Trong ngày đại hôn.
Việt Đông Vương và vợ chồng Lễ thân vương trời còn chưa sáng đã vào cung.
Trong Y Lan Điện, sáng sớm đã thả pháo, Tập thái phi và Hoàng hậu đưa Tráng Tráng đi dâng hương đặt lễ cho tổ tiên trước, sau khi trở về liền bắt đầu trang điểm dung nhan.
Nhân vật chính của hôm nay trừ Tráng Tráng ra còn có Linh Lợi.
Nàng ta từ sáng sớm vẻ mặt đã nghiêm trọng, dặn dò cái này dặn dò cái kia, son phấn, mật môi, sơn móng tay mọi thứ đều phải tốt nhất, đương nhiên đây đều đã chuẩn bị trước đó nhưng Dịch Dung đại sư kiêm Khẩn Trương đại sư đến nơi còn kiểm tra một lượt.
"Ừm, son phấn tinh tế tỉ mỉ, mật môi mềm bóng! " Nàng ta vô cùng chuyên nghiệp kiểm nghiệm từng thứ một, Thương Mai muốn đưa tay lấy ra nhìn một chút thì Linh Lợi gầm thét một tiếng: "Rửa tay chưa? Đây đều là thượng phẩm, không phải mấy thứ hàng rìa đường mà vương phủ dùng.
"
Thương Mai ngượng ngùng rút tay về, những thứ vương phủ dùng quả thực không phải thượng phẩm gì, là cô bảo Tiểu Khuyên đến cửa hàng mua, chỉ là những thứ phụ nhân bình thường dùng.
Tráng Tráng oán trách nhìn Linh Lợi: "Ôi, ngươi làm cho ta thật căng thẳng.
"
Linh Lợi nghiêm túc nói: "Cả đời nữ nhân, xinh đẹp nhất chính là ngày nàng ấy xuất giá, nhất định phải thật cẩn thận.
"
A Man cười nói: "Không phải sao? Đây không chỉ là mặt mũi của ngươi mà còn lại mặt mũi lão Tam, hắn quay về đi vào kiểm duyệt, nhìn thấy mặt của ngươi không đẹp như hắn mong đợi thì ngươi cứ đợi trang điểm lại từ đầu đi, làm đi làm lại nhiều lần có thể hành hạ tất cả chúng ta những người có mặt ở đây chết mất.
"
Tất cả mọi người nhớ đến chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của Lễ Thân vương thì không nhịn được rùng mình một cái, đúng vậy, không thể qua loa được.
"Hắn còn muốn đi vào kiểm tra?" Thương Mai mở to hai mắt nhìn.
"Nhất định.
" A Man mệt mỏi.
A Man vừa dứt lời liền nghe thấy ngoài rèm truyền đến giọng nói nóng nảy: "Nhanh lên một chút, đừng chậm trễ giờ lành ra cửa.
"
Tráng Tráng nhịn không được nhổ nước bọt: "Rốt cuộc là hắn xuất giá hay là ta xuất giá đây? Sao lại còn căng thẳng hơn so với ta vậy.
"
Hồ Hạnh Nhi mặt không thay đổi nói: "Bà cô già vạn năm cuối cùng cũng có thể bán ra ngoài, có thể không vội vã sao được? Nếu như làm không cẩn thận một chút thì chỉ sợ Tiêu gia trả hàng.
"
Mọi người đều bị chọc cười, dù sao cũng hóa giải một chút không khí căng thẳng.
Nhưng Linh Lợi vẫn rất căng thẳng, bảo mọi người ra ngoài chờ, chỉ để lại Cầm Chi và Quỳnh Hoa ở bên cạnh giúp đỡ một chút.
Đám người Thương Mai ở bên ngoài đợi một cái chính là hơn nửa canh giờ, thi thoảng có thể nghe được tiếng thét chói tai của Linh Lợi truyền ra bên ngoài, còn lại không có động tĩnh gì khác.
Cuối cùng Cầm Chi bước ra ngoài nói: "Các vị, công chúa mời mọi người đi vào.
"
Nhu Dao nhảy dựng lên đầu tiên: "Chờ đến nóng lòng.
"
Mọi người vén rèm lên đi vào, đôi mắt lập tức tỏa sáng.
Toàn thân mặc hỉ phục màu đỏ tươi viền vàng, bên trên hỉ phục thêu hình rồng vàng sắc mây rực rỡ, bên hông uyển chuyển thắt chặt dây lưng hồng vàng đan xen, tay áo dài rộng, hỉ phục rất dài kéo trên mặt đất, thêu thùa tinh xảo phải nói là khiến người ta nghẹt thở.
Đầu đội mũ phượng bát bảo, xung quanh điểm thêm châu ngọc, ở chính giữa đính một viên đá quý đỏ tươi rực rỡ, tua rua rủ xuống trán là vàng nguyên chất đúc thành, cuối mỗi tua rua là một loạt hồng ngọc nhỏ.
Trừ tua rua trên trán ra, còn lại những tua rua ở ba mặt còn lại đều là vàng ròng mềm mỏng tung bay.
Vàng có thể làm được mềm mỏng nhẹ nhàng tung bay thì quả thực là thử thách tay nghề của thợ thủ công.
Nàng ta nhẹ nhàng nhấc váy, lộ ra một đôi giày gấm thêu đỏ tươi, mỗi chiếc giày đều có một viên hồng ngọc ở mũi, nghe nói riêng đôi giày này đã tiêu tốn ngàn vàng.
Lại nhìn lớp trang điểm khuôn mặt, da trắng nõn nà, sắc hồng tinh tế, lông mày lá liễu nhỏ nhắn, cong cong như trăng, mũi ngọc tinh xảo cao ngất, không chút tỳ vết nào, đôi môi anh đào đỏ thắm, xinh đẹp ướt át, lại nhìn ánh mắt sóng nước dập dềnh, như ánh sáng mùa xuân tươi đẹp chiếu vào.
Trang điểm như thế này, thu lại sự ngang ngược ban đầu của Tráng Tráng, nhiều hơn mấy phần quyến rũ xinh đẹp, hiển nhiên là một tân nương đợi gả.
Đẹp ngây người!
Mọi người gần như là ngừng thở nhìn nàng ta, cũng không nhịn được thở dài nói: "Linh Lợi, tay nghề này của ngươi rời khỏi Nguyệt Lâu có thể ra ngoài mở cửa hàng trang điểm.
"
Linh Lợi lắc bàn tay nhỏ bé, vẻ mặt khiêm tốn nhưng ánh mắt kiêu ngạo: "Chê cười rồi, chê cười rồi, chủ yếu là nền tảng của công chúa tốt.
"
"Vẽ xong hết chưa?" Lễ Thân vương ở bên ngoài hỏi.
"Được rồi, được rồi!" Đám người vội vàng nói.
Lễ Thân vương vén rèm lên đi vào, nhìn thấy dáng vẻ này của Tráng Tráng lập tức có loại xúc động muốn nước mắt tuôn đầy mặt, thật tốt, thật tốt, lần này chắc chắn Tiêu Kiêu thế nào cũng sẽ không trả hàng.
Mọi người nhìn khuôn mặt nghiêm túc lạnh lùng trước sau như một của hắn ta bắt đầu chậm rãi tỏa ra ý cười, lúc này trong lòng mới thả lỏng.
"Chậm đã!"
Đang lúc mọi người buông lỏng thì lại nghe thấy hắn ta bỗng nhiên kêu lên một tiếng.
Tráng Tráng cũng ngơ ngác một chút, nghi ngờ nhìn hắn ta, có cái gì không hài lòng sao? Nàng ta cảm thấy khuôn mặt mình đã là đỉnh cao trong cuộc đời này rồi.
Chỉ thấy hắn ta đi đến trước mặt Tráng Tráng, nhìn tua rua ở hai bên kỹ một chút, quay đầu lại hỏi: "Các ngươi có cảm thấy hai bên tua rua này có phải không đối xứng không?"
"Không có, rất đối xứng!" Đám người nói trăm miệng một lời, Linh Lợi vội vàng đẩy Tráng Tráng ngồi vào trên giường, A Man cũng đẩy Lễ Thân vương ra ngoài: "Ngươi đi ra ngoài chuẩn bị cái khác trước đi, chúng ta còn có lời muốn nói với tiểu cô cô.
"
Cái này nếu không đối xứng thì phải gọi thợ thủ công tới đổi, điều này cần tốn rất nhiều công sức.
Lễ Thân vương ra sức quay đầu nhìn Tráng Tráng, nhưng Thương Mai và Hồ Hạnh Nhi tự động tự giác đứng trước mặt của hắn ta cản trở ánh mắt, lại thêm A Man khăng khăng đẩy hắn ta, hắn ta đành phải thầm nói: "Nhìn nhầm sao? Được rồi, các ngươi nói tới nói lui cẩn thận đừng làm hỏng trang điểm, làm hỏng thì sẽ không kịp giờ.
"
Cuối cùng Lễ thân vương cũng ra ngoài, Hồ Hạnh Nhi lau mồ hôi một cái: "Boy cố chấp này nếu như thật sự để hắn ta tìm ra khuyết điểm thì lại bận rộn hồi lâu.
"
"Còn không phải thế sao.
" Thương Mai nhìn Hồ Hạnh Nhi một cái.
Giờ lành được chọn vào giờ Mùi một khắc, đến giờ Mùi, liền nghe thấy bên ngoài chiêng trống vang trời, pháo từng trận, vô cùng náo nhiệt.
Thời điểm đón dâu các cô nương chưa xuất giá không được đưa tiễn, thế là Hồ Hạnh Nhi và Nhu Dao liền tự giác đứng sang một bên, yêu thích và ngưỡng mộ nhìn các phụ nhân đã kết hôn như Thương Mai và Loan Loan cùng một đoàn cung tần đưa Tráng Tráng ra ngoài.
Hôm nay Tiêu Kiêu chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung, đẹp trai!
Đẹp trai vượt giới hạn, toàn thân mặc hỉ phục tân lang màu đỏ tươi viền đen vàng, thêu mãng xà uốn lượn tinh xảo, đầu đội kim quan, hiện lên sự tài hoa tuấn tú.
Thương Mai và Loan Loan chưa từng thấy trên mặt hắn ta có đường cong dịu dàng như vậy, mặt mày tự nhiên chứa đầy sự ngọt ngào, hắn ta nhìn Tráng Tráng được hỉ nương dìu ra ngoài, nước mắt liền tràn mi, dường như hắn ta chờ đợi giờ khắc này đã đợi cả trăm ngàn năm.
Sau đó bận bịu đến nỗi Tráng Tráng gần như hoa mắt váng đầu, đón dâu không phải đều là đón dâu thật tốt sao? Bọn trẻ Tiêu gia rất sôi nổi, làm ầm ĩ hết sức, mặc dù vui mừng hớn hở nhưng đội mũ phượng mười mấy cân Tráng Tráng cảm thấy cổ sắp gãy mất.
Hầu phủ náo nhiệt khác thường, khắp nơi đều là tiếng người huyên náo, cười nói vang trời, Tráng Tráng trùm khăn cô dâu màu đỏ, chỉ có thể nhìn thấy rất nhiều giày đang không ngừng chuyển động, giống như là đang nằm mơ.
Trong khoảnh khắc Tiêu Kiêu nắm lấy tay của nàng ta, nàng ta mới có cảm giác chân thực, trong mắt đột nhiên có nước mắt, nàng ta cảm thấy mình hạnh phúc sắp chết mất.
Sau khi bái thiên địa xong thì đưa về động phòng, đám người Thương Mai mới có thể đi vào nháo động phòng.
Nhưng mọi người cũng không nháo, đều vây quanh Tráng Tráng nói chuyện, trong lúc đó hỉ nương qua lại không ngớt, làm động tác chọc cười nói lời vui mừng lấy thưởng, Hồ Hạnh Nhi và Thương Mai đặc biệt hào phóng, một đêm này thưởng bạc phân phát đi không chỉ ngàn lượng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...