Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Bên phía Hoàng Thái Hậu nhận được bồ câu truyền thư của Hàn Sơn, bà bình tĩnh nắm trong tay, trên mặt dân lộ vẻ tươi cười.

Tôn công công hỏi: "Thái Hậu, thế nào? Có thể có kế gì hay không?”

Hoàng Thái Hậu mỉm cười nói: "Có, đã cho kế hay. Vẫn là bà ấy có mưu kế, ngăn cản Hạ Oanh Nhiễm gả cho Thái tử, bảo Hạ Thừa tướng nương nhờ Mai phi. Như vậy, Hạ Thừa tướng sẽ không thể liên minh với Thái phó nữa, hai người lại hình thành cục diện giằng co. Quá tốt rồi. Đúng như ngươi đã phân tích trước đó vậy. Không trách được bà ta để ngươi ở lại bên cạnh ai gia."

Tôn công công mỉm cười: “Bây giờ Thái Hậu mới là chủ tử của nô tài."

"Chỉ là...” Hoàng Thái Hậu vẫn lo lắng: “Ở đây chỉ nói cách giải quyết sau này. Còn bây giờ thì sao? Triều thần đang ép ai gia như vậy, lão Bát lại muốn về kinh. Nên hóa giải vấn đề khó khăn này thế nào?”

Bà cẩn thận xem lại thư trả lời, xác định không nói tới một chữ.

Tôn công công an ủi: "Nếu lão chủ tử không nói, vậy nhất định là không thuộc phạm vi cần lo lắng."

"Ngươi là nói?" Hoàng Thái Hậu ngước mắt nghi ngờ hỏi.

"Hạ Thương Mai mới quan trọng." Tôn công công mỉm cười nói.

Hoàng Thái Hậu nhìn hồi âm. Trong thư có ba lần nhắc tới Hạ Thương Mai. Xem ra, Hạ Thương Mai này cũng lọt được vào mắt ngài ấy.


"Thế bây giờ ai gia nên làm gì đây?” Hoàng Thái Hậu hỏi.

Tôn công công đỡ bà ngồi xuống, nói: "Ngài ấy, không cần phải làm gì cả. Mỗi ngày cứ giả bệnh là được, ai tới cũng không gặp. Cho dù Hoàng hậu nương nương tới, cũng chặn ở ngoài cửa. Bọn họ thích quỳ thì quỳ, quỳ mệt rồi, dĩ nhiên sẽ trở về thôi."

“Nhưng...

"Không nhưng nhị gì cả. Nếu có gì có thể nói, lão chủ tử nhất định sẽ nói rõ ở trong thư rồi. Ngài ấy chưa nói, vậy tất cả đều không cần để ý tới."

Hoàng Thái Hậu gật đầu, lại xem thư một chút, trong miệng thâm nhắc lại ba từ: “Hạ Thương Mai?”

Bà ngẩng đầu, nhìn Tôn công công: “Hạ Thương Mai này thật sự có năng lực như vậy sao? Nàng ta sẽ là người kìm chế được Tướng phủ à?"

"Lão chủ tử đã nói vậy thì nhất định phải có đạo lý của bà ấy." Tôn công công nói rất chắc chắn.

Hoàng Thái Hậu “Ừ” một tiếng: “Nói vậy, ai gia thật sự không cần phải quản quá nhiều."

Hơn ba mươi quan viên vẫn quỳ ở bên ngoài điện, trời rất nóng, làm cho người ta thấy choáng váng.


Võ tướng còn đỡ một chút, trong những quan văn đã có người không chịu được, quan phục ướt đẫm mồ hôi, toàn thân oi bức nhớp nháp, có mấy người thậm chí còn lắc lư muốn ngã.

Lương Thái phó âm thầm kinh ngạc. Hoàng Thái Hậu rốt cuộc lại thật sự giữ được bình tĩnh như vậy sao?

Cùng lúc đó, động tĩnh bên phía Tướng phủ thật sự khiến người ta hơi kinh ngạc. Lão phu nhân ra nghiêm lệnh, tất cả mọi người ra vào đều phải nghiêm khắc điều tra. Nếu là người ngoài phủ thì phải kiểm tra xong, mới có thể vào phủ.

Đương nhiên, người hiểu được đường lối trong đó đã nhìn ra, lão phu nhân làm vậy là đang đề phòng có nội gian lẩn trốn vào.

Hạ Hòe Quân là Thừa tướng trong triều, có quyền thế ngập trời. Tuy trước đó ông ta bị Nhiếp Chính Vương chèn ép, tạm thời không còn phong quang, nhưng bây giờ Nhiếp Chính Vương đã chết, vậy Tướng gia muốn cướp lại quyền lớn cũng là chuyện trong tâm tay.

Lúc này lại có không ít người đến nhà xin giúp đỡ. Hậu cung có nhiều nương nương có con như vậy, tất cả đều mong con trai của mình có thể nhận được sự ủng hộ, cho dù không thể làm Giám quốc, nhưng nếu có thể tranh thủ được Thừa tướng, lại cố chịu mấy năm, chờ thế lực mở rộng là có thể phân cao thấp với tên Thái tử vô dụng này.

Bây giờ Tướng phủ đã nhận người chủ tử Thái tử này, lão phu nhân tất nhiên không muốn để cho nương nương khác đến nhà, để tránh cho Thái tử và Thái phó biết được lại sinh ra hiềm khích.

Ngày hôm đó, Mai phi sai người ra khỏi cung tới đây, lão phu nhân tất nhiên từ chối không gặp, còn sai người truyền lời lại, nói Mai phi đưa Hạ Lâm ra khỏi cung.

Mai phi thấy tình hình bây giờ thay đổi, vốn định nhờ Thừa tướng giúp đỡ. Bà ta không ngờ được người của mình lại bị chặn ở ngoài cửa.


Bà ta nổi giận một trận, mới kinh ngạc hỏi: "Lão phu nhân nói bản cung đưa Hạ Lâm ra khỏi cung à? Hồ đồ, sau lần trước Hạ Lâm tới đây lại chưa từng tới nữa, đưa thế nào chứ?"

Cung nhân chuyển lại nguyên văn lời nói về cho lão phu nhân. Lão phu nhân không tin, cho rằng Mai phi muốn giữ Hạ Lâm ở trong cung để uy hiếp Tướng phủ.

Bà ta lạnh lùng nói với người tới chuyển lời: “Ngươi về nói lại với Mai phi nương nương, Hạ Lâm bằng lòng ở lại bao lâu thì ở. Mai phi nương nương thích thì nuôi cả đời cũng chẳng sao. Dù sao cũng chỉ là một kẻ vô dụng."

Cũng không phải trong lòng lão phu nhân ghét bỏ gì Hạ Lâm. Cậu ta tốt xấu gì cũng là một một đứa cháu trai. Bà ta nói vậy chỉ vì không muốn để cho mình và Tướng phủ bị Mai phi khống chế, cũng tiện cho Mai phi biết, nàng giữ Hạ Lâm lại cũng vô dụng, Tướng phủ không dễ bị nàng ta kìm chế như vậy.

Mai phi nghe báo lại thì càng phẫn nộ hơn: “Bình thường, lúc muốn cầu cạnh bản cung thì nương nương trước nương nương sau. Bây giờ thấy Thái tử sắp được thế, còn leo lên cắn ngược lại bản cung. Ai biết có phải nàng ta đưa Lâm Lâm tới giấu ở chỗ khác, lại lập bẫy lừa bản cung như vậy, dựa vào đó để người ngoài biết Tướng phủ của nàng ta kết thù kết oán với bản cung, cũng khiến Thái tử cùng Lương

Thái phó tin tưởng vào sự trung thành của ông ta, Hạ Oanh Nhiễm lại có thể gả cho Thái tử trở thành Thái tử phi. Phì! Nếu Thái tử thật sự coi trọng dòng dõi cay nghiệt như vậy, vậy hắn gặp xui xẻo rồi. Ta vẫn thật sự mong Thương Mai trở về, kéo da mặt của đám không biết xấu hổ kia xuống, xem thử thịt trong da rốt cuộc là đỏ hay là đen."

Mai phi cũng chỉ có thể mắng mấy câu. Tình hình trước mắt làm bà ta vô cùng tuyệt vọng.

Còn hai, ba năm nữa thì Tam hoàng tử mới có thể được phong vương, cộng thêm nhà mẹ đẻ của mình cũng có thế lực nhất định. Nếu Thái tử được thế, sẽ lấy bà ta và Tam hoàng tử ra khai đao đầu tiên.

Bà ta cũng hết cách rồi, mới sai người đi tìm Hạ Thừa tướng, cho rằng ông ta ít nhiều cũng phải nể mặt thân thích, chiếu cố cho mình một chút. Nhưng không ngờ được cuối cùng bọn họ lại đóng kín cửa, ngay cả gặp cũng không gặp được, thật sự làm trái tim bà ta lạnh giá.

Cung nhân đề nghị: "Mai phi nương nương, không bằng ngài đi tìm Đại trưởng công chúa. Ở trong triều vẫn không có ai dám đắc tội công chúa. Nếu công chúa bằng lòng đứng ra bảo vệ cho Tam hoàng tử, ta lại có thể được cứu."

Mai phi suy nghĩ một chút. Bà ta rất ít qua lại với Mộ Dung Tráng Tráng, ai biết công chúa có thể giúp đỡ mình không?


Nhưng bây giờ cũng không có cách nào khác, bà ta lại sai người đi mời Mộ Dung Tráng Tráng vào cung.

Bây giờ, Mộ Dung Tráng Tráng chỉ lo đi tìm Mộ Dung Khanh. Người trong cung của Mai phi cũng không có cách nào tìm được nàng ấy. Trong lòng Mai phi thầm tuyệt vọng. Bà ta thậm chí đã đắc tội cả Nghi phi, còn có thể dựa vào ai được nữa?

So với sự tuyệt vọng của Mai phi, bây giờ Tướng phủ lại có thể vui vẻ, đắc ý.

Hạ Thừa tướng hình như đã nhìn thấy được Hoàng hậu tương lai chính là con gái của mình. Vì điểm ấy, ông ta đối xử tốt với Nguyệt Nhung phu nhân hơn một chút.

Hôm nay, không ngờ ông ta lại hiểm có một lần đi tới Hạ Chí Uyển, thái độ với Liên thị rất tốt.

Hai vợ chồng đã suốt mấy chục năm nhìn nhau không nói gì hoặc gặp lại lạnh như băng. Đây là lần đầu, bọn họ có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện phiếm.

Mấy ngày qua, ông ta cũng suy nghĩ rất nhiều, nhớ tới chuyện cũ lại cảm thấy mình đi tìm An Thân Vương là hành vi rất lỗ mãng. Khi Liên thị gả qua, trong lòng bà chắc hẳn có mình.

Cho nên, hôm nay ông ta tới.

"Nghe nói sức khỏe của nàng không tốt, ta mang cho nàng ít đồ bổ, nàng cố gắng bồi bổ sức khỏe một chút." Hạ Thừa tướng ngắm nhìn Liên thị, trong lòng không khỏi thâm thở dài. Năm tháng thật sự không để lại mấy vết tích trên mặt bà.

Những thăng trầm trong suốt mấy chục năm qua dường như chỉ là giây lát đối với bà.

Liên thị nói: "Cảm ơn!" Thái độ của bà đúng mực, vẻ mặt bình tĩnh, không nhìn ra được cảm xúc trong lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui