Thương Mai ngủ khoảng nửa canh giờ, ma ma liền gọi cô dậy ăn cơm.
Ăn xong, đi dạo trong sân một lát, sau khi tiêu thực, liền tắm rửa, đợi lão Thất một chút, còn chưa thấy hắn quay lại, cô đã bắt đầu buồn ngủ, liền muốn ngủ trước một lát, đợi hắn quay lại rồi lại ăn khuya.
Không biết ngủ bao lâu thì cảm thấy có người vuốt ve mặt mình, cô mở mắt, nhập nhèm nhìn, thấy một đôi mắt đen sẫm đang lặng lẽ nhìn mình.
Cô cười cười, dán mặt vào lòng bàn tay hắn: “Về rồi à?”
“Ta xin lỗi, uống chút rượu cùng nhị ca, nhất thời trễ nãi thời gian.” Mộ Dung Khanh khẽ nói.
“Không sao.” Thương Mai ôm chăn ngồi dậy, hỏi: “Hắn thế nào rồi?”
Mộ Dung Khanh ngồi xuống, thở dài: “Xem như tạm thời yên ổn rồi, nhưng mà, chuyện này kéo dài càng lâu thì càng nguy hiểm, không nói nhị ca có thể khắc chế được hay không, nhạc mẫu cũng sợ sẽ nguy hiểm.”
“Ngày mai ta muốn vào cung một chuyến, nghĩ cách đưa thuốc đã điều phối cho Mai phi nương nương.” Thương Mai nói.
“Ừ, nhưng cần Mai phi nhắm trúng thời cơ mới tiện ra tay, hoàng thượng bây giờ...nếu phát hiện hành động của Mai phi, thì sẽ liên tưởng tới chuyện của Nghi quý phi, rất nguy hiểm.” Mộ Dung Khanh nhắc nhở.
Thương Mai cảm thấy cũng đúng, ngẫm nghĩ một lát, cô nói: “Nếu không thì lúc ta đến Hi Vi cung lại giải cổ cho mẫu thân đi.”
Hoàng thượng dừng chuyện hồ ly tinh, đính chính cho cô, chính là vẫn muốn lợi dụng y thuật của cô để trị bệnh cho hắn, sau này, thời gian cô ra vào Hi Vi cung sẽ nhiều hơn.
Chỉ là, An thân vương phải có thể nhẫn nại mới tốt.
“Chàng gần đây thật sự phải canh chừng nhị ca, đừng để hắn trúng kế.” Thương Mai lại dặn dò.
“Thực ra bản thân hắn cũng biết, đây là cục, nhưng mà, trên chữ tình, lý trí đều vô dụng.”
Bữa khuya của Thương Mai còn chưa ăn, nhưng bữa khuya của Mộ Dung Khanh thì đã ăn rồi.
Thương Mai mệt mỏi eo nhức lưng đau, cô cảnh cáo chính mình, sau này không được buông thả nữa.
Vì mệt mỏi, cô ngủ rất sâu.
Cho tới khi bên tai truyền tới tiếng gọi long trời lở đất của ma ma, cô mới chậm rãi mở mắt.
Ma ma không phải gọi cô, mà là gọi Mộ Dung Khanh.
Mộ Dung Khanh dậy sớm, mở cửa gọi người vào hầu hạ.
Ma ma cáo già này, vừa nhìn liền biết tối qua đã xảy ra chuyện gì, lửa liền bùng lên, cũng không quan tâm mạo phạm, hét gọi Mộ Dung Khanh dậy: “Vương gia, sao người có thể không tiết chế như vậy? Bây giờ thân thể vương phi không thể so với trước đây nữa, đây chính là không nhịn được cũng phải nhịn, nếu làm vương phi bị thương thì phải làm sao?”
Mộ Dung Khanh lập tức trầm mặt, lạnh lùng nói: “Từ lúc nào mà chuyện của bản vương và vương phi, ma ma cũng muốn quản?”
Thương Mai thấy lão Thất tức giận, vội tới hòa giải, nói với ma ma: “Ma ma, không sao, ta là đại phu, ta biết cân nhắc.”
Mặc dù ma ma bị Mộ Dung Khanh trách móc, nhưng lại không chút sợ hãi, nhìn thẳng vào hắn nói: “Trước đây nô tỳ không quản, nhưng bây giờ không giống vậy, đây là An Nhiên lão vương gia trăm dặn nghìn dò, ba tháng đầu là tuyệt đối không thể, nếu vương gia thật sự thương tiếc vương phi, thương tiếc hài nhi trong bụng vương phi thì nên khống chế bản thân mới được.”
Mộ Dung Khanh vừa lấy một bộ y phục, nghe thấy lời này, trợn tròn mắt nhìn sang ma ma: “Ngươi nói hài tử gì?”
Ma ma vốn cho rằng hắn mở to mắt là muốn nổi giận, đã làm xong tư thế ứng phó, bỗng nghe thấy câu hỏi như vậy, bà ta sững sốt, sau đó quay đầu nhìn Thương Mai, có chút vỡ lẽ: “Vương phi, người chưa nói với vương gia sao?”
Thương Mai cũng sững sờ: “Lão vương gia nói rồi mà.”
“Nói cái gì?” Mộ Dung Khanh hét lên, dọa Thương Mai sợ run rẩy.
Ma ma liền tức giận nói: “Vương gia hung dữ gì chứ? Vương phi mang thai rồi, chuyện này người không biết sao?”
“Ai biết chứ? Ai nói với ta đâu?” Mộ Dung Khanh nổi giận đùng đùng, từ hôm qua tới nay, vẫn chưa ai nói với hắn.
Thương Mai dở khóc dở cười: “Hôm qua không phải lão vương gia nói với chàng rồi sao?”
“Không có, ông ấy nào nói gì?” Mộ Dung Khanh ngẫm nghĩ một lát: “A? Chuyện vui mà ông ấy nói, chính là chuyện nàng hoài thai?”
Thương Mai cười nói: “Ta cho rằng ông ấy nói rồi, cho nên ta không nhắc tới nữa.”
Đôi mắt mở to của Mộ Dung Khanh bỗng tròn hơn, rất tròn, tất cả hung ác như thoáng chốc thu lại, khuôn mặt cũng trở nên chân thành, từ từ, ánh mắt hắn dời tới bụng Thương Mai, mắt hắn càng mở to hơn, tròn hơn, tròn như bong bóng.
Thật quá thần kỳ, hài tử của hắn, hài tử của hắn và Thương Mai, đang ở trong bụng nàng.
Hắn bỗng nghiêm túc nhận sai với ma ma: “Ma ma, ngươi nói đúng, là bản vương không cân nhắc, không có năng lực tự khống chế, ngươi mắng đúng, sau này, vẫn nên mắng.”
Ma ma cười ngặt nghẽo: “Ai nghĩ tới vương gia lại không biết mình đã làm phụ thân chứ.”
Mộ Dung Khanh đi tới, khom người đỡ Thương Mai: “Đừng xuống giường sớm như vậy, tiếp tục ngủ, có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không? Đói rồi sao? Muốn ăn gì?”
Thương Mai nói: “Ta muốn thức dậy, hôm nay phải vào cung, chàng quên rồi sao?”
“Không cho phép đi, nơi nào cũng không cho đi.” Mộ Dung Khanh cự tuyệt, còn nữa, hắn phải suy nghĩ thật kỹ, những người nào không thể tới, đám Loan Loan liều lĩnh này là tuyệt đối không thể gặp, nhìn nàng ta như vậy, hở chút là nhảy nhót lung tung, dễ đụng vào Thương Mai.
Còn nữa, Linh Lợi cũng phải cách xa một chút, Linh Lợi sát khí nặng, ảnh hưởng không tốt tới thai nhi.
Nghiêm Vinh cũng không được, Nghiêm Vinh cứ thích tức giận, đứa bé ở trong cơ thể mẫu thân cứ nhìn thấy người thế này thì sau này cũng sẽ trở thành đứa bé thích làm loạn.
Tần Châu là tuyệt đối không thể qua lại, người này tâm tư nặng, dễ ngấp nghé hài tử.
Hắn lệnh cho ma ma, sau này hễ là những người này thì đều phải đuổi ra ngoài.
Thương Mai không vui nói: “Nghiêm Vinh mỗi ngày đều ở đây, sao có thể không nhìn thấy? Hơn nữa, hắn nào có dễ nổi giận? Hắn là lo lắng mà hỏi nhiều hơn, Còn nữa, Loan Loan chỉ muốn hoạt bát nhảy nhót cũng không được sao, nàng lại đang mang thai, về phần Linh Lợi, nếu nàng không ở cạnh ta thì ai bảo vệ ta? Chàng có thể đảm bảo mỗi ngày mười hai canh giờ đều theo bên cạnh ta sao?”
Mộ Dung Khanh có chút nghẹn, ma ma cười không nhịn được, trong lòng vui vẻ, hôm qua thấy thái độ vương gia lạnh nhạt như vậy, bà ta còn suy nghĩ linh tinh một chút, cảm thấy vương gia không xem trọng vương phi, thì ra, hắn là vì không biết.
“Vậy sau này nàng ta tới, nàng phải giữ khoảng cách nhất định với nàng ta.”
“Nhưng mà, hôm nay ta phải vào cung.” Thương Mai nói.
Mộ Dung Khanh giọng điệu không chút thương lượng: “Không được, không được đi đâu cả, ba tháng đầu, ba tháng giữa, ba tháng cuối, nơi nào cũng không thể đi.”
Hắn từng nghe nói, mang thai quan trọng nhất chính là ba tháng đầu, ba tháng giữa, ba tháng cuối, nghĩa là chín tháng đều rất quan trọng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...