Bóng đêm dần dần bao phủ khắp không gian, trên trời đêm đầy sao tỏa sáng rực rỡ, một vầng trăng tròn treo ở giữa trời đêm, tô điểm cho vùng đất thành màu trắng bạc.
Trong vương phủ đèn đuốc sáng trưng, ngọn đèn dầu suy tàn theo mấy chạc cây lung lay trong gió, vào lúc này Mộc Vân Cẩm cũng từ từ tỉnh lại.
"Nhị ca, tẩu tẩu tỉnh rồi, tẩu tẩu tỉnh rồi..."
Thẩm Ngọc Thư sáng bừng hai mắt, lập tức đứng bật dậy khỏi ghế mềm.
Thẩm Diệu Thần đang ngồi dựa vào bên giường, nghe thấy Thẩm Ngọc Thư mừng rỡ nói thì cả người trong nháy mắt thẳng đứng dậy, hai mắt nhìn chằm chằm người đang nằm trên giường.
Vân Sơ động tác vô cùng quen thuộc bưng một ly nước ấm từ bàn qua đưa cho Thẩm Diệu Thần.
Có lẽ do hắn đang đắm chìm trong sự vui mừng khi Mộc Vân Cẩm tỉnh lại, nên đối với sự hiểu ý của Vân Sơ hắn hiếm khi dành ra một ánh mắt tán thưởng.
Vân Sơ mím môi cười cười, quy củ đứng qua một bên.
Xem ra hy vọng rời phủ nuôi ba nghìn trai lơ của chủ tử nhà mình sẽ bị dập tắt triệt để rồi.
Mộc Vân Cẩm biết bản thân lại hôn mê, nhưng nàng cũng chỉ nhớ lại mấy ký ức không thể chịu nổi thôi mà đã như vậy rồi.
Cho nên, nếu nàng thật sự còn không thực hiện kế hoạch tru diệt của Quỷ Mị, chẳng phải là sẽ cưỡi hạc qua tây thiên luôn sao?
Nghĩ đến đó, Mộc Vân Cẩm cảm thấy đầu mình càng ngày càng đau, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt càng trắng bệch thêm vài phần.
"Sao vậy, sao trông sắc mặt nàng lại kém hơn rồi?"
Trong mắt Thẩm Diệu Thần đều là vẻ quan tâm.
Hắn chậm rãi đỡ Mộc Vân Cẩm dựa vào giường, sau đó đút nước cho nàng uống.
Vân Sơ lập tức tới nhận ly trà mà hắn đưa qua.
"Không sao cả, làm phiền Vương gia phải chạy tới Yêu Nguyệt Cư một chuyến, vất vả cho Vương gia rồi".
"Từ lúc nào mà nàng lại ngoan ngoãn như vậy rồi.
Trước đây không phải còn oán giận bản vương bất công với nàng, muốn hòa ly với bản vương kia mà".
"Nào có, thiếp cũng không phải người vong ân phụ nghĩa, nhưng mà không phải hưu thư vẫn luôn ở chỗ Vương gia sao?"
Có lẽ là do cơ thể hư nhược nên giọng nói Mộc Vân Cẩm lộ vẻ ngây thơ ôn nhu, khác hoàn toàn so với hình tượng quần áo lụa là hàng ngày.
"Sau khi bản vương nhận hưu thư của nàng liền giao cho Dạ Hạo bảo quản, ai ngờ tiểu tử kia lại sơ sẩy đặt hưu thư trên giá cắm nến làm cháy mất.
Bản vương vì nghiêm phạt Dạ Hạo mà còn bắt hắn đến sau núi vùng ngoài thành, bỏ đói mấy ngày mới cho hồi phủ".
Kỹ năng trợn mắt nói mò của Thẩm Diệu Thần càng ngày càng thuần thục, cũng may Dạ Hạo bây giờ không có ở chỗ này, hắn có bịa đặt như nào Dạ Hạo cũng không biết được.
Mộc Vân Cẩm cong khóe miệng.
Nàng không có tin đâu.
"Làm sao? Bản vương còn có thể gạt nàng sao?"
Thẩm Diệu Thần hơi nhíu mày, rõ ràng đây là ý nàng không tin hắn.
"Không phải không phải không phải, thiếp không có ý này, chỉ là thiếp bất tỉnh nên di chứng phát tác thôi".
Mộc Vân Cẩm lộ vẻ lúng túng, không biết nên nhìn vào chỗ nào.
Thẩm Ngọc Thư ở một bên cả kinh há hốc mồm.
Dạ Hạo luôn phải đội nồi thay nhị ca, thật sự quá đáng thương mà.
Ngày ấy Thẩm Ngọc Thư chính mắt thấy nhị ca thả hưu thư vào đốt trên giá cắm nến, khi đó hắn ta trốn ở trong góc phòng thấy rất rõ ràng.
Hắn ta còn nhớ rõ nhị ca dùng hai đầu ngón tay kẹp hưu thư, trên môi nở một nụ cười ý vị thâm trường, đến bây giờ hắn ta vẫn khó mà quên được.
Nửa đời còn lại của tẩu tẩu coi như thua ở trong tay nhị ca rồi, còn hỏi hưu thư làm gì, cứ đàng hoàng ở trong phủ sinh con đàn cháu đống cho nhị ca là được rồi, đến lúc đó hắn ta sẽ san sẻ với nhị ca, dạy cháu nhỏ học kiếm thuật.
Hắn ta không bao giờ quên ngày xưa khi nhị ca dạy mình tập kiếm thuật nghiêm khắc như thế nào, rồi sẽ đời cha ăn mặn đời con khát nước.
Thẩm Ngọc Thư còn đắm chìm trong giấc mơ xa vời vô tận của mình, bầu không khí trong phòng thoáng chốc trở nên mập mờ.
Thẩm Ngọc Thư vẫn rất tinh ý.
Từ khi biết Mộc Vân Cẩm là người định mệnh, có thể giúp hắn ta nghịch thiên cải mệnh, hắn ta không cố tình bới móc như trước nữa.
Dù sao tương lai hắn ta muốn báo thù còn phải mượn tay nàng, thế nhưng cũng sẽ không xấu xa ác độc đến mức hi sinh nàng để hoàn thành ý nguyện của mình.
Thẩm Ngọc Thư giơ tay lên che miệng ho khan vài tiếng.
Hắn ta nhìn hai người đang bốn mắt nhìn nhau, khẽ mở môi mỏng phân phó với Vân Sơ.
"Nha đầu ngươi không tinh ý gì cả.
Tẩu tẩu từ sau khi rời khỏi phủ trưởng Công chúa vẫn luôn bận trước bận sau chân không chạm đất, ngươi còn không mau đi chuẩn bị bữa tối cho chủ tử của ngươi đi, đứng ngây ở đây làm gì không biết".
Vân Sơ vẻ mặt đã hiểu rõ đi theo phía sau Thẩm Ngọc Thư ra khỏi phòng, để lại một bầu không khí hoàn toàn yên tĩnh.
"Tối nay bản vương muốn ở lại Yêu Nguyệt Cư chăm sóc cho Vương phi, Vương phi có dị nghị gì không?"
Thẩm Diệu Thần đỡ nàng thẳng dậy, vệt sáng nơi đáy mắt tan thành từng mảnh, cất chứa nhiều loại tâm tình khác nhau.
Đầu ngón tay của hắn dùng lực không nặng không nhẹ, như thể lo rằng mình đụng vào sẽ làm búp bê trước mặt vỡ tan vậy.
"Cái gì? Vương gia muốn ngủ lại ở Yêu Nguyệt Cư? Ngàn lần vạn lần không được đâu.
Thiếp đã quen ngủ một mình, Vương gia ở lại sợ sẽ khiến thiếp ngủ không được ngon giấc".
Mộc Vân Cẩm kinh ngạc, tên này đầu óc đột nhiên bị úng nước hay sao mà lại yêu cầu như thế.
"Bản vương chỉ đang tận lực làm tròn trách nhiệm, nghĩa vụ của một phu quân mà thôi, ngay cả chút quyền lợi ấy của bản vương mà Vương phi cũng tước đoạt mất, huống chi..."
Thẩm Diệu Thần giả vờ liếc mắt nhìn tới trước ngực Mộc Vân Cẩm, giả bộ không hứng thú lắm rồi rời tầm mắt đi, kì thực bên tai đã sớm đỏ ửng hết cả.
"Huống chi, cơ thể của Vương phi gầy gò đơn bạc, triền miên nằm trên giường bệnh, bản vương sợ rằng nàng không có sực để tiếp nhận uy thế của bản vương..."
Thấy hắn càng nói càng thái quá, màu da vốn tái nhợt của Mộc Vân Cẩm đã bắt đầu xuất hiện màu hồng nhạt.
"Vương gia nói bậy nói bạ, coi như thiếp không nghe rõ".
Ở trong tiềm thức của Mộc Vân Cẩm, hai người đã sớm trao đổi hưu thư, nếu ở hiện đại thì chính là một cặp vợ chồng đã ly hôn, nào có thể chung chăn chung gối.
Không biết sao, trong lòng Thẩm Diệu Thần đột nhiên nổi cơn ghen tuông không tên.
Không phải là ở trong thế giới đó nàng sớm đã có người trong lòng nên tới thế giới này mới tìm mọi cách chống cự hắn đó chứ?
Bầu không khí bên trong phòng đột nhiên lạnh như băng, lúc này Mộc Vân Cẩm cũng không biết nên nói gì mới tốt.
"Vương phi, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi."
Vân Sơ bưng một chén cháo gà cùng chút điểm tâm thanh đạm tới.
Thẩm Diệu Thần mấp máy môi, cuối cùng im lặng không nói tự tay nhận lấy chén cháo gà từ tay Vân Sơ.
Cháo gà còn đang bốc hơi nóng, hắn để sát bên môi rồi nhẹ nhàng thổi thổi, có lẽ là do lo cháo nóng quá sẽ làm Mộc Vân Cẩm bị bỏng.
"Vương gia, bởi vì thân thể Vương phi hư nhược nên đây là bữa tối mà phòng bếp đặc biệt chuẩn bị cho Vương phi, bữa tối của Vương gia sẽ được đưa lên sau ạ".
"Không sao cả, bản vương vẫn chưa đói, các ngươi cứ hầu hạ chủ tử mình là được".
Thẩm Diệu Thần tay cầm thìa múc một muỗng đưa tới bên miệng Mộc Vân Cẩm.
Vân Sơ lặng lẽ quan sát phản ứng của chủ tử nhà mình, sau đó cười trộm lui ra khỏi nội thất.
Trong phòng giờ chỉ còn lại hai người không nói gì với nhau.
Mộc Vân Cẩm cảm thấy bầu không khí bây giờ xấu hổ đến cực hạn.
"Vương gia, thiếp tự ăn là được, không làm phiền Vương gia phải động tay".
Mộc Vân Cẩm nói xong liền chuẩn bị nhận lấy thìa trong tay Thẩm Diệu Thần nhưng lại bị hắn đẩy tay ra, gương mặt anh tuấn xuất trần đã sớm phủ đầy sương lạnh.
"Sao, bản vương tự mình hầu hạ nàng còn không vừa ý nàng sao?"
Thẩm Diệu Thần khẽ nhíu mày, ánh mắt chứa mấy phần lãnh ý.
"Thiếp không có ý này, thiếp chỉ cảm thấy làm phiền Vương gia như thế không ổn thỏa cho lắm.
Vương gia hàng ngày phải xử lý rất nhiều công chuyện, không cần phải dây dưa với thiếp làm gì".
"Bản vương cam tâm tình nguyện như vậy đấy, Vương phi có gì cần nói nữa không?"
Mộc Vân Cẩm nhìn khóe miệng hắn đang dần hạ xuống, cuối cùng cũng không kiểu cách nữa, đàng hoàng cúi đầu ăn cháo.
Thẩm Diệu Thần thấy người trước mặt nghe lời như thế, gương mặt vốn âm trầm cũng tươi sáng hơn một chút, động tác trong tay càng cẩn thận hơn nữa.
Cảm giác bị người ta coi như vật báu này khiến cho Mộc Vân Cẩm không biết phải làm như thế nào.
Nàng cứ vậy nhìn chằm chằm người trước mặt, nhất cử nhất động đều cao quý tao nhã, khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
"Trên mặt bản vương khắc chữ sao mà Vương phi lại nhìn bản vương như thế?"
Mộc Vân Cẩm bỗng dưng hoàn hồn, vội vàng rũ mắt xuống, vừa rồi nàng có hơi thất lễ rồi.
"Không có, không có gì, thiếp chỉ thất thần trong chốc lát mà thôi, mong Vương gia đừng trách".
"Bản vương tự biết bản thân sở hữu một dung mạo khuynh thành, nàng không cần phải che che giấu giấu như vậy.
Bất luận lúc nào bản vương cũng chỉ thuộc về một mình nàng, muốn nhìn muốn ngắm như nào đều tùy nàng, bản vương cho phép nàng đấy".
Thẩm Diệu Thần cong cong khóe môi, sự không vui tích tụ ở trong lòng giờ đã tan thành mây khói.
Nếu có thể dùng mỹ sắc để khiến nàng có cái nhìn khác về mình, như vậy hắn cũng không thiệt.
Chậc chậc chậc, bản lĩnh tự cho mình hơn người này thật sự là do bẩm sinh đã có rồi.
Mộc Vân Cẩm oán thầm trong lòng.
Vương gia sợ rằng bị điên rồi, bằng không sao lại ăn nói linh tinh như thế.
Sau khi hai người cùng nhau dùng xong bữa tối, Mộc Vân Cẩm được Vân Sơ hầu hạ rửa mặt xong lại nằm ở trên giường.
Thẩm Diệu Thần lệnh cho Dạ Hạo đưa mấy tập hồ sơ từ thư phòng tới đặt ở trên giường êm.
Dạ Hạo do dự mà không biết nên mở miệng như thế nào, ngốc nghếch gãi gãi đầu, nhìn thấy màn truyền hình trực tiếp trước mắt mà sững sờ cả người.
"Tối nay Vương gia ngủ lại trong viện Vương phi, nếu là như vậy thì đêm nay thuộc hạ phải trị thủ ở đây rồi".
Bảo hộ Vương gia là chức trách của Dạ Hạo, cho nên hắn phải xác định mỗi đêm Vương gia ở lại chỗ nào.
"Ừ".
Thẩm Diệu Thần chỉ che miệng đáp lời rồi không nói gì nữa.
Cái này làm khó Dạ Hạo quá, "ừ" rốt cuộc có ý gì?
Vân Sơ không đợi Dạ Hạo phản ứng kịp đã một tay đẩy hắn ra khỏi nội thất.
Tên đần này không bao giờ đoán được tâm ý của chủ tử nhà mình, cho nên hắn làm thế nào mà có thể giữ chức quan trọng ở bên cạnh Vương gia như vậy, Vân Sơ nhìn mà phát sầu.
"Vương phi cứ nghỉ ngơi trước đi, bản vương xử lý một vài sự vụ xong sẽ qua bầu bạn với Vương phi".
Thẩm Diệu Thần nói rất đương nhiên, Mộc Vân Cẩm cũng không biết từ chối như thế nào.
Ngày này lại đến nhanh như thế.
Trước đây nàng gả vào vương phủ để làm gì ấy nhỉ, hình như là chỉ vì ứng phó với tứ hôn của Hoàng Thượng, để tránh việc cự hôn mà gây họa cho phủ thừa tướng.
Mộc Vân Cẩm nửa dựa ở đầu giường, hơi nhíu mày lại, như đang suy tư về chuyện gì lớn bằng trời vậy.
Thẩm Diệu Thần ngầm quan sát nữ tử ở trên giường, bên môi không tự chủ mà nở một nụ cười nhạt, nhu tình trong mắt như một đống tơ dày đặc, gắt gao quấn quanh người trước mặt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...