Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ


Cáo từ lão thái quân, hắn quay về vương phủ.

Thương Mai vừa uống canh xong, ngồi trong sân đọc sách, thấy hắn quay về, bèn ngẩng đầu nhìn hắn: “Tráng Tráng bằng lòng đi chứ?”
“Đi rồi.”
“Vậy thì tốt, nàng đi ta liền yên tâm.” Thương Mai đặt sách xuống: “Chàng đi lâu như vậy, ta còn cho rằng nàng không muốn đi.”
Mộ Dung Khanh đi tới cạnh cô, khẽ ôm bờ vai cô: “Không phải, ta đi Trần phủ một chuyến.”
“Trần phủ? Đến đó có việc sao?” Mắt Thương Mai lóe lên nghi hoặc.

Mộ Dung Khanh chậm rãi ngồi xổm xuống, kéo tay cô, nhìn cô, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá rọi xuống, chiếu lên khuôn mặt sạch sẽ của cô, như tản ra tầng sáng vàng.

“Thương Mai, ta muốn nói chuyện với nàng một chút.” Mộ Dung Khanh nghiêm túc nói.

Trái tim Thương Mai đập thình thịch thình thịch: “Sao vậy?”
“Nàng nghe ta nói.” Mộ Dung Khanh tiếp tục kéo tay cô, ánh mắt trịnh trọng: “Bản vương lần đầu tiên làm phụ thân, cho nên có chút không biết làm sao để xử lý loại cảm xúc này, trong lòng ta rất vui mừng, đồng thời cũng rất hoảng loạn, rất lo lắng, ta sợ mình không dạy tốt hài tử này, cho nên ta đi tìm lão thái quân một chuyến, trên dưới Trần phủ hòa thuận, bà ấy hẳn là có kinh nghiệm.”
Trái tim Thương Mai từ từ an tĩnh lại, thật sợ chết cô rồi, cô còn cho rằng làm sao nữa chứ, thì ra là căng thẳng trước khi sinh, được rồi, phụ nữ mang thai như cô còn chưa căng thẳng, người làm phụ thân lại căng thẳng rồi.


“Vậy sau khi nói chuyện với Trần thái quân, bây giờ đã biết làm sao làm phụ thân rồi sao?” Thương Mai hỏi.

“Không biết, nhưng ít nhất trong lòng có nắm chắc rồi.” Mộ Dung Khanh nghĩ một lát, muốn tổng kết một chút những lời phức tạp trong lòng, một lát sau lại nói: “Lấy bản thân làm gương.”
Thương Mai nhướn mày, lời này thật sự rất có trình độ.

Tiểu Thất, thật có cốt khí.

“Bất kể đứa bé này là nam hài hay nữ hài, bản vương đều không hi vọng ai thấy cũng sợ hãi như bản vương.

Cho nên, trước khi hài tử sinh ra, bản vương sẽ thay đổi tính tình mình, lúc ta không nhịn được nổi giận hoặc nóng nảy, nàng phải ở cạnh nhắc nhở.”
Thương Mai phì cười: “Không phải, lão Thất, chàng không cần phải như vậy, nghiêm phụ từ mẫu, mỗi người sắm một vai, rất tốt.”
Mộ Dung Khanh suy nghĩ một lát: “Nhưng mà, bản vương hi vọng mình là từ phụ, mà nàng là nghiêm mẫu.”
“Được, không quan trọng, đều là vì tốt cho hài tử.” Thương Mai nói.

Mộ Dung Khanh nhìn cô, trong lòng có chút ảo não, dường như ngay cả Thương Mai cũng xử lý tốt hơn hắn.


Haiz, thật thương cảm.

“Lão Thất, hài tử tới, chàng thật sự vui vẻ sao?” Thương Mai có chút lo lắng hỏi, hắn quả thực biểu hiện ra vui vẻ, nhưng sự vui vẻ này không kéo dài bao lâu thì đã biến thành lo lắng rồi.

Mộ Dung Khanh gật đầu: “Sao lại không vui? Ta bằng lòng dùng sinh mệnh của mình để đổi lấy hài tử này, nhưng mà, chính vì rất vui vẻ, rất xem trọng nên ta mới lo lắng, ta sợ...sợ nó sẽ trở thành người như phế thái tử và lão Bát.”
“Sẽ không.” Thương Mai rơm rớm: “Chúng ta sẽ luôn ở bên nó, dạy nó tam quan đúng đắn, dạy nó đạo lý làm người, nói cho nó biết, chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể.”
“Những lời nàng nói giống những lời lão thái quân nói, bà ấy nói, không có vấn đề gì là không thể cùng nhau giải quyết.” Mộ Dung Khanh nói.

“Đúng vậy, tất cả vấn đề của hài tử đều có thể cùng nhau giải quyết, còn nữa, câu chàng nói cũng rất quan trọng, lấy mình làm gương, tại sao lão Bát trở nên như vậy? Vì khi hắn nảy mầm tranh đấu quyền lực, mẫu phi hắn không ngăn cản ngược lại luôn ủng hộ dục vọng quyền lực của hắn, để nó ngày càng bành trướng.

Phế thái tử tại sao lại rơi vào tình cảnh như vậy? Là vì hoàng hậu phụ trách dạy dỗ hắn tâm tư lệch lạc, hơn nữa từ nhỏ đã nói với hắn, sau này hắn chính là người phải làm hoàng đế, hắn sẽ nắm quyền lớn trong tay, hắn không cần cố gắng cũng có thể có được tất cả mình muốn, đây chính là hậu quả do họ không lấy mình làm gương.”
Mộ Dung Khanh gật đầu: “Nàng nói rất có đạo lý, dạy dỗ hài tử thật sự là một loại học vấn lớn, sau này, ta phải thỉnh giáo ngoại tổ phụ.”
Hắn nói là Liên Đại học sĩ.


ngôn tình hay
Thương Mai nói: “Lão Thất, chàng thật sự không cần căng thẳng như vậy, giáo dục là một con đường rất dài, bây giờ chúng ta vẫn chưa cần nghĩ tới điểm này, điều đầu tiên chúng ta phải lo lắng là nó có khỏe mạnh không, còn có, trong triều có loạn nữa không, ta có thể bình an vô sự sinh hài tử ra không.”
Đây là lo lắng trong lòng Thương Mai, bởi vì, trước đây cô từng trúng tiêu hồn tán, cũng từng dùng chút thuốc, có tổn thương tới hài tử hay không, bản thân cô cũng không nắm chắc.

Hơn nữa ở niên đại này, không có kiểm tra thai kỳ của y học hiện đại, rất nhiều chỉ số đều không biết.

Lại thêm, bên phía hoàng thượng thật sự bằng lòng dừng lại sao?
Mộ Dung Khanh đảm bảo: “Thương Mai, ta sẽ không tiếc tất cả trả giá để bảo vệ các nàng, sẽ không để các nàng chịu chút tổn thương nào.”
Thương Mai nhìn hắn, sự kiên định và cương nghị nơi đáy mắt hắn khiến cô vô cùng tin tưởng.

Người nam nhân này ngày càng bước vào nơi sâu trong đáy lòng cô.

Nhạc Thanh cung.

Thân thể Mai phi tốt hơn một chút, nhưng rốt cuộc vẫn mất máu quá nhiều, cần điều dưỡng một khoảng thời gian.

Tráng Tráng đuổi người ra ngoài, chỉ để lại Cầm Chi và Quỳnh Hoa ở đây canh chừng.


Thấy sắc mặt nàng ta vẫn tái nhợt, bèn nói: “Nhớ kêu đám nô tài đun chút canh bổ cho ngươi, từ từ điều dưỡng lại.”
Mai phi nhợt nhạt cười: “Tạ công chúa, thần thiếp sẽ dặn họ.”
“Ừ, phía bên hoàng thượng có hoài nghi gì ngươi không?” Tráng Tráng hỏi.

“Tạm thời vẫn chưa, công chúa yên tâm.”
Tráng Tráng gật đầu: “Vậy thì tốt, nhưng đúng như Thương Mai nói, chuyện này từ đầu tới cuối vẫn là có sơ hở, người phải nghĩ sẵn lời biện bạch, ví như, ngươi làm sao biết Nghi quý phi giết Tôn Phương Nhi, lại như làm sao biết nàng ta chôn xác trong hậu hoa viên, hoàng thượng bây giờ không hỏi, đợi hắn bình tĩnh lại, hắn nhất định sẽ hỏi.”
Mai phi nói: “Công chúa yên tâm, thần thiếp đều có chuẩn bị chu đáo.”
“Còn nữa, lúc A Toàn tới trong cung của ngươi để truyền tin tức, là tự hắn tới sao?”
Mai phi lắc đầu: “Không có, vương gia không đích thân tới, là kêu người cạnh hắn đưa đồ bổ tới, chúc mừng thần thiếp có thai, chỉ tới hai lần, đều có lý do chính đáng, vì vậy, điểm này không cần lo lắng.”
“Ừ, vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Tráng Tráng nhớ tới trước đó từng hoài nghi nàng ta, chắc chắn là mình đa nghi rồi: “Bản cung lúc đó hoài nghi ngươi hại Thương Mai, là oan uổng ngươi, bản cung bồi tội với ngươi.”
Nói rồi, bèn đứng dậy phúc thân tạ tội với nàng ta.

Mai phi sợ hãi, vội nâng tay nàng ta: “Thần thiếp chịu không nổi, công chúa hoài nghi thần thiếp cũng là bình thường, quả thực là Đông Mai bên cạnh thần thiếp cấu kết với Nghi quý phi.”
“May mắn Thương Mai kiên trì tin tưởng ngươi, nếu không, bản cung thật sự trách lầm ngươi, còn không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu? Đúng rồi, viên thuốc Thương Mai kêu ngươi uống, sẽ chẩn đoán ra hoạt mạch, ngự y đều không hoài nghi chứ? Còn nữa, lúc sảy thai cuối cùng, ngự y có nói gì đặc biệt không?”
Mai phi lắc đầu: “Ngự y không hoài nghi, tất cả đều nhận định là hỉ mạch, về phần lúc sau sảy thai, ta cố ý châm vào bụng, y phục rất rộng, máu sẽ chảy dọc theo da bụng, vì vậy, cũng có giả tượng sinh non.”
Tráng Tráng nghe nàng ta nói vậy, không nhịn được nắm chặt tay nàng ta: “Làm khó ngươi rồi, bắt ngươi chịu khổ như vậy.”
Mai phi cười: “Chuyện này có là gì? Cục tức này thần thiếp cũng đã nhịn mười năm rồi, bây giờ trong lòng không biết sảng khoái biết bao.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui