Sau khi uống xong bát canh nóng, Tần Uyển Tình mới yếu ớt nằm xuống giường, thấy bụng đã ổn hơn một tí xíu
" Muội nghỉ ngơi đi, nếu đau quá thì nói tỷ, tỷ ở ngoài cửa " Tịnh My vắt khăn ấm, đặt lên bụng nàng, dặn dò vài câu mới an tâm ra ngoài, lâu lâu còn cố tình nhìn thêm chút nữa, bất giác thở dài
Giường Tần Uyển Tình đặt gần cửa sổ, nhìn ra một chút có thể dễ dàng thấy ánh trăng sáng rực kia, đẹp vô cùng. Chỉ là với tình trạng hiện giờ, muốn ngắm cũng chả được
Mà hình như trời ngày càng lạnh hơn thì phải
Nàng hơi rúc mình vào chăn ấm, đôi mắt vẫn ngắm nhìn bầu trời, thấy hạt gì trắng xóa rơi xuống, lúc đầu chỉ một hạt, càng về sau lần lượt rơi, nhưng không quá nhiều
Là tuyết đầu mùa! Sớm như vậy sao?
Nàng không quá thích tuyết, bởi nó mang hơi lạnh, mà tính nàng lại lười
Hmm.. Nghe có vẻ chả liên quan gì nhau
Gió thổi vào càng ngày càng lạnh, đến mức có cho thêm than lò cũng chả sưởi ấm được bao nhiêu. Tần Uyển Tình toan đứng dậy đóng cửa, lại thấy một nam nhân mặc hắc bào nhảy vào, tóc còn vướng vài hạt tuyết, mí mắt cũng muốn đóng băng, nhưng lại càng làm nhan sắc của hắn thêm hoàn mĩ, khiến người ta phải mặt đỏ tim đập
Ít ra, giờ phút này, nàng cảm thấy tuyết không đáng ghét đến vậy
Vũ Nhiên thấy sắc mặt nàng nhợt nhạt, khiến hắn khựng lại trong giây lát, đôi mắt còn có chút phức tạp
" Xin lỗi "
Nàng còn ngơ ngác, chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn mỉm cười, đôi mắt cong thành hình trăng non xinh đẹp. Quên mất cả bụng đang đau
Cái này tạm gọi là máu sắc nữ nổi lên, nhìn Vũ Nhiên mà xem, bao nhiêu đáng yêu đều có, chẳng khác nào tiểu hài tử
Vũ Nhiên tất nhiên không biết nàng suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy lòng hơi chua xót, nhìn nàng cười yếu ớt thế kia, chắc hẳn đã chịu nhiều khổ sở mới bày ra bộ mặt như vậy, mặc dù hắn biết nàng không phải loại dễ chọc
" Sao ngươi tới được đây vậy? " Nàng lên tiếng, mặc dù có đưa bản đồ giải cơ quan, nhưng cũng chỉ là ở bìa rừng, còn bên trong toàn cơ quan lợi hại, nàng không tiếp xúc vào được sâu
" Tú Yên đưa cho nàng cái này, nói dì Nguyệt đến thăm, đây là quà cho dì ta " Hắn lạc qua chủ đề khác, đưa ra một hộp gỗ nhỏ xíu, bên trong có ba viên màu đỏ tròn như trân châu, đưa mắt nhìn xung quanh, lại ngơ ngác hỏi " Dì Nguyệt đâu? "
Tần Uyển Tình cười khẽ, trong trẻo như tiếng chuông, lập tức uống hết cả ba viên, đây là thuốc do nàng đặc chế cho trường hợp đặc biệt, nhất là trường hợp này
" Nàng.. " Đây không phải là quà của dì nào đó sao? Vũ Nhiên là một người thông minh, nhìn sắc mặt của nàng, còn kèm theo lời nói ẩn dụ, hắn lập tức hiểu ra, hai vành tai cũng hơi đỏ lên
" Theo ta về thôi "
Tần Uyển Tình cười, trong tình trạng này à? Sợ là không được
" Ngươi nên về trước, ta tự có cách "
" Vậy.. ta cũng ở lại " Vũ Nhiên suy nghĩ một lát, rồi dứt khoát ngồi xuống ghế bên cạnh, dùng tay truyền nội lực vào người nàng, đây là cách Tú Yên dặn dò hắn
Thuốc của nàng rất có công hiệu, lại đi kèm với dòng nội lực ấm áp, sắc mặt nàng lập tức trở nên hồng hào, thoải mái hơn rất nhiều. Lúc này lại cảm thấy hơi hối hận vì lúc trước không chịu luyện nội lực cho đàng hoàng
Vũ Nhiên thấy nàng nhắm mắt dưỡng thần, liền dịu dàng đắp chăn kín hơn cho nàng, cứ ngồi bất động như vậy mà ngắm nhìn nàng
" Ngươi ở đây không ổn lắm? " Tần Uyển Tình chợt nhớ ra, đây không phải địa bàn của nàng, cũng không phải địa bàn của Vũ Nhiên...
" Không sao, ta có lí do " Thăm một vị bằng hữu cũ, cũng được tính là lí do chính đáng chứ?
Nàng nghe xong, cũng chả hỏi nhiều, quay mặt vào tường ngủ, mặt cho ánh mắt nóng bỏng của Vũ Nhiên chiếu vào người
...
Tuyết rơi mỗi lúc một nhiều, khiến cảnh sắc trong đại sảnh trở nên trắng xóa, đẹp một cách kì lạ, lại có chút gì đó mờ ảo
Tịnh My ngồi ở đại sảnh nối lại dây đàn, gương mặt không có chút cảm xúc, dường như cái lạnh của tuyết không ảnh hưởng gì đến nàng, trâm cài tóc màu ngọc tùy tiện cố định búi tóc của nàng, chuông gió cũng phát ra tiếng leng keng thanh thúy
" Ngươi có tức giận gì, thì cũng đâu đến mức muốn phá nát cây đàn cổ này chứ " Tiểu Nhị chậc chậc vài tiếng, tự rót một chén trà nóng
Tịnh My không đáp, sau khi nối lại sợi cuối cùng, nàng khẽ thở dài, giờ mới nhận ra bên cạnh còn có người
" Ngươi nói cái gì? " Nàng hình như loáng thoáng thấy tiếng Tiểu Nhị nói, nhưng trong đầu lại không nghe được chữ nào
" Thôi bỏ đi "
Hương trà thơm ngát, nước trà lại vừa trong vừa nóng, thật thỏa mãn lòng người. Chỉ là, giờ Tịnh My cảm giác đầu rối như tơ, bàn tay không tự chủ siết chặt
Nàng đi theo trang chủ lâu như vậy, danh phận hay gì đấy đều vứt cho chó ăn cả, nàng một lòng theo hắn, một lòng dâng cả trái tim cho hắn, vậy mà hắn lại tàn nhẫn khước từ nàng, trước mặt nàng còn âu yếm nữ nhân khác
Thứ tình cảm này là sai sao? Ngay từ đầu, nàng vốn đã đặt tim sai chỗ
Thật bi thương
Móng tay nàng rất dài, còn sơn màu đỏ ma mị, kết hợp với nhan sắc của nàng, thì rất giống một con hồ li, khiến người ta không thể dời mắt
" Ngươi tức tới mức toát ra mị lực điên cuồng như vậy sao? " Tiểu Nhị vốn nhìn quen cảnh này, mỗi lần Tịnh My trở nên quyến rũ, một là vì trang chủ, hai là đang giận mà không có chỗ phát tiết
Tất nhiên hoàn cảnh này được đặt vào vế thứ hai
Mặc dù Tịnh My xinh đẹp, nhưng ai từng bị cái móng dài nhọn, lại đầy độc của nàng cào vào mặt, thì lập tức hảo cảm cuối cùng cũng biến mất như bong bóng nước
Tiểu Nhị không tự chủ chạm nhẹ vào mặt mình, Tịnh My mà là hồ li gì chứ, phải nói là con sư tử cái mới đúng, lúc trước ra tay cũng quá tàn độc mà, suýt chút nữa hủy mất dung nhan của hắn
" Người trang chủ thích là Tình nhi muội, ta không thể nào làm gì muội ấy được " Giọng Tịnh My rất nhỏ, cứ như tự nói với lòng mình, lại như đang tâm sự với bằng hữu lâu năm
" Cũng đúng " Tiểu Nhị không phản bác gì được, việc này là do trang chủ tự động đề xuất, không liên quan đến nữ nhân ấy
" Nhưng bây giờ ta không nhịn được, ngươi nói ta phải làm sao đây, nhìn vẻ mặt yếu ớt của muội ấy, ta cảm thấy bản thân thật độc ác, ta.. ta không biết tại sao lại nghĩ như vậy "
Tịnh My hơi run bả vai, tay siết chặt lại
Tiểu Nhị tốt bụng vỗ vai nàng, coi như an ủi, dù sao cũng sống chung mấy năm, nàng còn là tam sư muội của hắn, hắn cũng nên đồng cảm với nàng
Kết quả lại bị Tịnh My nhìn như ăn tươi nuốt sống, làm Tiểu Nhị giật thót
" Lúc trước ngươi cũng thích trang chủ đúng không? Tình nhi thì không nói, nhưng ngươi lại dám tranh nam nhân với ta sao? "
" Lời này không phải lúc trước ngươi nói rồi sao? " Tiểu Nhị cao giọng, vấn đề nhạy cảm sao tự dưng lại nhắc
" Ha ha, ta cào chết ngươi " Tịnh My đứng bật dậy, không kiêng nể lao vào Tiểu Nhị
Mẹ nó! Ông trời ơi! Nữ nhân toàn là loại khó hiểu!!!
....
Thật ra,.. tớ cũng chả biết mình đang viết gì nữa....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...