Trần Ái tự tay rót cho Tần Uyển Tình một chén trà, mặc dù động tác hơi vụng về, nhưng cũng đủ làm cho hoàng hậu ngạc nhiên, ái nữ của nàng mà chịu làm những chuyện này ư?
Gia Uyên cũng không kém, cái tay nhỏ cầm chắc chén bằng sứ, rót cho hoàng hậu trước, sau đến Đức quý phi, rồi mới tới Tần Uyển Tình, rất có trình tự, chỉ là Đức quý phi ngoài mặt mỉm cười, nhưng trong lòng không vui, nhi tử của nàng sao lại đưa cho hoàng hậu trước mà không phải nàng?
Đức quý phi dường như được sủng mà quên mất rằng, bản thân nàng dù sinh ra hoàng tử, dù được hoàng đế yêu thích, nhưng không thể vì thế mà đòi ngang hàng với hoàng hậu
Tần Uyển Tình nhìn hai hài tử đang dâng trà cho mình, cảm thấy tư vị này cũng không tệ
" Đúng là hài tử ngoan, đặt đó cho ta là được " Nàng mỉm cười, cũng không nhận lấy chén của ai cả, đây giống như một trò chơi, nếu chọn chén của ai, thì tức là nàng đồng ý đầu quân cho người đó, Gia Uyên cũng cần thế lực Yến vương phủ để sau này có thể thuận lợi đăng cơ
" Ta có quà cho hai đứa " Nàng lấy ra trong tay áo hai viên dạ minh châu lớn bằng quả trứng gà, cả hai viên đều phát ra ánh sáng lạ, lúc màu xanh lúc màu tím, dĩ nhiên vừa nhìn đã biết đồ trân quý
" Đa tạ tam hoàng thẩm " Trần Ái và Gia Uyên đồng thanh nói, gương mặt đều hứng thú, cầm lấy viên dạ minh châu mà nâng niu, hiển nhiên là lần đầu tiên thấy viên dạ minh châu mà có màu lạ như vậy, Trần Ái liền mơ hồ cảm thán " Thật đẹp, đây là màu gì vậy? "
Tần Uyển Tình mỉm cười, lấy hai chén trà vừa được dâng lên hòa lại làm một chén, rồi nhấp nhẹ
Đó là màu galaxy
Lúc trước ở viện công chúa của nàng có rất nhiều, đều là đồ tiến cống ở Tây vực, mỗi năm năm viên chia đều cho các hoàng tử, nhưng các ca ca nàng đều đem cho nàng, ngay cả phụ hoàng và mẫu hậu cũng cho nàng hết, nhiều quá không biết để đâu nên nàng làm đá lát đường, ban đêm phát sáng cũng đẹp mắt
Trước khi đi nàng tiện tay cho vài chục viên vào không gian, để sau này lỡ có chuyện còn lấy ra dùng, không ngờ lại trở thành quà tặng
" Cái này là dạ minh châu do Tây vực tiến cống " Đức quý phi ngạc nhiên nói, vật này hoàng thượng vô cùng nâng niu, đều đặt ở thư phòng, thái hậu cũng có hai viên, còn lại thì chả ai có cả, vậy mà giờ nàng ta lại tùy tiện tặng hai viên dạ minh châu, có phải là quá hào phóng rồi không?
" Đồ quý giá như vậy, liệu có phải là không nên tặng? " Hoàng hậu hiếm khi đồng tình với Đức quý phi như vậy, mặc dù hoàng đế cũng có ba viên, nhưng đều có màu xác định, còn những viên này, thay đổi màu liên tục, nhìn vào còn biết là đáng giá hơn những viên trong thư phòng
" Không sao, Trần Ái và Gia Uyên thích là được " Tần Uyển Tình cười trừ, nếu mà mọi người thích, nàng cũng cho vài viên làm cảnh, cần gì nghiêm trọng hóa vấn đề lên như vậy
Trần Ái nghe vậy, liền cười đến vui vẻ, càng cảm thấy thích vị hoàng thẩm này hơn, hoàng thẩm còn dễ thương hơn hoàng thúc nhiều. Làm sao một người đáng sợ như hoàng thúc, lại có thê tử dịu dàng hào phóng như vậy chứ
" Cũng không còn sớm, thần thiếp xin phép về trước, lần sau lại đến thăm " Tú Yên đã chuẩn bị áo choàng cho nàng, chỉ đợi nàng đứng lên sẽ khoác vào thôi
" Muội muội phải về sao? Ta không có gì cho muội, nếu lần sau vào, đến cung của ta chơi vài ngày đi " Đức quý phi thân thiết nói, nếu để Gia Uyên tiếp xúc với nữ nhân này nhiều, cũng là chuyện tốt
Phải biết rằng thế lực nhà mẹ đẻ của Yến vương gia vô cùng hùng hậu, mà thế lực nhà mẹ đẻ của Yến vương phi cũng không kém, nếu có thể được bọn họ hỗ trợ, thì vị trí thái tử sớm muộn gì cũng vào tay Gia Uyên
" Tam hoàng thẩm, con có thể đến Yến vương phủ chơi không? " Trần Ái cũng không kém, níu lấy tay áo của Tần Uyển Tình
" Tất nhiên là được " Nàng nhẹ nhàng trả lời, không biết là trả lời cho cả hai, hay chỉ một mình ai đó
...
Vũ Nhiên đàm phán với hoàng thượng rất nhanh, đôi mắt lâu lâu nhìn ra cửa sổ, hoàng thượng đang chuẩn tấu, nhưng cũng vô cùng để ý đến hành động nhỏ của hoàng đệ
" Sao vậy? " Hoàng thượng đặt bút xuống, mặc dù lớn hơn Vũ Nhiên tận mười tuổi, nhưng nhan sắc lại vẫn ngời ngời, vô cùng anh tuấn, nhìn những nhi tử của hắn, đến người thân của hắn, đều là tuyệt sắc, tất nhiên hắn cũng không ngoại lệ
" Đệ có việc về trước, e là không thể chơi cờ " Vũ Nhiên cười, hắn không ngờ hôm nay lại nhiều việc đến vậy
" Việc gấp lắm à? " Hoàng thượng đưa mắt nhìn Vũ Nhiên, đôi mắt cũng mang ý cười, lại chợt nhớ ra chuyện gì đó " Phải rồi, hoàng đệ phụ ( em dâu) cũng nhập cung chung với đệ mà, cũng nên ra mắt trẫm chứ "
" Nàng ấy sức khỏe không tốt, chắc vẫn còn trong cung thái hậu " Vũ Nhiên từ tốn đáp, hắn nghĩ nàng ít tiếp xúc với hoàng thất ở đây thì hơn
" Ồ, cũng đã lâu trẫm không đi thăm thái hậu " Hoàng thượng cười nhạt
Một thái giám nhẹ bước vào, thì thầm gì đó vào tai hoàng thượng, hắn nghe xong liền bật cười
" Hoàng đệ phụ đến tìm đệ "
Vũ Nhiên tất nhiên nghe rõ lời thái giám nói, liền cố ý đứng lên muốn về phủ
" Nếu đã đến, thì vào nói dăm ba câu đi " Hoàng thượng phất tay bảo thái giám mời Tần Uyển Tình vào, tỏ ý muốn giữ Vũ Nhiên lâu thêm một chút, tất nhiên để nữ nhân vào thư phòng là phạm quy chế, nhưng đây là ngoại lệ đầu tiên, kể cả thái hậu cũng chưa từng bước vào
Hoàng đệ quả thật không nể mặt hắn, mấy tháng rồi mới chịu nhập cung, bao nhiêu công việc sổ sách đều ập lên đầu hắn, giờ mới thấy Vũ Nhiên ló mặt, tất nhiên không thể để chạy mất, sổ sách vẫn còn cả chục cuốn chưa phê chuẩn, hắn ngày đêm làm cũng không hết, ngay cả thăm thái hậu cũng không có thời gian
" Thần thiếp bái kiến hoàng thượng " Tần Uyển Tình được thái giám dẫn vào, không nhanh không chậm hành lễ
" Hoàng đệ phụ không cần đa lễ, vẫn là người một nhà, lễ nghi rườm rà bỏ hết đi " Hoàng thượng cười, lén đưa mắt nhìn biểu hiện của Vũ Nhiên, lại nhìn Tần Uyển Tình
Coi như cũng xứng đôi vừa lứa
Tần Uyển Tình thầm nói trong lòng, vậy tức là nàng sau này không cần hành lễ nữa sao? Cũng tốt, thế là nàng không khách khí ngồi xuống bên cạnh Vũ Nhiên
Thái giám bên cạnh rót cho nàng một chén trà đặc, hôm nay nàng uống trà no rồi, chắc lát về khỏi ăn tối
Vũ Nhiên đang suy nghĩ, thấy nàng nâng chén trà tính uống, liền muốn ngăn cản, kết quả nàng đã kịp nhấp một ngụm, ngoài mặt nàng cười, nhưng trong lòng chửi mẹ nó cả trăm lần
Đắng! Đắng khủng khiếp
Cái thứ trà gì mà đắng lên não nàng, vừa đắng vừa chát, có chỗ nào ngon đâu
Vũ Nhiên thấy nàng cười rực rỡ, liền lập tức rót cho nàng chén nước trong, nụ cười nàng mới dần trở nên bình thường
" Muội thấy trà thế nào? " Hoàng thượng cười cười, cũng tự mình nhấp một ngụm
Ngươi còn dám hỏi!!!!
" Không biết, trà này tên gì? " Nàng nhẹ nhàng đưa tay áo lên, vờ che miệng hỏi, nhưng nhanh chóng cho viên kẹo ngọt mà Vũ Nhiên mới dúi vào tay cho, mới khiến vị đắng tan gần hết
" Trà tâm sen "
Rắc
Nàng nghe rõ tiếng kẹo vỡ nát trong khoang miệng...
Trà tâm sen mà ngươi pha đậm đến mức này, rõ ràng là muốn ám sát người khác
" Hoàng huynh bộn bề công việc, nên uống trà để tỉnh ngủ, thành thói quen mới pha đậm như vậy " Vũ Nhiên ôn tồn giải thích, hắn ngồi gần nàng nhất, nghe rất rõ tiếng kẹo bị cắn
Hoàng thượng thấy nàng vẫn nở nụ cười ôn hòa, còn bày ra bộ dạng thưởng thức trà, liền như tìm được tri kỉ, cuối cùng cũng có người nhận ra trà ngon
Mấy vị phi tử của hắn, mỗi lần uống xong đều bất giác nhăn mày, ngại hắn ở đây nên cố gắng nuốt vào, nở nụ cười còn khó coi hơn khóc
Mà hoàng đệ phụ này, không có chút cảm xúc dư thừa, rất tốt
" À, trà tâm sen ăn chung với bánh kim tơ sẽ ngon hơn " Hoàng thượng đột nhiên trở nên nhiệt tình, ngay cả điểm tâm yêu thích cũng không ngại chia sẻ
Bánh kim tơ có hình vuông, làm từ bột gạo được ủ ba ngày ba đêm, nhân bánh làm từ đậu đỏ ngào đường, bên ngoài phủ một lớp vỏ làm từ bột và trứng gà, tạo nên màu vàng óng ánh đẹp mắt, sau đó đem hấp với lá dứa, vừa thơm vừa mềm. Nhìn công đoạn tưởng chừng đơn giản, nhưng việc chọn nguyên liệu và gia vị vô cùng khó khăn, mãi mới có thể làm ra thành phẩm hoàn chỉnh
( Tự biên công thức bánh, chẳng biết có ăn được không:3)
Nàng cho một miếng bánh vào miệng, vỏ bánh giống như kẹo bông gòn, vừa chạm đã tan
Ngọt! Ngọt tới mức cổ họng nàng khó chịu vô cùng
Cái thứ này ngâm trong cả tấn đường nâu hay gì, ăn vào cứ như cho cả thau nước đường vào miệng, ngọt ngấy
Uống chung với trà tâm sen....
Nàng hơi nể phục dạ dày của hoàng thượng, ăn như vậy mà vẫn có thể sống đến ngày này
" Thế nào? " Hoàng thượng mong chờ hỏi han
" Vị không tệ, chỉ là, thần thiếp không ăn được đồ quá ngọt, vẫn là nên nhường cho vương gia " Tần Uyển Tình cố nuốt miếng bánh xuống, sau đấy đưa miếng còn dư mời Vũ Nhiên ăn
Vũ Nhiên thấy như vậy, lòng liền mừng thầm, nàng vậy mà chịu chia sẻ miếng bánh cùng hắn, thật ra hắn không thích ăn điểm tâm ngọt, nên bánh kim tơ cũng chưa từng chạm miếng nào, giờ nàng mời, hắn đương nhiên không khách khí
Miếng bánh này... Vị của nó thật quá kinh dị
" Thế nào hoàng đệ? "
" Ngọt phát ngán " Vũ Nhiên chán ghét buông ra một câu trước mặt hoàng thượng, rồi tự ý nắm tay Tần Uyển Tình ra khỏi cung, nếu không phải do nàng đưa, hắn đã không do dự phun ra ngoài
"... "
Nàng cười thầm, chờ đó đi, lão già chết tiệt!!
....
Truyện ngoài lề
Sau khi ngồi trên xe ngựa, thấy Vũ Nhiên đã uống hơn ba chén nước, nàng liền hứng thú hỏi thăm
" Ở đây có sầu riêng không? "
" Sầu riêng? Nàng có chuyện gì sầu não à? "
" Ý ta là trái cây ấy, là trái sầu riêng "
" Chưa từng nghe qua, à đúng rồi, lúc trước ở Bắc Mạn, hình như đã từng nghe tên rồi "
" Vậy ngươi đặt giùm ta vài trái đi "
" Nếu nàng thích thì ta sẽ cho người đi mua ngay "
" Ừ " Sau đó đem tặng hết cho lão hoàng thượng, để hắn biết thưởng thức thế nào mới là vị ngon
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...