Vương Phi Đoạt Sủng
A, tay hắn sờ đi đâu vậy? Không được! Thật sự nàng còn chưa nghĩ tới chuyện sẽ dùng việc này để dụ dỗ hắn. Liễu Nguyệt Vân cảm thấy thật đau đầu, nàng “nhẹ nhàng” thụi một phát vào chất gây cháy nổ của hắn.
– Hự… Ngươi… – Lý Tuấn Kiệt giận tới tím cả mặt, chính bản thân hắn cũng không ngờ tới nữ nhân này sẽ làm như vậy.
– Ngươi cái gì mà ngươi chứ? Ta đây đã nhẫn nhịn ngươi lâu lắm rồi đó! Cái tên ngựa giống ngươi tốt nhất là tránh xa xa ta ra một chút, đừng có để ta vì ngươi mà điểm danh tám đời tổ tong nhà ngươi! – Liễu Nguyệt Vân cố gắng trấn áp sự run sợ trong lòng, thản nhiên không một mảnh vải bước ra khỏi chậu nước – ngươi nghĩ là ta cũng giống như những nữ nhân khác…dễ dãi cho ngươi thứ mà ngươi muốn ư? Nằm mơ! Ta nhớ không nhầm thì thái hậu cũng đã sắp đến đây rồi, ngươi còn không mau đi đón tiếp người đi, nhắc cho ngươi nhớ nếu làm thái hậu phật ý thì hậu quả sẽ rất là kinh….
Nàng còn chưa kịp nói hết câu thì đã cảm thấy cả thân mình bị nhấc bổng lên, rất là khó chịu. Thì ra là tên ngựa giống đáng ghét kia không biết từ bao giờ đã dùng bàn tay thô bỉ của hắn siết lấy cái cổ đáng thường của nàng. Khuôn mặt hắn lúc này đang đen lại vì tức giận: ta nói cho ngươi hay, nếu còn dám dùng thái hậu đe dọa ta thì ta sẽ…khiến ngươi sống không bằng chết!
– Ngươi…cũng…vậy! Cả…đời…này…đừng…mong…chạm…tới…ta – Liễu Nguyệt Vân tuy gần như không thể thở được nữa nhưng vẫn cứ ngang bướng phun ra từng chữ một.
– Hừ, ngươi nghĩ ta có thể chạm đến thứ dơ bẩn như ngươi ư? – hắn hừ lạnh một tiếng rồi buông bàn tay đang bóp chặt chiếc cổ nhỏ nhắn của nàng ra – trước khi thái hậu tới hãy dọn dẹp chỗ này đi!
– Khụ khụ -Liễu Nguyệt Vân vội vàng điều chế lại hô hấp của mình, ra sức hít thở thật đều.
– Hừ – Lý Tuấn Kiệt chẳng cả thèm ngoái lại nhìn nàng, cứ giữ nguyên bộ mặt hắc ám của mình mà bước ra khỏi Nguyệt Vũ lâu.
Nhìn thấy Lý Tuấn Kiệt đã ra khỏi phòng của Liễu Nguyệt Vân thì bọn người tiểu Ngọc vội càng chạy vào trong xem. Bởi vì vừa rồi tất cả mọi người đều đứng nghe lén ở bên ngoài nên phần nào cũng đã rõ hết mọi chuyện, ai ai cũng đều cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn vào mắt của Liễu Nguyệt Vân.
– Các ngươi đứng đó làm gì chứ? Mau mau ngồi xuống đây đi.
– Tiểu thư…. – tiểu Ngọc khẽ khàng gọi một câu – tiểu Ngọc có lỗi với người, tiểu Ngọc thật đáng chết.
– Ngọc nhi….không phải ta vẫn đang rất tốt sao? – kéo tiểu Ngọc tựa vào vai mình, nàng nhẹ nhàng an ủi – vì vậy nên Ngọc nhi không cần cảm thấy có lỗi với ta, chỉ cần Ngọc nhi vui vẻ thì ta cũng sẽ vui vẻ!
– Tiểu thư…..- tất cả mọi người đều chăm chú nhìn Liễu Nguyệt Vân, bọn họ tiu đã ở cùng nhiều chủ tử nhưng chưa từng thấy ai đối xử tốt với hạ nhân như nàng, chưa từng thấy ai coi hạ nhân như người nhà như nàng, càng chưa từng thấy ai dám cả gan cãi lại vương gia mà vẫn còn sống. Từ trước đến nay, chưa người nào cãi lại vương gia mà còn sống cả vậy mà nàng vẫn chẳng hề sợ hãi. Thì ra nàng đặc biệt đến vậy.
– Ách, các người còn ngơ ngẩn đứng đó làm gì a? Không phải vương gia đã nói là phải dọn dẹp sạch sẽ trang viên ư? Mau mau dọn dẹp không chút nữa thái hậu đến đây thì sẽ rất phiền phức đó – Liễu Nguyệt Vân khoa chân múa tay, nhanh chóng tự mặc một bộ quần áo đơn giản nhất rồi vội vàng dọn dẹp lại phòng ngủ của mình, tiểu Ngọc cũng tiểu Hoàn phụ giúp nàng bê chạu nước tắm ra khỏi phòng còn tiểu Hồng cũng Tâm nhi thì lau những giọt nước rơi ra trên sàn. Không câu lệ, không chút phân biệt, trong tâm của mỗi người dường như đều ấm lại thêm một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...