Edit: hongheechan
"Đúng, chúng ta cứ đi ra như vậy, hiện tại nên trở về nước." Chu Tử Mặc cầm
tay Tử Lan đột nhiên dùng sức, khiến Tử Lan không nhịn được cau mày,
nhưng cái gì cũng không nói, chỉ nhún nhún cái mũi nhỏ của mình nhíu
nhíu mày, "Vậy không biết thái tử có tìm chúng ta tính sổ không?"
"Bây giờ mới biết sợ?" Chu Tử Mặc điểm cái mũi nhỏ của Tử Lan, bộ mặt cưng chiều mở miệng.
"Ta mới không sợ, chỉ sợ ngộ nhỡ hắn tìm Tiểu Ngữ, Tiểu Ngữ lại đau lòng!
Nếu không, chúng ta làm cho Tiểu Ngữ mất trí nhớ đi?" Cặp mắt Tử Lan
Thanh sáng lên, mất trí nhớ chính là một chiêu vô cùng tốt.
Mất trí nhớ. . .
Nghe được hai chữ đó, lòng của Chu Tử Mặc co rụt lại, sau đó không cầm được
đau lòng, Tử Lan của hắn nhất định sẽ mất trí nhớ, nhất định sẽ quên
hắn, nhưng hắn lại không thể làm cái gì cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng mất trí nhớ!
"Sao vậy, không được sao? Cũng đúng, người ta làm
sao sẽ vô duyên vô cớ mất trí nhớ chứ!" Hơi tự giễu nói, Tử Lan than thở một hơi, chẳng lẽ Tiểu Ngữ khổ sở thật sự là chủ định của ông trời?
"Thật ra thì. . . có lẽ nam nhân kia quan tâm Tiểu Ngữ, có một số việc. . .
ngươi cũng không biết." Cùng nhau đi đến đó, đối mặt với vô số vệ binh,
mặt đám người Tử Lan không đổi sắc, coi bọn họ không có tác dụng, nhưng
nhắc lại đến nam nhân có nỗi khổ tâm kia thì Chu Tử Mặc cũng không nhịn
được thở dài.
"Chuyện gì mà ta không biết?" Tử Lan ngẩng đầu, hơi híp cặp mắt, chẳng lẽ cũng là vì có nỗi khổ tâm, cho nên mới phải ngược đãi Tiểu Ngữ như vậy?
Nhưng ngược đãi là ngược đãi, dù có nỗi khổ tâm cũng không thể thay đổi sự thật này được!
"Hôm qua ta cũng mới biết được, sở dĩ hắn tiến về phía nước Chu muốn lấy
Tiểu Ngữ, chỉ vì. . . trả thù!" d d.lê'q`uy`đ`ô`n Con ngươi Chu Tử Mặc
co rụt lại, ban đầu những chuyện kia hắn cho rằng nam nhân kia cũng
không biết, nhưng bây giờ đã hiểu được, bọn họ đều cùng một loại người,
sao hắn có thể không biết!
"Trả thù, tại sao?" Tử Lan cảm giác mình đang tiến vào một mê cung, giống như cái gì cũng không biết.
"Bởi vì mẹ hắn." Những mặt u ám này, Chu Tử Mặc không hề muốn cho Tử Lan
biết, nhưng hắn cũng biết, sớm muộn gì Tử Lan cũng phải lớn lên, dù nàng thông minh giống như yêu nghiệt, nhưng kinh nghiệm luôn chỉ có một chút như vậy, nên để nàng biết, hắn sẽ từ từ nói cho nàng biết.
Cho đến khi nàng có thể hoàn toàn hiểu được cái thế giới này.
Khẽ cúi đầu, trong mắt Tử Lan Thanh lóe lên một tia giãy giụa, nàng đột
nhiên nhớ đến kiếp trước hình như có bài hát tên là ‘ không muốn lớn lên ’.
Nàng vốn không hiểu vì cái gì mà không muốn lớn lên, nhưng bây giờ đã biết, nàng quả thật không muốn lớn lên.
Dù nội tâm của nàng đã là 38, nhưng chỉ cần bề ngoài của nàng còn là một
đứa bé tám tuổi, nàng có thể vĩnh viễn sống trong cuộc sống ngây thơ
hạnh phúc, nhưng. . . Nàng sẽ luôn từ từ lớn lên!
Một khi lớn
lên, thì không thể giả bộ ngu ngơ như vậy nữa, cần gặp phải cái vấn đề
này rồi cái tiếp theo kia, mà âm mưu cũng sẽ theo nhau tới, đến lúc đó
nàng cũng không thể hạnh phúc như vậy nữa.
Thật. . . không muốn lớn lên. . .
"Có thể giảng cho ta chuyện xưa trong đó một chút không?" Cho dù không muốn lớn lên, nàng vẫn sẽ mỗi ngày một lớn, phải biết tất cả âm mưu quỷ kế
phía sau đó.
" Mẫu phi Tiểu Ngữ và mẫu phi hắn là biểu tỷ muội,
cùng yêu phụ hoàng ta, vốn là mẫu phi hắn gả cho phụ hoàng ta, lại bị
biểu muội thân cận nhất của nàng thiết kế, có lẽ. . . lúc sắp chết nữ
nhân kia vẫn nắm tay của hắn, để hắn vì nàng báo thù." Cặp mắt Chu Tử
Mặc hơi thâm trầm, cặp mắt đen nhánh xinh đẹp cũng bắt đầu hiện ra từng
tia xanh thẫm quỷ dị.
Hắn có thể cảm thấy rõ ràng, tay nhỏ bé của Tử Lan đang liên tục trở nên lạnh, hơn nữa vẫn còn nhẹ run rẩy.
"Tử Lan, đừng sợ, những thứ này đều cách ngươi quá xa, ngươi. . ." Cặp mắt
Chu Tử Mặc bắt đầu trở nên ảm đạm, những lời này hắn lừa đứa trẻ tám
tuổi khác thì không sao, nhưng Tử Lan. . . nàng thông tuệ như vậy, sao
lại không biết tâm tư của hắn chứ.
Thân ở đời, vốn dĩ gặp được
không chỉ có hạnh phúc vui vẻ, mà nhiều hơn còn là những âm mưu, không
có bất kỳ người nào có thể chạy thoát!
Với lại hắn và Tử Lan đều ở hoàng tộc, càng gặp phải âm mưu nhiều!
Hắn chỉ có thể thận trọng che chở Tử Lan, không để nàng phải nhìn thấy tối
tăm của hoàng tộc, nhưng. . . hắn không thể vĩnh viễn che mờ cặp mắt của Tử Lan.
Bất kể hắn giấu giếm như thế nào, Tử Lan vẫn sẽ biết!
"Tử Lan. . . Có ta ở đây!" Không có lời thừa thải, Chu Tử Mặc biết Tử Lan hiểu ý tứ của hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...