Trí nhớ Tử Lan Thanh rất mơ hồ, chỉ nhớ hình như Chu Tử Ngữ hung hăng hôn rất nhiều trên mặt nàng, sau đó lưu lại một câu, "Hạnh phúc của ta sau này hoàn toàn dựa vào ngươi!" Rồi nàng bị bà vú của mình vội vàng chạy đến lôi đi.
Lúc Tử Lan Thanh đang chờ Chu Tử Mặc tới đón, Tử Lan Thanh vẫn còn đang rối rắm không biết phải làm như thế nào để Chu Tử Ngữ xuất cung.
Công chúa không phải hoàng tử, theo luật nước Chu, nếu không có ân điển, công chúa tuyệt đối không thể xuất cung, một công chúa muốn bất cứ lúc nào cũng có thể xuất cung, chỉ có một biện pháp, đó chính là xuất giá!
Nhưng Chu Tử Ngữ chỉ có năm tuổi thì gả đi như thế nào?
"Đi nào." Chu Tử Mặc ôm lấy Tử Lan Thanh.
"Đồ của ta." Đuôi mắt Tử Lan thanh đột nhiên nhìn thấy túi trà bánh trên bàn kia, hiện tại để chuyện của Chu Tử Ngữ ở một bên, giải quyết chuyện của Chu Tử Mặc trước đã.
Nàng tuyệt đối không cho phép nữ nhân khác lợi dụng Chu Tử Mặc! Cho dù là Nạp Lan gia đó thật sự có điều khó xử cũng không thể!
"Cái gì?" Chu Tử Mặc bình thản hỏi.
"Trà điểm tâm." Tử Lan Thanh cười một tiếng với Chu Tử Mặc, sau đó quay lại vừa đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của hai tỷ muội Nạp Lan.
Vùi ở trong ngực Chu Tử Mặc, Tử Lan Thanh liên tục suy nghĩ phải xử lý trà điểm tâm này như thế nào, trực tiếp ném thì rất tiếc. Nếu không thì cho Tiểu Hoa ăn đi, hiện tại Tiểu Hoa đang ở giai đoạn chính của thời kì sinh trưởng, cần bổ sung rất nhiều năng lượng. Hi vọng những thứ này có thể hợp khẩu vị của Tiểu Hoa, Tiểu Hoa thật sự khá kén ăn!
Hắc hắc. . .
Bổ sung một chút, Tiểu Hoa là một con heo nhỏ mà Tử Lan Thanh nuôi.
Không chỉ có tính khí bướng bỉnh còn vô cùng kén ăn, nhưng Tử Lan Thanh thích, bởi vì ánh mắt của Tiểu Hoa Hoa rất giống Chu Tử Mặc.
Tử Lan Thanh tin tưởng, Tiểu Hoa chắc chắn có linh tính, không nhìn thấy tất cả nữ tử xuyên qua tay trái đều là mỹ nam, tay phải đều là vô số Thần Thú sao? Tuy nàng chỉ tùy tiện nuôi một con heo Tiểu Hoa thì cũng ít nhất là bán Thần thú đúng không!
Vào giờ phút này, con heo đang núp ở trong chăn của Tử Lan Thanh và Chu Tử Mặc ngủ say, đột nhiên hung hít mũi mấy cái, sau đó cực kì nhân tính hóa bắt lấy cái chăn, hơi hung ác mở hai mắt ra.
Nhưng đột nhiên, con heo Tiểu Hoa này hình như nghĩ đến cái gì, đáy mắt hung ác ngay lập tức biến mất không dấu viết.
Lưu luyến lộn mấy vòng trong chăn, con heo mập mạp Tiểu Hoa mới đứng thẳng bốn chân thật nhỏ của mình lên, kiêu ngạo nhảy xuống giường.
Thật khó tưởng tượng trên mặt heo cũng xuất hiện vẻ mặt thần kì như vậy.
. . .
Từ lúc ngồi lên xe ngựa mãi cho đến xuống xe ngựa rồi ngồi ở bàn cơm, ánh mắt Chu Tử Mặc chưa bao giờ rời đi khỏi trà bánh trong tay Tử Lan Thanh.
Vì hắn vừa rồi đã hỏi, không phải Chu Tử Ngữ đưa, vậy là ai đưa?
Chẳng lẽ là những đứa trẻ thích Tử Lan đưa, Tử Lan đáng yêu như thế, không chừng những thằng nhóc kia cũng sinh ra thích thú với nàng.
Hiển nhiên lúc này Chu Tử Mặc đã quên, chính hắn cũng chỉ là một thằng nhóc.
"Tử Lan. . . điểm tâm trong tay ngươi. . . là ai đưa?" Cuối cùng Chu Tử Mặc cũng lên tiếng hỏi.
Hắn tự cho là mình hỏi rất tự nhiên, nhưng lại không biết, lúc này hắn ở trong mắt Tử Lan Thanh kỳ cục như thế nào, giống như toàn thân bị rôm sẩy vậy, đứng ngồi không yên.
"Hắc. . . là hai tỷ muội Nạp Lan gia đưa cho Hoa Hoa ." Tử Lan Thanh tùy ý đổi Chu Tử Mặc thành tên tuổi của Hoa Hoa, dù sao Chu Tử Mặc cũng sẽ không biết.
Theo lời nói của Tử Lan Thanh, Chu Tử Mặc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, may mắn là đưa cho Hoa Hoa .
"Tiểu Tam, đưa điểm tâm này cho Hoa Hoa đi." Chu Tử Mặc ra lệnh.
Nhìn điểm tâm này thật chướng mắt!
Sau khi Tiểu Tam phụng mệnh, liền lấy trà bánh Tử Lan Thanh để ở trên bàn đưa đi cho Hoa Hoa. Vì vậy tâm tư của hai tỷ muội Nạp Lan gia toàn bộ lạc vào trong miệng của Hoa Hoa.
"Meo meo . . ." Khi Tử Lan Thanh đang chuẩn bị ăn cơm, một con mèo con trắng muốt đột nhiên nhảy vào trong ngực Tử Lan Thanh, đôi mắt mèo long lanh đáng thương nhìn Tử Lan Thanh.
Chu Mử Mặc nhìn con mèo đột nhiên xuất hiện này, đáy mắt thoáng qua một tia sáng lạnh, lấy võ công bây giờ của hắn mà lại không biết con mèo này làm sao xuất hiện ở trong phòng này.
Con mèo nhỏ này. . . không đơn giản!
"Ah? Con mèo nhỏ này. . . thật đáng yêu!"Sau khi hơi mất hồn, Tử Lan Thanh ôm lấy con mèo lớn chừng bàn tay này.
Nàng vốn rất thích mèo, đặc biệt là mèo Ba Tư, nhưng cổ đại lại không có, hiện tại con mèo con khéo léo như thế này hoàn toàn giống với mèo Ba Tư.
"Phụ thân, chúng ta nuôi nó có được hay không?" Tử Lan Thanh làm nũng mở miệng. chanochan0
"Chuyện này. . ." Chu Tử Mặc hơi khó xử, hắn nhìn thấy Tử Lan rất thích con mèo nhỏ này, nhưng mà con mèo nhỏ này. . . có lẽ chính là con vật kia trong truyền thuyết, nếu không thì một con mèo nho nhỏ làm sao có thể tránh thoát dò xét của hắn.
Đột nhiên, con ngươi Chu Tử Mặc nhanh chóng co lại, con heo kia còn có con mèo con này nữa, chắc chắn đều là từ truyền thuyết kia ra!
Nếu như một tìm tới cửa là tình cờ, bây giờ đã có hai con đều tìm tới cửa, thân thế của Tử Lan . . . chẳng lẽ thật sự giống như trong truyền thuyết. . .
Khó trách, khó trách mẫu phi sau khi biết hắn thích Tử Lan có vẻ mặt như vậy, còn nói nhiều điều không giải thích được với hắn như vậy, thì ra bởi vì Tử Lan. . .
Nắm chặt hai tay của mình, trong mắt Chu Tử Mặc liên tục thoáng qua từng tia đau đớn, hắn. . . quả thật không xứng với Tử Lan!
"Phụ thân, có thể không?" Tử Lan thận trọng hỏi.
Theo lời của Tử Lan, Chu Tử Mặc nhìn về phía con vật nho nhỏ kia. Lúc này, con mèo con trong ngực Tử Lan đang hung ác nhìn hắn chằm chằm.
Chu Tử Mặc cười khổ một tiếng, hắn có thể nói ‘ không ’ sao?
"Có thể." Hai chữ cực kì lạnh nhạt, nhưng trong lòng Chu Tử Mặc đang có sóng to gió lớn xoáy lên kinh người.
Hắn luôn cho là bây giờ tất cả hắn làm đã là quá cố gắng rồi, vậy mà cho đến giờ phút này hắn mới biết, chưa đủ! Tất cả hắn làm đều thiếu rất nhiều!
Muốn hợp thân phận của Tử Lan, hắn chỉ có thể cố gắng, cố gắng hơn nữa!
Phấn đấu! Tất cả vì Tử Lan, chỉ có càng cực khổ phấn đấu mới có thể cùng nàng một chỗ. Vì cảm giác ấm áp này, nỗ lực hết sức!
"Vậy ta mang con mèo nhỏ này gặp mặt với Hoa Hoa." Tử Lan Thanh vui vẻ nói xong cũng ôm con mèo trắng biến mất ở bàn cơm.
Sau khi Tử Lan biến mất, Chu tử mặc tùy ý ăn ít rồi đi luyện công. Bắt đầu từ hôm nay, hắn sẽ càng cố gắng, mà tất cả điều này chỉ là vì có thể hợp với Tử Lan.
"Hoa Hoa, xem xem ta mang cái gì tới cho ngươi." Người còn chưa đi vào cửa phòng của con heo Tiểu Hoa, tiếng Tử Lan đã truyền vào.
Khiến con ngươi của Tiểu Hoa đang ăn trà bánh trong phòng sáng lên, bỏ qua trà bánh này, phóng tới Tử Lan Thanh đang mở của phòng.0d0d 0 Vậy mà con heo còn chưa xông tới đã nhìn thấy con mèo trắng đáng chết trong ngực Tử Lan.
Lúc này con mèo trắng đáng chết kia đang đắc ý nhìn nó, "Meo meo. . . Meo meo. . ." ( Thú Ngữ: Tới sớm không bằng tới đúng dịp, ngươi không biết hiện tại tiểu chủ nhân cưng chiều ta biết bao nhiêu. )
"Hừ hừ. . ." ( Thú Ngữ: Đồ mèo đần, cút ngay cho ta, đó là vị trí của ta. )
"Meo meo. . . Meo meo. . ." ( Thú Ngữ: Ngươi mới là con heo lười, tiểu chủ nhân thích ôm ai thì ôm người đó, ai bảo dáng dấp ngươi không xinh đẹp như ta! )
"Hoa Hoa, nó là Miêu Miêu, về sau ngươi và nó là bằng hữu tốt nha, ngươi không được khi dễ nó." Tử Lan Thanh vô cùng cưng chìu vỗ vỗ đấu heo của Tiểu Hoa, sau đó đặt con mèo trắng ở bên cạnh Tiểu Hoa.
Không thể không nói, đời trước Tử Lan Thanh không có nuôi sủng vật, nên đặt một con heo và một con mèo chung một chỗ để nuôi, hắc hắc hắc. . .
Hai con động vật nhỏ vừa nghe lời này của Tử Lan Thanh, không thể không buông tha ‘ thù hận ’ với nhau, thân mật dựa vào chung một chỗ.
Ở trước mặt của tiểu chủ nhân, bọn họ nhất định phải làm ra bộ dạng cực kì ngoan ngoãn để tiểu chủ nhân vui mừng.
Tử Lan Thanh hoàn toàn không biết sự tình nhìn biểu hiện nghe lời của hai động vật nhỏ này, vô cùng vui vẻ vừa ôm vừa hôn chúng nó, sau đó buông ra đi tìm bà vú.
Chân trước của Tử Lan Thanh vừa bước ra cửa phòng,d.d ^0 chân sau của hai con vật liền khai mở chiến.
Tiểu bạch miêu lập tức đưa móng vuốt bén nhọn của nó ra, ra sức vồ một cái trên người Tiểu Hoa, nhưng lại chỉ cào nát mấy sợi lông heo của Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa đắc ý ‘ hừ hừ ’ hai tiếng, táp tới tiểu bạch miêu. Nhưng tiểu bạch miêu lại vô cùng nhanh nhẹn né tránh, sau đó cực kì đắc ý nhìn Tiểu Hoa, con heo lười này muốn cắn nó, mà không nhìn thân thể phình to của nó một chút!
Tử Lan Thanh mới chạy đi hai bước đột nhiên nhớ ra một chuyện, vì vậy vội vàng chạy về.
"Két. . ." Mới vừa mở cửa phòng, hai con thú vốn là chiến hỏa nhanh như chớp ôm lấy nhau ở cùng một chỗ.
Tiểu bạch miêu ngoan ngoãn vì Tiểu Hoa mà liếm da trên người nó, mà Tiểu Hoa dùng chân heo béo phì ‘ vuốt ve ’ lông mèo nhu thuận của tiểu bạch miêu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...