Vương Phi Hắc Đạo Chiếm Nhà Giữa

Tử Lan dừng lại vì lời nói của Chu Tử Mặc, thì ra nàng không chỉ là truyền nhân Thú Hoàng, mà còn có quan hệ với Ngư Hoàng, thân phận kia của nàng. . . Thật mẹ nó càng ngày càng cường hãn!

Trước kia nàng cũng vì thân phận thấp kém của mình mà âm thầm hao tổn tinh thần.

Hiện tại xoay người biến đổi, vậy mà lại bức người như thế!

"Tử Lan, hiện tại ngươi hiểu vì sao phụ mẫu ngươi vứt bỏ ngươi đi chưa, chính là vì tránh sự đuổi giết của Thú Hoàng và Ngư Hoàng. Bọn họ. . . Chắc cũng rất yêu ngươi!" Những lời này Chu Tử Mặc thật sự không muốn nói ra, nhưng cuối cùng vẫn phải nói.

Hắn không muốn giấu giếm nàng, cho dù là lời nói gây bất lợi cho chính mình cũng không muốn!

Ánh mắt Tử Lan Thanh hơi thâm trầm, kích động trong lòng tản đi một chút xíu, thì ra là có chuyện như vậy, nhất định cuối cùng Thú Hoàng và Ngư Hoàng có nguyên nhân gì đó không muốn đuổi giết nàng nữa, nếu không này hai con tiểu sủng vật tìm tới cửa, thì sao bọn họ lại không biết vị trí cụ thể của mình.

"Ừ." Chỉ là một chữ rất đơn giản như vậy đã chứng minh tâm tình có mấy phần mất tự nhiên của Tử Lan Thanh lúc này.

Chính nàng cũng không biết tâm tình của mình lúc này. Rõ ràng nên vui vẻ, vì nàng không phải là đứa trẻ bị vứt bỏ, mà do phụ mẫu nàng thật sự có khổ tâm bất đắc dĩ mới có thể vứt vứt bỏ nàng.

Nhưng bây giờ vì sao còn có thể khó chịu như vậy, hay là vì không biết lựa chọn như thế nào? Ở giữa Chu Tử Mặc và phụ mẫu mình, nàng thật sự muốn đưa ra lựa chọn sao?

Nâng đầu nho nhỏ của mình lên, ánh mắt Tử Lan Thanh nhìn về phía Chu Tử Mặc hơi mê mang.

"Ngươi. . ."


"Sau này ta mới biết tất cả chân tướng, ta đối với ngươi như thế nào. . . Cũng không phải vì thân phận của ngươi, ngươi nên hiểu!" Toàn bộ cuộc sống hơn tám năm của Chu Tử Mặc và Tử Lan, tâm tư của Tử Lan như thế nào thì sao hắn không biết.

Nàng thông tuệ như vậy, đảo mắt là có thể nghĩ đến chuyện rất nhiều người không biết, lúc này trong mắt nàng mê mang cũng là vì không xác định được sủng ái của hắn với nàng thôi.di en0d an0l; q;u~do n Loại này cảm giác bị hoài nghi này. . . Thật sự có một chút khổ sở như vậy, nhưng nên giải thích thì hắn sẽ giải thích, coi như giữa bọn họ xuất hiện một chút xíu hiểu lầm, hắn cũng sẽ lập tức giải thích rõ.

"Thật xin lỗi!" Nhìn một mảng khổ sở đau đớn trong mắt Chu Tử Mặc, Tử Lan Thanh cực kì oán trách đầu nhỏ của mình, mới vừa rồi rốt cuộc nàng đang suy nghĩ gì chứ! Tại sao có thể hoài nghi sủng ái của Chu Tử Mặc đối với mình! Chẳng lẽ mình không có tâm, không thể cảm thấy sao?

"Giữa ngươi và ta không cần khách khí như thế, ngày ngươi trưởng thành đó, ta sẽ cưới ngươi vào cửa." Vốn ý của Chu Tử Mặc chỉ là không muốn làm cho Tử Lan đau lòng, nhưng nói xong lại biến thành câu này, vì vậy sau những lời này, gương mặt tuấn mỹ nhỏ nhắn của Chu Tử Mặc ngay lập tức trở nên vô cùng đỏ.

Mà theo những lời này của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Tử Lan cũng lập tức trở nên hồng nhuận.

Cái tên Chu Tử Mặc đáng chết, tim vốn đang vô cùng thương cảm nhưng vì một câu nói của hắn mà trở nên ngượng ngùng, cái tên nam nhân đáng chết kia không nhìn thấy bây giờ nàng chỉ có hơn tám tuổi sao? Còn nói câu này với mình!

Rõ là. . . Mắc cỡ chết người!

"Cái đó. . . Ta mới vừa nói đùa, nàng không cần coi là thật." Cực kì lúng túng sờ sờ sống mũi của mình, câu nói của Chu Tử Mặc cực kì né tránh.

Nghe xong lời hắn nói, Tử Lan Thanh nhất thời sững sờ sau đó phiền muộn tăng lên, nói đùa? Hắn vậy mà dùng sự kiện này để nói đùa với mình? Vậy rốt cuộc hắn muốn kết hôn với người nào?

"Nam nhân chết tiệt, ngươi không muốn lấy ta thì muốn kết hôn với người nào?" Giống như cọp mẹ nóng nảy, Tử Lan Thanh giương nanh múa vuốt gầm thét với Chu Tử Mặc, đúng là cái tên nam nhân đáng chết, vậy mà lại không muốn kết hôn với nàng!

"Hả. . ." Trong chớp mắt, Tử Lan Thanh từ một con mèo nhỏ ngoan ngoãn biến thành lão hổ nhỏ, Chu Tử Mặc thật sự có điểm không quen với sự thay đổi mạnh mẽ này của nàng.


Nhưng bất kể Tử Lan có dạng gì, chỉ cần nàng là Tử Lan của hắn, hắn sẽ cưng chiều nàng cả đời.

Bởi vì nàng là Tử Lan. . .

"Hả cái gì mà hả, không phải là ngươi không muốn kết hôn với ta, vậy muốn kết hôn người nào!" Tử Lan Thanh đúng lý không tha người, tràn đầy hung ác nhìn Chu Tử Mặc, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu vì cực kỳ tức giận mà phồng lên đỏ bừng.

"Được rồi, thật ra thì ta chỉ muốn kết hôn với nàng." Ôm chặt lấy người nho nhỏ này, hạnh phúc trên mặt Chu Tử Mặc càng tràn đầy, Tử Lan hung ác như thế, không phải là bởi vì nàng cũng muốn gả cho mình sao?

Hiểu điểm này Chu Tử Mặc cảm thấy mình thật hạnh phúc, tâm như được bỏ thêm vào tràn đầy, ngọt ngào như ăn mật vậy.

"Cái này cũng giống vậy!" Hơi bá đạo ôm lấy Chu Tử Mặc, Tử Lan Thanh phát hiện cánh tay của mình thật đúng là nhỏ, vậy mà không ôm nổi thân thể Chu Tử Mặc, vì vậy cực kì tức giận chu cái miệng nhỏ của mình, kiễng chân mình lên, giống như con bạch tuộc quấn ở trên người của Chu Tử Mặc.

Sau đó, đột nhiên nghĩ đến cái gì, Tử Lan Thanh chu môi hồng của mình, ngọt ngào cười một tiếng với Chu Tử Mặc, có chút tà ác nói, "Có lẽ ngươi đã trưởng thành, ngày mai lấy ta luôn đi!" Những lời này, Tử Lan Thanh nói như là chuyện phải làm, giống như Chu Tử Mặc đã là người của nàng.

"Nhưng ngươi chỉ có tám tuổi!" Chu Tử Mặc bất đắc dĩ trợn trắng mắt, thật không biết trong đầu cô gái nhỏ này chứa cái gì, dù thật sự muốn gả cho hắn cũng không cần nóng lòng như thế chứ.

Nàng vẫn còn nhỏ như thế, dù thật sự gả đi thì không phải là không thể làm cái gì sao.

Hơn nữa sẽ còn bị người khác nói xấu!


"Có phải ngươi không muốn không?" Giọng nói lại trở nên lạnh một lần nữa, khắp khuôn mặt nho nhỏ của Tử Lan Thanh tràn đầy không vui. Nàng đã đồng ý gả đi, mà cái tên tiểu quỷ chết tiệt này lại không cưới! Nếu điều này truyền ra, nàng thật sự rất mất mặt. . .

"Không phải là không đồng ý, nhưng ngươi còn quá nhỏ, vẫn không thể. . ."

"Có cái gì không thể, ta nói có thể là có thể!" Tử Lan Thanh cắn răng, tức giận gầm thét.

"Ngươi mới chỉ có tám tuổi!" Chu Tử Mặc lại lặp lại một lần nữa, đồng thời còn liên tục xoa mi tâm của mình.

Hắn sẽ cưới nàng, đây là chuyện chắc chắn, nhưng không phải hiện tại, vì coi như hiện tại hắn muốn kết hôn với nàng, sẽ có rất nhiều người không đồng ý, trong này bao gồm cả mẫu thân đại nhân kia nữa.

Thân thế đó của Tử Lan đặc biệt như vậy, nếu không hỏi ý phụ mẫu của nàng, để họ đồng ý sẽ lập tức cưới nàng làm thê, dù bọn họ kết làm vợ chồng, cuối cùng sẽ không phải bị chia rẽ như vậy.

"Rất nhiều bé gái tám tuổi đã lập gia đình rồi. . . Có phải ngươi cảm thấy thân phận của ngươi không xứng với ta?" Trầm mặc một lát, Tử Lan Thanh thông minh giống như yêu nghiệt chậm rãi mở miệng.

Trước kia là nàng tự ti, forum le.q~y.d`o`n hiện tại đổi thành Chu Tử Mặc tự ti?

"Ta. . ." Chu Tử Mặc ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc này của Tử Lan, đưa tay muốn đi đụng vào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng, nhưng mới vừa đưa tay ra vội dừng lại hành động kế tiếp của mình.

Quả thật hắn còn rất tự ti!

"Chu Tử Mặc, trước kia ngươi cũng không biết thân thế của ta, nhưng không vì ta chỉ là một đứa trẻ bị vứt bỏ mà ghét bỏ ta, như vậy hiện tại ta làm sao chỉ vì xuất thân của mình mà coi thường ngươi!" Tử Lan Thanh cầm cánh tay sắp rủ xuống của Chu Tử Mặc lên, đặt bàn tay hơi xù xì lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn của mình.

Bọn họ đã là một thể từ sớm rồi, sủng ái của hắn cho nàng đã dung nhập vào cốt tủy của nàng, không thể rời bỏ chính là không thể rời bỏ!


"Tử Lan. . ." Chu Tử Mặc nhìn tiểu mỹ nhân xinh đẹp này, hào quang màu xanh sẫm trong mắt không ngừng thoáng qua, hắn biết nàng tuyệt đối sẽ không ghét bỏ hắn, nhưng không phải chỉ một câu ‘ không ngại ’ của nàng mà bọn họ có thể ở chung một chỗ.

Thế giới này có quá nhiều điều bất đắc dĩ, cũng không phải thích thì nhất định sẽ ở chung một chỗ!

"Chu Tử Mặc, ta không cho phép ngươi khinh thường chính mình! Vì ngươi là Chu Tử Mặc!" Đáy mắt do dự của Chu Tử Mặc rõ ràng như vậy, khiến lòng của Tử Lan Thanh cũng co quắp theo.

Nàng yêu hắn như vậy, hắn trong mắt của nàng là danh hiệu hoàn mỹ nhất, giữa hắn và nàng cũng không có người thứ hai chen lọt vào nữa!

Nàng muốn vĩnh viễn ở cùng với hắn, không bao giờ tách ra.

"Tử Lan, ta biết rõ tâm ý của ngươi, ngươi yên tâm, đời này Chu Tử Mặc ta nhất định sẽ không thả tay ngươi ra nữa." Khóe miệng lạnh nhạt Chu Tử Mặc đã bắt đầu nhếch lên cao, chói mắt như vậy.

Hoàn mỹ vô cùng giống như thiên thần vậy, ở một chỗ nào đó trong thân thể của hắn, một Huyết Mạch Chi Lực thần bí đang chậm rãi giác tỉnh, ánh sáng màu vàng chiếu xuống giống như ánh mặt trời nơi chân trời.

Mà ở bên trong vòm cầu cổ xưa nhất nơi nào đó, quần áo tuyệt mỹ trên người một vị nào đó cũng bắt đầu tản ra từng tầng ánh sáng màu vàng một, vui mừng trong mắt bọn họ cực kì chói mắt.

Vương Chính đang dần dần giác tỉnh, thời đại thuộc về thần tộc bọn họ sẽ được phủ xuống lần nữa!

Bọn họ sẽ lại đứng ở nơi đỉnh điểm của thế giới này nhìn xuống tất cả thiên hạ một lần nữa, bọn họ chính là thần!

Chỉ cần Vương Khả hoàn toàn phủ xuống, bọn họ có thể thoát khỏi cổ xưa cấm kỵ này, đến lúc đó toàn bộ thế giới mặc cho bọn họ làm chủ, mà Vương cũng sẽ mang theo bọn họ đi về phía Thần tộc vào thời khắc chói mắt nhất.

Chỉ cần có Vương, tất cả vấn đề sẽ lập tức không còn là vấn đề, mà việc bọn họ phải làm chỉ là chờ đợi Vương giác tỉnh!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui