Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ


Trong tẩm điện tràn ngập mùi nước thuốc.

Tráng Tráng ngồi trước giường, trong tay đang bưng nước thuốc nóng hổi, bát thuốc tử sa không có hoa văn, Tráng Tráng cầm thìa khuấy nhẹ, sau đó khẽ thổi, nhẹ giọng hỏi: "Hoàng thượng thấy khá hơn chưa? "
Từ lúc Tráng Tráng đi vào, Hoàng Đế liền dựa vào giường nhắm mắt lại, lúc Tráng Tráng ngồi xuống, hắn ta vẫn không mở mắt, chỉ là thân thể hơi cứng lại, như là dựng lên tuyến phòng bị.

Lúc này Tráng Tráng lên tiếng, hắn ta mới chậm rãi mở to mắt, cũng không nhìn Tráng Tráng mà nhìn bát thuốc tử sa trong tay nàng ta: "Khá hơn nhiều rồi, tiểu cô cô có lòng.

"
Tráng Tráng ừ một tiếng: "Vậy là tốt rồi.

"
Nàng ta cầm thìa, đưa bát lên miệng hắn ta: "Thuốc nguội rồi, uống thuốc đi.

"
Nàng ta không dùng thìa đút cho hắn ta, nàng ta muốn làm một tư thế thân mật, muốn gạt quyền uy của trời sang một bên, chỉ nói đến tình thân, nhưng rốt cuộc nàng ta vẫn không thể làm được.

Hoàng Đế chặn tay nàng ta, uống hết thuốc, sau đó thở ra một hơi thật dài.

Tráng Tráng cầm khăn tay đưa cho hắn ta, Hoàng Đế nhận lấy lau miệng mình, vừa tự giễu nói: "Tiểu cô cô xa cách với trẫm thật đấy, nếu là ngày xưa, tiểu cô cô sẽ lau cho trẫm.

"

Tráng Tráng cũng mỉm cười: "Đúng vậy, xa cách quá, trước kia ta thích nhất là đi theo sau mông ngươi.

"
Hoàng Đế nhìn nàng ta: "Nháy mắt ngươi đã trưởng thành rồi, thật nhớ trước kia.

"
"Không phải trưởng thành, mà là già rồi.

" Tráng Tráng vẫn cười như trước, nhưng ý cười đã nhạt hơn, thoáng thấy được nỗi buồn.

Hoàng Đế hơi hơi giật mình, giơ tay nhấc chăn lên, thở dài: "Khi nãy nô tài nói hôm nay có thể sẽ mưa, không biết ngày tiểu cô cô thành thân có mưa không.

"
Ánh mắt của hắn ta lướt qua Tráng Tráng, dường như muốn nhìn ra ngoài, nhưng rèm che kín rồi, cửa điện lại đóng, làm sao nhìn được bên ngoài?
Ngược lại có vẻ chột dạ.

"Có mưa hay không cũng không quan trọng.

"
"Đúng vậy, không quan trọng, ngươi gả cho Tiêu Kiêu, là tâm nguyện của ngươi, trẫm mừng cho ngươi.

" Hoàng Đế nói.

"Cám ơn Hoàng Thượng.

" Tráng Tráng nhìn hắn ta: "Chỉ là ta hy vọng Hoàng Thượng nói thật.

"
Hoàng Đế chậm rãi thu hồi tầm mắt, dừng lại trên mặt Tráng Tráng, như đang đánh giá: "Ngươi cảm thấy ta không thật lòng?"
Tráng Tráng nở nụ cười cười, người này vẫn luôn không tập trung, nhưng khi chất vấn hắn ta, hắn ta sẽ lập tức xù lông.

"Không phải ta cảm thấy, mà là ta hy vọng.

" Tráng Tráng thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: "Ta cực kỳ hy vọng nhận được lời chúc phúc của ngươi, trong lòng ngươi hẳn cũng hiểu được, ta rất quan tâm ngươi, còn hơn cả Lão Thất, hơn cả Lão Nhị Lão Tam.

"
Hoàng Đế nở nụ cười: "Đúng vậy, từ nhỏ ngươi đã thích gần gũi trẫm, không thân thiết với những người khác, sau này Lão Thất cũng thích gần gũi trẫm, khi đó, ngươi vẫn khá để ý trẫm, nhưng lớn dần lên, ngươi lại thích Lão Thất.


"
"Đó là vì ngươi bắt đầu đi theo hoàng huynh xử lý chuyện triều chính, ngươi bận rộn trăm bề, ta có muốn gặp ngươi một lần cũng khó, ta lại hiếu động, liền đi theo đám Lão Thất Tiêu Kiêu ra ngoài chơi, còn nhớ không? Khi đó ngươi ở trong thư phòng của thái tử, ta còn trộm đi thăm ngươi mấy lần, sau khi hoàng huynh biết được còn quở trách ta một trận, nói ta làm phiền ngươi, ta sợ nhất là hoàng huynh, từ đó liền rất ít khi đi thăm ngươi.

"
Hoàng đế cười cười: "Đúng vậy, phụ hoàng rất nghiêm khắc, ngươi sợ nhất là phụ hoàng, nhưng phụ hoàng cũng rất chiều ngươi.

"
"Ông ấy chiều ta?" Tráng Tráng nở nụ cười giả dối: "Ngươi thật nghĩ vậy sao?"
Hoàng Đế im lặng một lát: "Hôn sự của ngươi và Tống Đoan Dương đối với hai quốc đều có lợi, ông ấy là Hoàng Đế, không thể không suy nghĩ chuyện này.

"
"Ngươi thì sao?" Giọng Tráng Tráng trở nên cứng rắn: "Ngươi giúp ta từ chối với hòa thân Lương Quốc, nhưng cũng chia rẽ ta và Tiêu Kiêu, là vì sợ Tiêu Kiêu được ta giúp đỡ sẽ mưu phản?"
Hoàng Đế cảm giác hơi thở dừng lại một lát, ánh mắt vô thức trốn tránh: "Đôi khi người trên ngai vàng không thể làm bừa.

"
"Ngươi cảm thấy Tiêu gia sẽ mưu phản sao?" Tráng Tráng hỏi.

"Vấn đề này, trước đó chúng ta đã nói rồi, cho dù hiện tại Tiêu gia không có dã tâm mưu phản, nhưng khó mà đảm bảo sau này cũng sẽ không! "
"Bởi vì Tiêu gia có năng lực mưu phản, đúng không? Chỉ bởi vì lòng nghi ngờ của ngươi mà ngươi khiến ta khổ bao nhiêu năm?" Nước mắt của Tráng Tráng bỗng nhiên tuôn rơi, nàng ta ngẩng đầu lên muốn nuốt nước mắt xuống nhưng không thành công, nỗi đau của nàng ta không chỉ là bị chia cách với Tiêu Kiêu nhiều năm như vậy, mà còn là sự thờ ơ và tàn nhẫn của hắn ta với nàng ta.

"Ngươi biết hôm nay ta đến vì cái không? Ta có thể không đến, ta thật sự không muốn nói chuyện với ngươi, ta hận ngươi, hận đến tận xương tủy, ngươi giết chết thị nữ bên cạnh ta, khiến ta và Tiêu Kiêu không sống yên ổn, mỗi khi nhớ tới những lời ngươi nói với ta lúc ngươi đăng cơ, ta liền đau lòng, liền oán hận.

"
Hai câu nói cuối cùng của Tráng Tráng, gần như là nghiến răng nghiến lợi mà nói.

Sau khi hắn ta đăng cơ đã nói với nàng ta, sẽ không gả nàng ta cho Tống Đoan Dương, gả đến Đại Lương, cô cháu phân ly, lại không thể gặp nhau, càng không thể để nàng ta và Tiêu Kiêu đau khổ cả đời.

Những lời này, từng khiến cho nàng ta vô cùng cảm động.


Giọng nói của hắn ta nhỏ lại: "Vậy ngươi hôm nay đến đây vì cái gì?"
Tráng Tráng lau mặt, đột nhiên nói: "Bởi vì sau khi ngươi khỏi bệnh sẽ làm Hoàng Đế, còn nắm quyền sinh sát ta và Tiêu Kiêu, ta muốn nói cho ngươi biết Tiêu Kiêu sẽ không mưu phản, nếu hắn mưu phản, ta sẽ giết hắn trước, sau đó sẽ tự sát, nhưng liệu người có tin những gì ta nói không? Ta gả cho Tiêu Kiêu, nhưng ta là người Mộ Dung gia, tại sao ngươi lại cảm thấy ta yêu Tiêu Kiêu thì sẽ giúp hắn chiếm đoạt giang sơn của Mộ Dung gia ta? "
Hoàng Đế nhìn chằm chằm nàng ta, như đang dò xét lời nàng ta là thật hay giả, cũng đang thăm dò nàng ta có bao nhiêu thành ý.

"Hoàng Thượng vẫn không tin ta, phải không?" Tráng Tráng bi thương cười: "Ta nghĩ ít nhất ngươi cũng hiểu ta, ngươi nhìn ta lớn lên.

"
Hoàng Đế nhìn nàng ta: "Gả cho Tiêu Kiêu đối với ngươi quan trọng vậy sao? Ngươi luôn nói trẫm không hiểu ngươi, ngươi có từng hiểu trẫm không? Ngươi có một câu rất hay, ngươi là người Mộ Dung gia, giang sơn này cũng có một phần là của ngươi, ngươi không thể suy nghĩ cho Mộ Dung gia sao? Trẫm còn ở đây, còn có thể ngăn chặn Tiêu gia, nếu trẫm không ở đây thì sao? Tiêu gia cứ tiếp tục lớn mạnh, mặc dù Tiêu Kiêu và Tiêu Thác không có dã tâm, nhưng là khó đảm bảo về sau, tiểu cô cô, ngươi hiểu chưa? Trẫm cũng chỉ suy nghĩ cho giang sơn Đại Chu thôi.

"
Tráng Tráng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, chăm chú nhìn hắn ta: "Ngươi vẫn không muốn chúc phúc cho ta đúng không?"
Hoàng Đế suy nghĩ một chút, như có chút đăm chiêu nhìn nàng ta, hỏi: "Ngươi mới vừa nói, sau khi trẫm khỏi bệnh sẽ chưởng chính lần nữa, là ai nói với ngươi đó?"
Tráng Tráng cười tự giễu, khó nén được bi thương nơi đáy mắt: "Hoàng Thượng không tin Thương Mai có thể trị khỏi cho ngài, hay không tin Lão Thất sẽ trả lại quyền lực cho ngài?"
Hoàng Đế không nói gì, thực ra hắn ta đều không tin.

Tất cả mọi người đều nghĩ đến hắn cố chấp, nhưng ai có thể thông cảm cho nỗi khổ tâm của hắn ta?
Đúng vậy, đúng là hắn ta có lòng riêng, nhưng cái này ai cũng có, ai mà bằng lòng cam tâm chịu chết? Ai không lưu luyến quyền thế? Hắn ta đang độ trung niên, vẫn còn nhiều khát vọng chưa thực hiện được.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui