Edit: hongheechan
Mạc Tình Thương có đặc quyền, có thể không cần quỳ, cũng là vì đặc quyền này mới khiến cho hoàng hậu nhìn nàng càng khó chịu. Nàng thân là hoàng hậu cũng không có đặc quyền như thế, Hoàng quý phi nho nhỏ này lại có thể có quyền lực như vậy, điều này làm sao không khiến nàng tức giận!
Nhưng tức giận là tức giận, nàng lại chưa bao giờ nói ra, đây là đặc quyền hoàng thượng ban cho, dù nàng có tức giận như thế nào nữa cũng vô dụng.
"Phía sau ngươi là Chu Tử Mặc và Tử Lan đúng không, vì sao nhìn thấy Bổn cung không hành lễ?" Không thể ở tìm phiền toái trên người nữ nhân trước mặt, nàng thân là hoàng hậu một nước, chẳng lẽ không thể làm khó hai đứa bé.
Mà chỉ cần nghĩ tới đây hai đứa bé này có quan hệ trọng yếu với nữ nhân trước mặt, nàng đã cảm thấy vô cùng hả giận!
"Lễ quỳ là khi có lễ lớn hoặc nô tài, hoàng hậu nương nương nói như thế thật sự có chút khó khăn hai đứa bé này rồi." Nét mặt Mạc Tình Thương cực kì lạnh nhạt.
Vậy mà câu nói đầu tiên ngắn ngủn đó đã vô hình hóa giải uy áp hoàng hậu mang tới.
"Ta chỉ đùa một chút với hai đứa bé này, muội muội không cần làm thật." Gương mặt ung dung của Hoàng hậu vì lời nói của Mạc Tình Thương mà hơi cứng ngắc, nhưng sau đó liền nhanh chóng phản ứng lại, lời nói ôn tồn uyển chuyển chậm rãi phát ra, nét mặt nàng vẫn là ung dung và cao quý như cũ.
Giống như thân phận của nàng vốn tôn quý hơn Mạc Tình Thương mấy phần.
Hoàng hậu trước mặt mang đến tôn quý vô hình, Mạc Tình Thương chạm nhẹchiếc nhẫn xanh biếc vô danh trên ngón tay mình. Chỉ cười yếu ớt nhàn nhạt.
Chiếc nhẫn này tổng cộng có hai cái, ở nơi này có một cái, hoàng thượng cũng có một cái.
Mặc kệ bất cứ lúc nào, mình và hoàng thượng cũng sẽ mang theo chiếc nhẫn này, đây là chứng minh tình yêu của bọn họ, mà tình yêu này chỉ có một phần duy nhất, sẽ không bao giờ có người thứ ba xen vào giữa bọn họ.
Mà nàng vuốt ve cái nhẫn này, chính là muốn nói cho nữ nhân trước mặt, cho dù nàng là hoàng hậu tôn quý nhất thì như thế nào?
Nam nhân cho nàng thân phận này hoàn toàn không thương nàng, thân phận của nàng vốn không có tác dụng, lòng của nàng ta vĩnh viễn khiến cho nàng không thoát khỏi nhà tù đó!
Nữ nhân sống ở trong cung nhiều năm có ai không thông minh, hoàng hậu cũng không đần, liếc đã thấy ý tứ của Mạc Tình Thương.
Đôi tay bình thường bảo dưỡng thật tốt đột nhiên siết chặt, loại cảm giác đau lòng này thật sự rất khó chịu!
Thật khó chịu. . .
Vì sao nam nhân kia cho nàng thân phận tôn quý như thế, nhưng lại hoàn toàn không thương nàng?
Thật ra thì nàng đã sớm biết nguyên nhân, nam nhân kia chỉ muốn dùng loại biện pháp đó để bảo vệ nữ nhân trước mặt này, để cho toàn bộ nàng tầm mắt của nữ nhân khác chuyển dời đến trên người của mình.
Thân phận càng tôn quý, thì nguy hiểm phải gánh lại càng lớn, hắn không muốn khiến mỹ nhân trước mặt này chịu đựng, nên lựa chọn mình.
Mà mình. . . Biết rõ điểm này, nhưng lại còn ngốc nghếch cho rằng, chỉ cần mình từ từ chờ đợi, chỉ cần mình yên lặng cố gắng, loại trạng thái này nhất định sẽ thay đổi, nhưng. . .
Bỏ ra nhiều năm như vậy, đổi lấy chỉ tình yêu càng sâu đậm giữa bọn họ, điều này làm sao có thể làm cho nàng an lòng, cho nên nàng chuẩn bị bắt đầu hành động.
Nếu không thể gây tổn thương cho nàng ta, như vậy thì tổn thương con trai của nàng ta, không phải nàng ta quan tâm con trai bảo bối của mình nhất sao? Vậy mình sẽ để cho lòng hắn đau, nhìn lòng của người quý giá nhất với mình đau, chắc hẳn chính nàng cũng sẽ khổ sở thôi.
Mà chỉ cần nàng ta thương tâm khổ sở, dù chỉ có một tia như vậy thôi, mình đã thỏa mãn!
"Lời này của tỷ tỷ kinh ngạc, không nên nói đùa với trẻ con như vậy." Giọng của Mạc Tình Thương lạnh lùng rồi lại mang theo một chút xíu dịu dàng.
Làm cho người ta hoàn toàn không nghe ra nàng vui vẻ hay tức giận.
"Ha ha. . . Nếu muội muội còn gọi ta một tiếng tỷ tỷ, theo lý nên biết khác biệt trên dưới, cho dù tỷ tỷ ta có thật làm gì sai, cũng không tới phiên muội muội nhắc nhở!" Hoàng hậu quả thật là hoàng hậu, rõ ràng đã bị đẩy vào đường cùng, nhưng mà lại còn có thể phản kích lập tức.
Nhưng Mạc Tình Thương cũng không phải chỉ ngồi không!
"Dù muội muội ta không thể nhắc nhở, nhưng sai lầm chính là sai lầm, cũng không thể bởi người khác không thể nói thì là đúng." Hiển nhiên lần này Mạc Tình Thương không muốn lùi bước.
Nàng có thể nhịn chịu nữ nhân này tổn thương nàng, tuy nhiên nó không thể chịu được nàng muốn tổn thương con trai của nàng! Đó là tính mệnh của nàng, bất cứ kẻ nào cũng không thể tổn thương hắn.
Tức giận trong mắt chợt lóe lên, hoàng hậu thật sự không rõ vì sao Hoàng quý phi luôn luôn mềm yếu vô năng đó hôm nay sẽ cường thế như thế.
Đột nhiên, trong mắt của nàng thoáng qua một tia mừng thầm, là vì quan tâm sao?
Bởi vì quan tâm, cho nên mới phải cường thế như vậy, không cho bất luận kẻ nào khi dễ con trai bảo bối của nàng ta, cho dù là một chút như vậy cũng không cho!
Ngươi càng yêu thương hắn, một khi hắn bị thương thì ngươi sẽ càng đau lòng! Đã như vậy, cũng đừng trách nàng không lưu tình, muốn trách thì trách ngươi quá quan tâm!
"Muội muội, đây chính là Tử Lan phải không, thật đáng yêu. Nghe nói tiểu nhi tử nhà tể tướng đại nhân đến nay còn chưa hôn phối, tuổi cũng không hơn kém Tử Lan bao nhiêu, vậy. . ."
"Ha ha. . . Tỷ tỷ tới thật không may, Tử Lan vừa mới bị gả cho con ta. Là mẫu thân ta tự làm mối!" Trực tiếp cắt đứt lời nói của hoàng hậu, lời nói của Mạc Tình Thương không hề khách khí.
Vậy mà còn duỗi tay với Tử Lan, cũng không biết đầu hoàng hậu này có phải bị lừa đá rồi hay không!
Dù con trai của nàng cũng không xứng với Tử Lan, nữ nhân này còn vọng tưởng phối con trai của Tể Tướng cho Tử Lan. Nếu bị Khuynh Diệu Địch hay Tử Tiêu Thánh biết, nhất định sẽ trực tiếp vặn đầu nữ nhân này xuống.
"Con trai của ngươi? Ha ha ha. . . lời nói này của muội muội thật buồn cười, ở nước Chu này, ai không biết ai không hiểu, Tử Lan chính là nghĩa nữ con trai của ngươi thu nuôi, sao lắc mình một cái đã trở thành vương phi con trai ngươi rồi, cái này nói ra. . . Cũng không sợ người chê cười sao?" Lời nói của hoàng hậu lộ ra giễu cợt vô tận.
Ngươi muốn cho Tử Lan trở thành thê tử của con trai ngươi, ta liền cố tình không đúng ý ngươi!
"Chuyện cười, nếu như tỷ tỷ cho là tình yêu chân chính trên thế gian này là một chuyện cười, thì tỷ tỷ chính là chuyện cười chân chính! Dùng hết thủ đoạn ngàn dặm xa xôi để gả vào nước Chu, không phải là vì yêu sao?" Lời nói của hoàng hậu rất giễu cợt, lời của Mạc Tình Thương còn châm chọc hơn.
Mặc kệ ngươi có tin tưởng tình yêu chân chính hay không, giờ khắc này ngươi cũng không lời nào để nói!
"Ngươi. . . đừng tưởng rằng Bổn cung nói không lại ngươi, Bổn cung chỉ không muốn bác bỏ mặt mũi của ngươi ở trước mặt trẻ cònvà cung nữ thái giám thôi. Dù sao Bổn cung là tỷ tỷ, phải nhường ngươi rất nhiều." Khí chất vốn có toàn thân hoàng hậu ngay lập tức trở nên nóng nảy, nàng không muốn xấu mặt ở nơi này trước mặt nữ nhân kia.
"Vâng, là tỷ tỷ khoan hồng độ lượng." Khẽ khom người lần nữa, còn lạnh nhạt nở nụ cười, cười nhạo ở khóe miệng Mạc Tình Thương cực kì chói mắt.
"Tiểu nhi tử Tể Tướng Phủ sẽ là phu quân tốt, die nnda nl3quyyd on Tử Lan gả đi sẽ không lỗ!" Thu hồi lòng tràn đầy tức giận của mình, nụ cười duyên dáng quý phái lại nở trên mặt hoàng hậu một lần nữa.
Lần này, rốt cuộc Tử Lan Thanh cũng không nhịn được rồi, trước kia không biết thân thế của mình ngưu bức như thế nào, Tử Lan Thanh cũng dám giết chết hoàng hậu này, huống chi bây giờ phía sau mình còn có một cặp phụ mẫu ngưu bức!
"Ta nói vị đại thẩm này, tiểu nhi tử Tể Tướng Phủ đúng là phu quân tốt, vậy sao ngươi không tự mình gả đi!" Mồm miệng bộc tuệch, đây là đặc điểm đặc biệt của Tử Lan Thanh.
Nàng mới không sợ mình phạm sai lầm, dù sao thì xem ra lỗi làm đã có người sau lưng ôm.
"Còn nhỏ tuổi đã vô lễ như vậy, chẳng lẽ phụ thân ngươi không dạy ngươi lễ nghĩa liêm sỉ sao?" Tiếng nói của hoàng hậu chợt đề cao, mà nụ cười duyên dáng quý phái kia trên mặt nàng cũng bắt đầu tản đi một chút xíu.
Lần này, nàng thật sự có một chút tức giận.
Vẫn khinh thường nhếch miệng, Tử Lan Thanh biết hoàng hậu này muốn hạ uy với mình, cho nên mới tàn nhẫn như vậy.
Nếu như nàng là đứa trẻ bình thường, nhất định sẽ sợ, nhưng mà Tử Lan cũng không phải là một đứa trẻ bình thường.
"Chu Tử Mặc đã dạy ta, đối với người mới nói lễ nghĩa liêm sỉ, còn đối với loại người như heo chó súc sinh như ngươi! Lễ nghĩa liêm sỉ đều không có tác dụng!" So chửi nhau sao? Tử Lan Thanh nàng còn không thua đâu! Dù mười hoàng hậu cũng không phải là đối thủ của nàng.
Nghe được lời mắng của Tử Lan Thanh, gương mặt ung dung này của hoàng hậu không giả bộ được nữa, gương mặt phác hoạ vô cùng tinh xảo ngay lập tức trở nên xanh mét .
Mà một bên kia, Chu Tử Mặc và Mạc Tình Thương chỉ mỉm cười nhàn nhạt.
"Hừ,hôm này Bổn cung không thay phụ thân ngươi giáo huấn ngươi một chút, Bổn cung sẽ không đứng đầu hậu cung này! Người tới, trong mắt Tử Lan cách cách không có tôn trưởng, đè xuống cho ta!" Vung tay lên, khí chất uy nghiêm của hoàng hậu vào giờ khắc này chắc chắn hiển thị rõ.
Nhưng lời nói của nàng mới vừa vặn rơi xuống, một giọng nói khác uy nghiêm hơn liền vang lên, "Hoàng hậu sẽ không thật sự so đo với một đứa bé chứ." Theo lời nói nàyrơi xuống, nam tử mặc quần áo long bào màu vàng đã xuất hiện trước mặt mọi người, vậy gương mặt không giận tự uy khiến Tử Lan Thanh không nhịn được rụt cổ một cái.
Mỗi lần thấy nam nhân này, nàng đều cảm thấy hắn không xứng với Hoàng quý phi tổ mẫu tuyệt xinh đẹp như vậy, nhưng mỗi lần lại bị khí phách trong mắt hắn chinh phục tại chỗ!
Có lẽ Hoàng quý phi tổ mẫu của nàng thích chính là nội hàm của nam nhân này.
"Hoàng thượng, vì sao ngài lại tới, nô tì chỉ đùa với Tử Lan cách cách một chút." Khẽ khom người sau đó thoáng che mặt, che lấp tất cả tâm tình không tốt trong mắt.
Nàng không muốn làm cho hắn nhìn thấy một mặt xấu xí của nàng, cho dù là một chút xíu cũng không cho!
"Chỉ đùa giỡn, rõ ràng trẫm nghe nói ngươi phải đè Tử Lan cách cách xuống, chẳng lẽ lỗ tai trẫm xảy ra vấn đề?" Nam tử khoác hoàng bào hiển nhiên không muốn nói nhảm với hoàng hậu này, trong mắt hắn, nàng chỉ là một công cụ, so ra thì hoàn toàn không vượt nửa ngón tay của Mạc Tình Thương!
"Ta. . . Hoàng thượng, là mới vừa rồi muội muội nói muốn gả Tử Lan cách cách cho Mặc nhi, cho nên nô tì mới có thể nhất thời luống cuống. Xin hoàng thượng trách phạt!" Hoàng hậu nói xong câu này, trực tiếp quỳ xuống đất.
Vẻ mặt bi thiết này khiến Tử Lan một hồi ghê tởm, nữ nhân này có không khỏi cũng quá giả bộ rồi không?
Vẻ mặt vừa mới diệu võ dương oai ngay lập tức biến thành mèo con sao? Hơn nữa còn làm một mèo con khiến người thương yêu!
Tử Lan Thanh thật đúng là cảm thấy. . . ghê tởm!
"Gả Tử Lan cho Mặc nhi. . . Tình Thương, đây là sự thực sao?" Đáy mắt nam tử mặc long bào chợt lóe lên xanh thẫm.
Hắn đã hỏi vì sao Chu Tử Mặc không muốn lấy nương tử, thì ra là chỉ là vì trong lòng đã sớm có nàng, mà nàng lại chỉ là một cô nhi được hắn nhặt!
Hoàng tử một nước yêu cô nhi hơn nữa muốn kết hôn để nàng làm vương phi của mình, về sau nói không chừng còn sẽ trở thành một nước hoàng hậu, chuyện này. . . Có phải có chút trò đùa hay không?
"Ừ, thật." Mạc Tình Thương nhìn lên gương mặt không tư nghị của nam tử mình yêu tha thiết nhất trước mặt, thất vọng trong mắt chợt lóe lên.
Ban đầu, nàng được tôn vinh là công chúa Nhân Hoàng, nàng không có vì nước Chu chỉ là một nước trung đẳng mà coi thường hắn, mà bây giờ, hắn thế nhưng lại vì thân phận của Tử Lan mà xem thường nàng, hắn như vậy. . .
Thật khác hắn lúc đầu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...