanh càng ngày càng run rẩy, chẳng lẽ Chu Tử Mặc thật vứt bỏ nàng?
Bên ngoài căn phòng này vốn nên có nha hoàn gác đêm, nhưng vì mỗi đêm Chu Tử Mặc muốn lén đi ra ngoài luyện võ, cho nên này nha hoàn gác đêm bị hắn điều đi, nên chung quanh phòng ốc này trừ mấy thị vệ bảo vệ an toàn ở ngoài thì sẽ không có người khác như vậy.
Mà mặc dù những thị vệ kia nghe được tiếng khóc của Tử Lan, nhưng cũng không dám đi vào nhà an ủi tiểu tử này.
Cả vương phủ cũng biết tiểu tử này khanh khách là vương gia cấm kỵ, đừng bảo là đi vào cửa phòng đi an ủi, nói không chừng chỉ là tiến lên hỏi thăm mấy tiếng có lẽ cũng sẽ không còn thấy ngày mai mặt trời.
Cho nên bọn họ trừ nóng lòng ra thật sự đúng là không biết có thể làm cái gì.
Chỉ hy vọng Vương Gia có thể trở về sớm chút!
Không có ai. . . Vẫn không có người nào, không có bất kỳ ai. . . Xung quanh là một mảnh yên tĩnh, ngay cả tiếng chim tước cũng không có, Tử Lan cứ run sợ cuộn thành một đống như vậy, thân thể nho nhỏ không ngừng run rẩy, cũng bắt đầu nhỏ giọng hiện ra nước mắt.
“Chu Tử Mặc, rốt cuộc ngươi ở đâu?” Giọng nói Tử Lan cực kì bi thương, nàng rất nhớ nam nhân kia, cũng rất sợ, sợ Chu Tử Mặc sẽ thật sự bỏ nàng đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...