"Làm biếng trốn việc hình như nói hơi quá rồi, Ninh cô nương vốn cũng không phải loại người như vậy".
Mộc Vân Cẩm ngồi ở chủ vị, một tay theo thói quen đặt ở trên bàn dài, bỗng nhiên nhớ tới có một nam nhân vô lương tâm hình như cũng thích làm động tác này, vì vậy lập tức ngừng động tác trong tay, nhìn về phía Ninh Hàm Chi ngồi ở phía dưới.
"Kỹ năng vẽ của bản vương phi vụng về, trước đây Vương gia đã tìm không ít họa sĩ tài nghệ cao siêu tới phủ, thế nhưng hiểu biết của ta quá kém, lại thêm nền tảng cũng yếu, phụ lòng những vị họa sĩ kia dốc lòng giáo dục."
Mộc Vân Cẩm dừng một chút, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, tiện đà thở dài.
"Cho nên, không biết Ninh cô nương có cách gì có thể khiến cho kỹ năng vẽ của ta tiến bộ ngay trong thời gian ngắn không?"
Nàng trực tiếp hỏi vấn đề mấy chốt, tất cả những gì nàng nói đều là thật.
Nàng nào chỉ là không có nền tảng, ví dụ như việc vẽ hổ thành chó vậy.
Ninh Hàm Chi hơi nhíu mày lại.
Nàng ta hiển nhiên cũng không ngờ rằng một thế gia quý nữ có thể nói là danh tiếng vang xa trong kinh thành như Mộc Vân Cẩm lại không hề tinh thông cầm kỳ thi họa.
"Chắc Ninh cô nương cũng cảm thấy nghi hoặc.
Lúc ta còn ở khuê các quanh năm triền miên trên giường bệnh, cho nên phụ mẫu cũng không mời ma ma giáo dưỡng tới phủ dạy cầm kỳ thư họa, chỉ vì mong ta có thể thoải mái khỏe mạnh sống là được".
Mộc Vân Cẩm giả bộ rất bất đắc dĩ, trên gương mặt nhỏ nhắn lạnh lùng trong trẻo đều là vẻ mất mát và bất lực.
Ninh Hàm Chi chỉ nghe nói nữ nhi phủ Thừa tướng phong thái xuất chúng, nhưng không ngờ tới phong thái này chỉ dừng lại ở dung mạo, còn học thức thì...
Dường như nàng ta đã hiểu ra, cuối cùng cũng hiểu được dụng ý của Quý phi nương nương.
Nữ nhi phủ Thừa tướng cũng chính là Thần Vương phi không giỏi cầm kỳ thư họa, người bình thường chắc là sẽ không biết được điều này.
"Vương phi không cần phiền lòng, vẽ tranh kỳ thực không khó.
Nếu Vương phi chỉ muốn vẽ để giết thời gian thì cũng không nhất định phải học cao siêu làm gì".
"Ninh cô nương tâm tư cẩn thận, quả thực chạm tới trái tim ta.
Ta học vẽ tranh chỉ vì muốn khiến Vương gia được vui, nếu không cũng không cần phí tâm đi học những thứ này".
Mộc Vân Cẩm muốn tạo ra một biểu hiện giả dối, một biểu hiện giả dối mà có thể khiến Ninh Hàm Chi tin thật.
Nếu như muốn dẫn rắn rời hang, không ném ra chút thịt thì sao nó có thể ngửi thấy được?
"Quan hệ giữa Vương gia và Vương phi không thân thiết sao?"
Ninh Hàm Chi dò xét mà hỏi một câu, bỗng nhiên ý thức được bản thân lắm mồm nên lập tức ngậm miệng.
"Hàm Chi nhanh mồm nhanh miệng, mong rằng Vương phi không tính toán với Hàm Chi".
"Không sao cả, đây cũng không phải là bí mật động trời gì.
Nếu không phải vậy thì tại sao ngày đại hôn Vương gia lại nạp hai vị muội muội vào phủ, nghĩ đi nghĩ lại thì một là do lo lắng cơ thể ta không khỏe, không thể giúp Vương gia sinh con đàn cháu đống.
Thứ hai là ta không giỏi cầm kỳ thi họa, Vương gia sợ là nhìn xong cũng sinh lòng phiền chán."
Diễn xuất của Mộc Vân Cẩm trông thật giả tạo, Ninh Hàm Chi nghe mà cũng thấy mây dù dày đặc, cũng may nàng ta vẫn tin, thật sự đã tin.
Vân Sơ ở một bên nén cười, nhưng lại lo lắng sẽ phá hỏng kế hoạch của chủ tử nên nén cười đến độ sắp chảy cả nước mắt.
Vân Tấn đứng ở bên Vân Sơ, đưa ngón tay ra bấm mạnh vào cùi chỏ của Vân Sơ ý bảo nén cười.
"Vương phi không cần tự trách, lần này Hàm Chi đến đây vừa lúc có thể giải vây khốn cảnh của Vương phi, Vương gia sẽ không chán ghét mà vứt bỏ người đâu".
Ninh Hàm Chi an ủi, đáy mắt lộ vẻ lo lắng, Mộc Vân Cẩm nhìn mà cũng thiếu chút nữa tin là thật.
Mặc dù không thể dựa vào một câu nói mà phán đoán người ta là tốt hay xấu, nhưng chỉ cần là một quân cờ trong tay Quý phi nương nương thì có lẽ cũng chẳng sạch sẽ là bao.
Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, hàm ý là bên trong cao thượng đáng quý, chứ không phải bên trong xấu xa bẩn thỉu, biểu hiện ra bên ngoài lại thanh cao vô tội.
Nàng không thể không thấu lòng người một lần nữa, nỗi đau đớn vì bị phản bội nếm một lần thôi cũng đủ để nàng cả đời khó quên.
...
Sự xuất hiện của Ninh Hàm Chi đã triệt để phá vỡ sự yên tĩnh của Vương phủ, ngay cả An Hiểu Như ngày thường không ra khỏi viện cũng chạy đến Yêu Nguyệt Cư.
Dưới cây lớn sum xuê, cành lá tầng tầng lớp lớp che đi cơn nắng gắt ngày thu, hai người ngồi đối diện nhau, dáng vẻ thanh nhàn.
"Gần đây An muội muội không trở về phủ Thái phó sao?"
Mộc Vân Cẩm mỉm cười bảo Vân Sơ mang ra ít điểm tâm từ phòng bếp, đồng thời châm thêm nước trà.
"Tỷ tỷ còn có tâm trạng uống trà ăn điểm tâm, tim muội thì sắp nhảy ra khỏi cổ họng rồi".
Từ lúc An Hiểu Như tiến vào vương phủ vẫn luôn rất hòa hợp với Mộc Vân Cẩm, cho nên về sau tới cũng bỏ qua rất nhiều quy củ bắt buộc, xưng hô cũng tùy ý hơn nhiều.
"Chuyện gì mà kinh tâm như vậy, lại có thể khiến muội muội nóng lòng như thế?"
"Không phải chuyện của muội.
Ninh họa sĩ là tỷ tỷ tự mình tiếp đãi vào phủ sao?"
Khuôn mặt của An Hiểu Như nhăn thành một đoàn, lông mày lá liễu nhăn lại, tạo thành hình chữ Xuyên.
Tay Mộc Vân Cẩm bưng trà dừng lại, nàng giương mắt nhìn qua.
"Sao thế? Ninh họa sĩ nhận lệnh của Quý phi nương nương tới phủ dạy ta vẽ tranh, sao ta dám từ chối được?"
"Sao tỷ tỷ lại không từ chối được? Chỉ cần nhờ Vương gia đứng ra, cho dù là ai cũng không thể nhét người vào trong phủ".
An Hiểu Như ngoài miệng nói không ăn nhưng tay vẫn rất thành thật lấy điểm tâm ở trong đĩa.
"Bánh hạt dẻ trong viện tỷ tỷ quả thực còn ngon hơn cả cửa hàng đầu thành Đông".
Mộc Vân Cẩm mím môi cười, trêu ghẹo nói: "Ai không biết chuyện còn tưởng rằng muội ở vương phủ bị thiếu ăn thiếu mặc, nên mới tới Yêu Nguyệt Cư tham ăn như vậy."
"Huống chi, chút chuyện nhỏ này ta cũng không muốn đi quấy rầy Vương gia.
Gió chiều nào xoay chiều ấy, nếu như cô ta trăm phương ngàn kế muốn gây ra chuyện gì, ta sẽ dùng cả hai tay để tiếp chiêu".
"Chỉ sợ cô ta đến đây không phải vì nghe lệnh Quý phi nương nương đối nghịch với tỷ, mà là vác theo cái cuốc tới đào góc tường nhà tỷ mà thôi, tỷ tỷ đừng sơ suất quá".
An Hiểu Như hiếm thấy lộ ra vẻ tinh khôn lanh lợi như vậy, hoàn toàn khác xa với một người luôn đoan trang thận trọng ở trước mặt người khác như thường ngày.
"Ta có góc tường từ lúc nào, cô ta cứ tới đào đi, đào được tượng Phật lớn cũng coi như bản lĩnh của cô ta, đỡ công lắc lư ở trước mặt ta mỗi ngày, đong đưa khiến ta đau đầu hoa mắt".
Mộc Vân Cẩm không đồng ý lắm mà ăn bánh hạt dẻ, bánh ngọt nhẹ vừa vào miệng đã lập tức tan ra.
"Tỷ tỷ đang nói ngược à? Một người lạnh lùng như Vương gia lại có thể thân mật như vậy với tỷ tỷ, chỉ sợ là có ý với tỷ tỷ rồi".
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, tay Mộc Vân Cẩm cầm bánh hạt dẻ hơi nắm chặt lại, bánh hạt dẻ suýt nữa bị nàng bóp nát.
Hắn thật sự giống như những gì người ngoài nói, có tình cảm với nàng sao?
"Tỷ tỷ có biết thủ đoạn của Ninh họa sĩ này như thế nào không? Phàm là nam tử lọt vào mắt xanh của cô ta đều không thể thoát được".
An Hiểu Như nói thế cũng không tính là là tin vỉa hè, tuy là Ninh Hàm Chi vẫn chưa có gì không ổn giống như lời đồn đại trên phố, nhưng lúc An Hiểu Như chưa được gả đi vẫn thường nghe các thiếp ở trong phủ nói về Ninh Hàm Chi.
Tất cả đều là chuyện nàng ta được quý công tử nhà nào coi trọng.
Những công tử giàu có kia còn vì nàng ta mà năm lần bảy lượt đối nghịch với người nhà, khiến cho các quan to hiển quý trong kinh thành có chút đau đầu.
"Xem muội nói gì kia, như thể Ninh cô nương là yêu tinh ăn tươi nuốt sống không bằng".
"Tỷ tỷ không tin muội.
Lúc muội còn ở phủ Thái phó đã nghe về bản lĩnh câu dẫn của Ninh họa sĩ rồi.
Cô ta không ở ngoài cung nhưng những công tử giàu có kia vẫn si tình tuyệt đối với cô ta.
Thế nhưng hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, Ninh họa sĩ lại không vừa ý những công tử kia, đã sớm có người trong lòng rồi, nếu chúng ta không ra tay thì cô ta sẽ tới đào góc tường nhà tỷ đó".
An Hiểu Như nói liền tù tì khô cả cổ họng, nói xong liền bưng chén trà trên bàn lên uống một hơi cạn sạch.
"Muội từ từ thôi, sao gần đây lại không ngoan như vậy rồi".
Mộc Vân Cẩm bất đắc dĩ cười.
Nàng còn nhớ rõ lúc vừa mới vào vương phủ, An Hiểu Như điềm tĩnh bình yên biết bao nhiêu, giờ mới có mấy ngày mà như lột xác thành người khác vậy.
"Trước khi muội gả vào đây tổ phụ đã nói với muội, hành sự nhất định phải cẩn thận chặt chẽ, muội cũng bị ép buộc mà bất đắc dĩ thôi.
Nếu như ở chỗ tỷ tỷ mà còn phải giả vờ ngụy trang thì muội mang cái mặt nạ này mệt chết rồi".
Cái miệng nhỏ nhắn của An Hiểu Như lúc mở lúc đóng, sẽ không nghỉ một giây nào, rất giống một chú chim đậu ở đầu canh suốt ngày hót vang, là thật vui sướng tâm tình.
"Trước đây sở dĩ muội không dám thân cận với tỷ tỷ là vì biết tỷ tỷ hiểu lầm chuyện Vương gia nạp thiếp, muội sợ tỷ giận trong lòng, muội còn nghĩ hay là chờ tỷ hết giận rồi tới chiếm cảm tình của tỷ sau".
An Hiểu Như vẻ mặt thoả mãn mà duỗi người, chợt cảm thấy hình như mình đã bỏ quên mất chuyện gì quan trọng chưa nói, nhưng nhất thời không nghĩ ra được chuyện gì.
"Nhưng tỷ tỷ phải thường xuyên đề phòng Ninh họa sĩ này, không thể để cô ta nhân cơ hội đào tường được".
An Hiểu Như nói xong liền rời khỏi Yêu Nguyệt Cư, tựa như chú én nhỏ vỗ cánh bay đi.
"Gần đây An trắc phi hoạt bát vui tươi hơn rất nhiều, có lẽ do sức khỏe Thái phó đã ổn, khiến tâm trạng An trắc phi cũng thả lỏng hơn rất nhiều".
"Cô ấy có lòng tốt nhắc nhở, nhưng phàm là thứ phải dồn hết tâm lực tranh đoạt mới có được, ta luôn cảm thấy rất ủy khuất cho bản thân mình".
Mộc Vân Cẩm hơi ngước đầu, xuyên qua kẽ lá nhìn lên trời, bầu trời trong suốt sáng rỡ tựa như một khối phỉ thúy.
...
"Vương gia, tuy Hàm Chi phụng mệnh Quý phi nương nương tới phủ dạy Vương phi vẽ tranh, nhưng chủ ý của ta huynh không đoán ra được sao?"
Ninh Hàm Chi đau lòng nhìn chằm chằm Thẩm Diệu Thần, tay trong ống tay áo cũng không ngừng siết chặt, nỗi chờ mong nơi đáy mắt cũng triệt để tiết lộ tâm tư của nàng ta.
Hai người đứng ở trước một cây hải đường thấp lùn, dáng người Thẩm Diệu Thần cao ngất, đứng chắp tay đưa lưng về phía Ninh Hàm Chi, đáy mắt lóe ra một loại tâm tình không biết tên.
"Bản vương từ khi nào phải đi đoán tâm tư của một họa sĩ?"
Giọng điệu của Thẩm Diệu Thần thờ ơ tột cùng, không chứa chút nhiệt độ nào.
"Ta đối với huynh mà nói thật sự chỉ là một họa sĩ không đáng nhắc tới sao? Trước đây khi còn bé, ta vì muốn tiến cung để bầu bạn với huynh mà quỳ gối trong mưa cầu xin phụ thân một ngày một đêm, vì đau lòng lo lắng ta gặp chuyện không may nên mới đồng ý cho ta vào cung, chút tình cảm này huynh thật sự không coi trọng sao?"
Ninh Hàm Chi tiến lên một bước, mắt ngậm thu thủy như muốn tê liệt ngã xuống ở trên người Thẩm Diệu Thần.
Cảm giác muốn được tới gần trái tim của hắn giờ khắc nào cũng đang hành hạ nàng ta.
"Cho nên ta mới hạ thấp bản thân xuất cung, suy cho cùng cũng là vì yêu ai yêu cả đường đi.
Dạy Vương phi vẽ vốn không phải mong muốn của ta, dù sao cô ấy cũng là tình địch đã cướp mất ý trung nhân của ta.
Ta từ khi còn nhỏ đã ngưỡng mộ Vương gia, nguyện vọng cả đời của ta vậy mà cuối cùng chỉ có thể làm bạn với huynh, vì ta ngưỡng mộ huynh nên mới đối tốt với Vương phi"..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...